Chương 40: Giúp anh trai mua bao cao Su

Nặc Kỳ Anh cũng liên tục nhận được đơn hàng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hoa hồng mà cô nhận được, cộng với mức lương cơ bản cũng hơn ba mươi triệu.

Đây có lẽ là mức lương cao nhất mà cô nhận được kể từ khi đi thực tập.

Có tiền, điều đầu tiên Nặc Kỳ Anh nghĩ đến là trả lại tiền cho Phó Quân Bắc. Sau khi trở về căn hộ, cô đi thang máy lên tầng trên cùng đến nhà của Phó Quân Bắc.

Cũng may là sống cùng chung cư, nếu không cô cũng không biết phải đi đâu để tìm anh ta.

Nặc Kỳ Anh bấm chuông cửa nhà Phó Quân Bắc nhưng không thấy ai mở cửa, cô đành phải ngôi đợi bên câu thang chờ Phó Quân Bắc trở vê.

Ngôi đợi một hồi cũng không thấy Phó Quân Bắc về, Nặc Kỳ Anh cảm thấy đã đến giờ cô phải vê nhà nấu cơm, cho nên đứng dậy bước tới thang máy.

Vừa bấm nút thang máy, cửa thang máy liên mở ra hai bên, Phó Quân Bắc mặc một bộ đồ vest đen lịch lãm, xuất hiện trước mặt cô.

Hai người chạm mặt nhau, Nặc Kỳ Anh khẽ mỉm cười: “Cuối cùng anh cũng về rồi”

“Em đang đợi tôi à?” Phó Quân Bắc sững sờ nhìn Nặc Kỳ Anh, rồi bước ra khỏi thang máy.

Nặc Kỳ Anh gật đầu, vội vàng lấy từ trong túi ra một phong bì giấy căng phông, cầm hai tay đưa cho Phó Quân Bắc: “Trong này có mười lăm triệu, tôi trả trước cho anh một nửa”

“Nhanh như thế mà có thể trả được một nửa rôi?”

“Là do công việc làm ăn của công ty Địa Trí không tệ, mỗi ngày tôi đều có đơn hàng để làm, hoa hông của mỗi đơn cũng khá cao.” Nặc Kỳ Anh mỉm cười nói.

Phó Quân Bắc cũng lấy làm vui mừng, cầm lây phong bì và nhét vào cặp của mình.

“Anh không đếm lại à?” Nặc Kỳ Anh hỏi.

Phó Quân Bắc cười đáp: “Nếu thiểu tiên, em không sợ tôi đến làm phiên em sao?”

“Thế cũng phải” Nặc Kỳ Anh cười khúc khích.

“Tối nay đến nhà tôi ăn cơm”

“Không được, tôi còn phải vê nhà nấu bữa tối cho anh trai và chị dâu.” Nặc Kỳ Anh vẫy vấy tay, rôi ấn nút xuống thang máy.

Trước khi thang máy vẫn chưa bị người tâng dưới ấn đi, Nặc Kỳ Anh thấy cửa thang máy mở ra liền vội vàng bước vào trong.

Phó Quân Bắc nhìn Nặc Kỳ Anh mỉm cười, nói: “Sau này, rảnh rỗi đến nhà tôi chơi.”

“Ừm, có thời gian tôi sẽ đến, bye bye” Nặc Kỳ Anh vẫy tay và đáp.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Phó Quân Bắc nhớ ra một điều và muốn hỏi Nặc Kỳ Anh, nhưng đáng tiếc là thang máy đã đi xuống.

Anh ta vốn dĩ muốn hỏi rốt cuộc giữa cô và trợ lý Triệu Bần là có quan hệ gì, tại sao Diêu Bích Nhiên lại nói hai người họ yêu nhau.

Có lẽ lân sau hỏi lại cũng chưa muộn, dù sau cũng cùng làm chung một công ty. Hoặc có thể, anh sẽ trực tiếp đi hỏi Triệu Bân.

Phó Quân Bắc mỉm cười cam chịu, anh ta cũng không biết sao bản thân lại đột nhiên muốn hỏi Nặc Kỳ Anh vấn đề này. Ban đầu ở công ty, khi nghe Diêu Bích Nhiên nói thế anh ta cũng không thèm để ý, nhưng sao bây giờ lại quan tâm đến rồi?

Bỏ đi, hay là đừng hỏi nữa, chắc chỉ là lời đồn đại thôi.

Phó Quân Bắc suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người vào đi vào trong nhà.

Bên này, Nặc Kỳ Anh cũng về đến nhà mình, cô bắt đầu vo gạo nấu cơm, anh trai và chị dâu chắc cũng sắp tan ca về rồi.

Khi đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi dọn lên bàn, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Nặc Kỳ Anh cởi tạp dề, sắp xếp bát đũa.

Nặc Lâm Dương và Đường Vãn Kiều vừa nói vừa cười bước vào.

Nặc Kỳ Anh đứng trước bàn ăn thịnh soạn, thấy anh trai và chị dâu nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, cô cười hỏi: “Anh và chị dâu, hôm nay có chuyện gì vui sao?”

