Chương 39: Gạo nấu thành cơm

Nặc Kỳ Anh không phải loại người không nói lý lẽ, nhưng cô càng muốn nói, thật ra anh có thể quăng cô xuống trạm xe buýt, một mình cô ngồi xe buýt về nhà có lẽ tiện hơn.

Nhưng mà, bộ dạng trông như thế này mà ngồi xe buýt, cô lại càng cảm thấy ngượng!

Dù sao thì toàn thân đều ướt đâm cả rồi.

Không lâu sau, chiếc xe lái vào một cái sân xung quanh được bao bọc bởi hàng rào sắt cao, sau đó chạy vào trong gara.

Nặc Kỳ Anh cùng Phó Quân Tiêu bước xuõng xe, vốn dĩ cô tưởng phải ra ngoài gara, nào ngờ bên trong gara còn có thang máy dùng để đi lên phòng.

Anh kéo cô vào thang máy, trực tiếp lên lầu hai.

Túc lúc xuống xe đến giờ anh cứ luôn nắm lấy cổ tay cô, sau khi vào phòng ngủ, anh đột nhiên xoay người lại, đẩy cô vào tường.

Anh bất ngờ hôn lên môi cô thật mãnh liệt như một cơn cuồng phong ập tới mà chẳng hề được báo trước, khiến Nặc Kỳ Anh lúng túng không biết làm sao.

Cô càng né tránh chống cự, anh càng dùng sức, thậm chí một tay còn dễ dàng siết chặt cổ tay cô áp lên đỉnh đầu khiến cô không thể động đậy.

“Đồ khốn, anh buông tôi ra!” Nặc Kỳ Anh tức giận đến phát run, sao anh có thể làm như thế với cô?

Sau cái hôn bừa bãi ây, ánh mắt Phó Quân Tiêu mơ màng nhìn đôi môi căng mọng của cô giống như nhìn một con thú săn.

“Em vừa nói anh cái gì?”

“Đồ… ưm…”

Môi cô lại bị anh bịt kín, mút, cắn, không bỏ qua một chỗ non mềm nào trên môi cô.

Bàn tay to khỏe của người đàn ông quấn chặt lấy cô giống như một sợi dây thừng, sức lực vô cùng đáng sợ.

Nặc Kỳ Anh không thể nhấc tay lên nổi, chỉ đành dùng hai chân đá lung tung.

Nhưng Nặc Kỳ Anh đâu phải là đối thủ của người đàn ông này, cô vừa nhấc chân lên, ngược lại càng cho anh tóm được cơ hội, một bàn tay khác bất thình lình luồn vào vén vạt váy của cô lên đến bắp đùi.

Phó Quân Tiêu đã mất kiểm soát, kể từ lần trước sau khi hôn khắp người cô nhưng vẫn không cảm nhận được, anh vân luôn lưu luyến cơ thể này của cô.

Tuy anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy cơ thể của phụ nữ trong một vài tình huống đặc biệt, nhưng anh không hề có các giác gì với những người phụ nữ đó.

Chỉ có cô, “Tô Hoài Lan”, là người phụ nữ duy nhất khiến anh có phản ứng sinh lý.

Nếu anh không phải vì yêu cô, thì làm sao có thể nảy sinh dục vọng với một mình cô chứ?

Cúc áo trên người cô, bất thình lình bị anh mở ra.

Một đường hôn xuống…

Sau khi môi của Nặc Kỳ Anh được giải phóng, cô không kìm được nước mắt than thở: “Sớm biết có ngày hôm nay, đêm đó tôi không nên cứu anh!”

Phó Quân Tiêu hơi sững sờ, bối rối nhìn Nặc Kỳ Anh.

Cô đã là vợ sắp cưới của anh rồi, lẽ nào anh không nên làm những chuyện như thế này sao?

Bây giờ anh rất muốn cô, cũng là sai sao?

Sai đến mức khiến cô hối hận vì đêm đó đã cứu anh!

Người phụ nữ này, rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu chứ?

Phó Quân Tiêu càng nghĩ càng bực, nhưng cuối cùng vẫn thả cô ra: “Em đi tắm, rồi thay quần áo ướt đi!”

“Tôi… Nặc Kỳ Anh ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Phó Quân Tiêu liếc cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đây sẽ không chạm vào em nữa!”

Nặc Kỳ Anh nuốt nước bọt, tin lời anh, nhanh chóng đi vào phòng tắm khóa cửa lại.

Sau khi cởi hết quần áo, cô mới phát hiện trên cổ mình đâu đâu cũng là vết hôn.

Người đàn ông này, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy chứ.

Cô với anh cũng chưa hiểu rõ về nhau, tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cô lại tỏ ra thân mật như vậy?

Nặc Kỳ Anh vừa tắm vừa suy nghĩ đến vấn đề này.

Sau khi tắm xong, có người gõ cửa phòng tắm của cô.

“Mợ cả, quần áo của mợ, tôi đã chuẩn bị xong rồi” Người nói là một phụ nữ.

Nặc Kỳ Anh ngơ ngác mở cửa phòng tắm, thò đầu ra nhìn, rồi giơ tay qua khe cửa cầm lấy quần áo mà người phụ nữ kia mang đến.

