Chương 38: Cúc áo bị anh ta mở rồi
Vào lúc này, một chiếc xe màu đen trông rất sang trọng phóng ngang qua cô.
Nặc Kỳ Anh không kịp tránh, bị cái xe lướt qua làm nước bùn văng tung tóe. Cái xe ngầu ngâu ấy cũng đột nhiên dừng lại phía trước, cản cô băng qua đường.
Người có thể đến được đây, đều là người có tiền!
Tuy rất muốn bước tới đó nói lý với chủ xe, nhưng dù Nặc Kỳ Anh có tức giận cũng không biết làm sao trút ra được.
Bởi vì cô đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, trên người xém chút nữa bị bùn làm lấm lem.
Lúc này, chủ nhân chiếc xe câm ô bước xuống, Nặc Kỳ Anh tự nhận mình xui xẻo, đành phải đi vòng qua chiếc xe.
Cô vừa định chạy, thì không biết bị ai kéo tay mình, vừa nhìn lại thì đã bị ngã vào lòng đối phương.
Từng giọt nước theo chiếc cằm trắng nõn của cô nhỏ xuống xương quai xanh gầy quộc rồi len vào trong váy. Áo sơ mi trắng trên người cô đã thấm đẫm nước đến gân như xuyên thấu, ôm sát vào làn da, thấp thoáng dáng người thanh tú.
Yết hầu của người đàn ông trượt xuống.
Khi Nặc Kỳ Anh ngẩng đầu lên, bên kia cũng tình cờ cúi đầu xuống, môi hai người chạm vào nhau. Hơi thở nóng hổi bao trùm lấy cô.
Nặc Kỳ Anh sợ hãi, tiềm thức lùi lại một bước, không ngờ, một bàn tay to đột nhiên đỡ sau đầu cô. Môi của Nặc Kỳ Anh lại bị lấp chặt bởi hành động không rõ nguyên nhân này.
Trong ánh mắt đang kinh ngạc ấy, phác họa một gương mặt anh tuấn, ngũ quan hài hòa.
Bên kia đang gặm nhắm môi cô một cách say sưa, lúc anh ta muốn tiến sâu thêm một bước thì bị Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy ra, nhưng lại bị đối phương kéo lại ôm vào lòng.
Cô thật sự không ngờ rằng sức lực của anh lại lớn đến mức có thể một tay cầm ô mà tay kia vẫn ôm chặt lấy cô.
““Anh..”
Sau khi nhìn rõ đối phương là ai, Nặc Kỳ Anh đột nhiên không nói nên lời, khuôn mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc khi nãy.
Phó Quân Tiêu nhếch môi cười, đưa tay xoa xoa đầu Nặc Kỳ Anh, nói: “Lên xe”
“Anh, anh…” Nặc Kỳ Anh do dự, không biết mình có đang nhìn đúng người hay không.
Người đàn ông này mặc quân phục, cao lớn tuy không dũng mãnh, nhưng lại tỏ ra vô cùng độc đoán.
Phó Quân Tiêu lôi lôi kéo kéo, nhét Nặc Kỳ Anh vào xe mình cho băng được.
Xe bọn họ vừa lái đi, phía sau lại có một chiếc xe màu hồng đậm vô cùng nỗi bật chạy vào biệt thự.
Vì thân phận đặc biệt của Phó Quân Tiêu, Phó Quân Tiêu không có số điện thoại di động cố định, Tô Hoài Lan cũng chỉ có thể nghe lời chú Lưu báo tới, đợi cậu Phó ở hoa viên của biệt thự.
Quản gia Lưu nói, cậu Phó muốn xem thử biệt thự mà cô ta chọn trông như thế nào, sau đó bảo cô ta vào trong biệt thự đợi.
Tô Hoài Lan đành phải lái xe đến khu biệt thự một chuyến, khi đến khu biệt thự chuẩn bị xuống xe, cô ta lại do dự.