“Đương nhiên rồi! Anh trai em vừa mới được thăng chức đấy! Từ một biên tập nhỏ bé được thẳng lên vị trí tổng biên tập, tiền lương cũng tăng lên gấp đôi!” Đường Vấn Kiều mỉm cười tươi rói.

Tâm trạng Nặc Lâm Dương cũng rất vui: “Tôi nay anh muốn uống rượu! Không say không nghỉ!”

Nặc Kỳ Anh cũng cảm thấy vui lây, nói chúc mừng: “Chúc mừng anh trai.”

Sau đó, Đường Vấn Kiều đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang.

Cả ba cùng nhau ăn mừng, cùng nhau cụng ly.

Đường Vấn Kiều liếc nhìn Nặc Kỳ Anh, đột nhiên hỏi đầy ẩn ý: “Kỳ Anh, em thật sự không muốn đến câu lạc bộ Dạ Mị làm thêm nữa sao?”

Kể từ đêm đó, sau khi Nặc Kỳ Anh lấy nghệ danh là “Tạ Liên” đi hát ở đó, rất nhiều khách đã ấn tượng về cô và muốn nghe cô hát lần nữa.

Đường Vấn Kiều không hề phủ nhận, quả thật giọng hát của Nặc Kỳ Anh nghe rất hay, nói giọng hát của cô là giọng tự nhiên cũng không quá chút nào.

Thật ra, sau lần trước Nặc Kỳ Anh nói với Đường Vấn Kiều là mình không hát nữa, cô ấy cũng không nghĩ gì cả, chỉ là hai người nay, cấp trên Phí Ngọc Nam của cô ấy nhiều lần mở lời, muốn cô ấy đi cầu xin Nặc Kỳ Anh quay lại tiếp tục hát, Phí Ngọc Nam còn đề xuất sẽ cho Nặc Kỳ Anh một khoản tiền hoa hồng.

Nếu Nặc Kỳ Anh đồng ý quay lại hát, Đường Vãn Kiều cũng có thể lấy được một ít hoa hồng từ việc giới thiệu, dẫu sao Nặc Kỳ Anh cũng là do cô ấy đưa vào câu lạc bộ Dạ MỊ.

“Em không đi nữa, nơi đó thật sự không thích hợp với em, với lại, công việc mà công ty sắp xếp cho em tạm thời cũng đủ rồi” Nặc Kỳ Anh cảm thấy hài lòng, nói.

Đường Vãn Kiều đảo mắt một vòng, mỉm cười cố khuyên Nặc Kỳ Anh: “Tiền có kiếm mãi cũng không đủ đâu! Kỳ Anh, sau này em không muốn phát triển ở Thuận Canh sao? Hay là em chỉ định cho qua kỳ thực tập này, sau khi tốt nghiệp thì trở về Tây Trấn trồng ruộng? Nước chảy về nơi thấp, nhưng người thì vẫn luôn muốn bước lên vị trí cao. Hơn nữa, em làm ở câu lạc bộ Dạ Mị còn có chị che chở, em sợ gì chứ.”

“Ừm, anh cảm thấy Vấn Kiều nói cũng có lý, em ở Dạ Mị hát một đêm cũng được ba triệu, sao lại không tiếp tục hát đi? Dù sao thì em cũng chỉ bán nghệ không bán thân, có chị dâu em che chở, em còn lo cái gì. “Nặc Lâm Dương cũng đồng ý với lời nói của Đường Vãn Kiều.

Hai người mỗi người một câu, nói đến mức trong lòng Nặc Kỳ Anh cũng muốn dao động.

Cô, Nặc Kỳ Anh, là cô gái thôn quê, không gia thế không bối cảnh, lại học cao đẳng.

Nếu muốn lăn lộn ở Thuận Canh thì phải kiếm được tiền mua nhà, không thể sống cả đời cùng với anh trai và chị dâu đượ!

c “Vậy thì… một tuần em có thể đi hát hai lần được không? Tối thứ sáu và tối thứ bảy? Công ty cho nghỉ vào thứ bảy và chủ nhật, cho nên, em không muốn ảnh hưởng đến công việc buổi sáng của em” Cô ngập ngừng hỏi Đường Vãn Kiều, dù sao, nếu hát ở đó thì cũng phải hát tới tận hai ba giờ sáng.

Đường Vấn Kiều thấy cô chịu đồng ý, lập tức nhượng bộ, vui vẻ nhận lời: “Tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Thế Vãn Kiều, anh giao em gái cho em đấy!

Em nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt! Đừng để em ấy bị mấy gã đàn ông xấu xa ở câu lạc bộ đó của em chà đạp!” Nặc Lâm Dương vẻ mặt nghiêm túc nói.

Đường Vấn Kiều có hơi say, mỉm cười nói: “Nặc Kiều lẽ nào cũng không phải em gái em sao?

Em gái nhà mình, em không bảo vệ nó, thế thì bảo vệ ai chứ?”

Nặc Kỳ Anh khẽ mỉm cười mừng rỡ, có anh trai và chị dâu bảo vệ thật tốt.

Sau bữa tối, Nặc Lâm Dương và Đường Vãn Kiều tuy uống có hơi nhiều, nhưng cũng không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play