Sau khi thay xong quần áo rồi bước ra khỏi phòng tăm, cô mới phát hiện đó là một người phụ nữ trung niên có thân hình hơi mũm mĩm.

“Người đó đâu rồi?” Nặc Kỳ Anh ngập ngừng hỏi.

Người phụ nữ trung niên gật đầu đáp: “Cô muốn hỏi đến cậu cả sao?”

“Cậu cả?” Nặc Kỳ Anh kinh ngạc.

Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói: “Cậu cả có việc đi trước rồi, cô có gì căn dặn cứ nói với tôi: “Có thể gọi xe giúp tôi được không?”

“Vâng, mợ cả.”

“Sao dì lại gọi tôi là mợ cả, tôi không thân với cậu chủ của dì”

“Cô là vợ chưa cưới của cậu cả nhà chúng tôi, đương nhiên phải gọi cô là mợ cả rồi”

“Vợ chưa cưới?”

Nặc Kỳ Anh lại choáng váng, cô trở thành vợ chưa cưới của người đàn ông đó từ khi nào chứ?

Tất cả những chuyện đã xảy ra này đúng là quá kỳ lạ, không thể nào hiểu nỗi.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy tốt hơn hết nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, dù sao người đàn ông đó có quá nhiều thân phận, con người cũng rất phức tạp, cô không muốn vướng vào mấy chuyện thị phi của anh.

Sau khi người phụ nữ trung niên kia giặt và sấy khô quần áo cho Nặc Kỳ Anh, Nặc Kỳ Anh cơm tối cũng không chịu ở lại dùng liền thay quần áo của mình rồi ngồi lên xe rời đi.

Đối với cái người tên Phó Quân Tiêu này, Nặc Kỳ Anh không có chút lưu luyến nào.

Sau khi về nhà, Nặc Kỳ Anh bắt đầu tập trung vào việc thiết kế biệt thự của Tô Hoài Lan.

Còn bên này, Phó Quân Tiêu nhận được cuộc gọi từ quản gia Lưu, nói rằng Tô Hoài Lan đang đi du lịch ở Hàn Quốc.

Tô Hoài Lan nói cô ta đi Hàn Quốc du lịch, nhưng thật ra là cô ta đi phấu thuật thẩm mỹ, cô †a muốn sửa mặt mình thành Nặc Kỳ Anh!

So với Tô Hoài Lan, nhan sắc của Nặc Kỳ Anh quả thật là xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều. Tô Hoài Lan lúc này đã tự nhận thức được bản thân, thật may là cô ta vẫn còn giữ những bức ảnh chụp cùng Nặc Kỳ Anh trong điện thoại di động của mình, cũng chỉ có như thế, sau này cô ta mới không cần phải lo lắng.

Khi Phó Quân Tiêu tranh thủ thời gian quay trở về nhà riêng của mình, thím Lý nói với anh, mợ cả đã bảo thím ấy gọi một chiếc xe rồi rời đi.

Có vẻ như Tô Hoài Lan đang thực sự đi du lịch Hàn Quố!

c Phó Quân Tiêu đột nhiên không hiểu, rốt cuộc trong đầu người phụ nữ Tô Hoài Lan này đang nghĩ cái gì.

Một mặt thì rất hưởng thụ sự sủng ái mà anh dành cho cô, mặt khác lại cự tuyệt sự nhiệt tình của anh.

Lế nào là vì cô vẫn chưa yêu anh sao?

Từ đầu đến cuối, đề là anh tự làm theo ý mình sắp xếp mọi chuyện cho cô, nhưng chưa bao giờ hỏi cô có muốn không?

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy anh nên cho Tô Hoài Lan một khoảng thời gian để chấp nhận bản thân.

Bây giờ Tô Hoài Lan đã đi Hàn Quốc du lịch, dự chắc một thời gian sẽ không trở về, anh cũng nhân cơ hội này giải quyết ổn thỏa công việc trong quân đội rồi chính thức chuyển sang kinh doanh.

Nặc Kỳ Anh bận suốt mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thiết kế nội thất biệt thự của Tô Hoài Lan rồi giao cho phó phòng Tôn Lệ Á.

Tôn Lệ Á xem xong cảm thấy rất hài lòng, gật đầu khen ngợi Nặc Kỳ Anh, nhưng lúc này Nặc Kỳ Anh lại đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Phó phòng Tôn, có thể bảo mật với khách hàng này được không, tôi không muốn để cô ta biết nội thất là do tôi thiết kế?”

“Cô có mâu thuẫn gì với cô ấy sao?” Tôn Lệ Á nhướng mày nhìn Nặc Kỳ Anh.

Nặc Kỳ Anh bĩu môi, hơi cau mày lại.

Tôn Lệ Á gật đầu nói: “Được rồi! Đây cũng là chuyện riêng của cô, tôi không có hứng thú. Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”

“Cảm ơn phó phòng Tôn!” Nặc Kỳ Anh gật đầu lia lịa, mỉm cười tít mắt.

Kể từ khi kết quả thiết kế của cô được phó phòng Tôn công nhận, Nặc Kỳ Anh phát hiện bản thân ngày càng hoàn thiện hơn, cô dần dần thích nghỉ với nơi này.

Mọi người cũng không còn hiềm khích với cô nữa, ngược lại còn tươi cười niềm nở bắt đầu trò chuyện với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play