Chính thức gặp mặt cậu Phó, cô đột nhiên có cảm giác đặc biệt căng thẳng…
Lỡ như…
Lỡ như cậu Phó biết Nặc Kỳ Anh trông như thế nào, chỉ là không biết tên của Nặc Kỳ Anh, thế thì thân phận thật sự của cô ta há chẳng phải bị bại lộ rồi sao.
Tô Hoài Lan bất giác rùng mình khi vừa nghĩ đến điều này.
Vào lúc này, một tia sáng xẹt qua trong đầu cô, Tô Hoài Lan quyết tâm quay đầu xe.
Bên này, trong xe, Phó Quân Tiêu không muốn Nặc Kỳ Anh bị cảm lạnh nên đã bật máy sưởi lên.
Anh phóng xe như bay, Nặc Kỳ Anh phát hiện mình đi sai hướng, không khỏi hét lên: “Đường này không phải là đường về nhà của tôi!”
“Tất nhiên, vì đây là đường đến nhà anh mà”
Phó Quân Tiêu mỉm cười đắc ý.
Nặc Kỳ Anh liếc nhìn Phó Quân Tiêu, yếu ớt hỏi: “Anh, anh là… người bị thương đêm hôm đó?”
“Đã gặp anh mấy lần, vậy mà lại không nhớ được dáng vẻ anh trông thế nào sao” Phó Quân Tiêu không khỏi kinh ngạc.
Nặc Kỳ Anh tức giận nói: ‘Lân nào anh cũng mặc đồ hóa trang. Thứ duy nhất có thể khiến tôi nhớ được anh chỉ có đôi mắt sâu thẳm đầy ấn tượng đó của anh thôi!”
Đúng vậy, cô nhớ ánh mắt của anh, ánh mắt sắc bén đáng sợ giống như một con báo đen đang lẩn mình trong bóng tối.
“Có thể khiến quý cô đây mãi nhớ đến anh, đó chính là niềm vinh hạnh của anh” Phó Quân Tiêu đùa cợt.
Nặc Kỳ Anh ngây ngốc.
Quý cô? Cô già thế rối sao? Mà sao anh lại dùng kính ngữ với cô!
Cô hiểu lầm ý anh rồi.
Thật ra, Nặc Kỳ Anh tò mò về thân phận thật sự của người đàn ông này hơn là cách xưng hô.
Nửa đêm nửa hôm bị người ta truy sát, ở trên núi tìm cây anh túc, lần đó lại mặc âu phục cải trang xuất hiện trong câu lạc bộ, tối hôm trước còn bảo vệ cô giúp cô gỡ bom, lần này lại là quân trang.
Thân phận của anh thật sự biến đổi khôn lường, cho dù cô hỏi, anh cũng sẽ không nói ra!
Trong lòng Nặc Kỳ Anh cũng cảm thấy như thế, cho nên cô cố gắng kìm chế sự tò mò của mình về người đàn ông này.
Lúc này bên ngoài càng lúc càng mưa lớn, nước mưa tuôn xối xả như một tấm màn nước bao phủ lấy cửa xe.
Đây là trận mưa lớn đầu tiên cô gặp phải khi đến thành phố Thuận Canh Dẫu sao vẫn đang mùa hè, mưa không những không đánh tan cái nóng, ngược lại còn khiến không khí càng oi bức hơn.
Phó Quân Tiêu tắt máy sưởi trong xe, sau đó mở máy thông gió.
Anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, cho nên mới lái xe rất nhanh.
Lúc này, Nặc Kỳ Anh chỉ cảm thấy khó chịu, trước khi trời đổ mưa, cô đã toát mồ hôi khi một mình chạy lên chạy xuống trong căn biệt thự.
Cô vốn đã mồ hôi nhễ nhại, nay lại dầm mình dưới mưa, toàn thân bốc lên một thứ “mùi thối”.
So với việc ở trong một chiếc xe hơi oi bức, cô thà ngâm mình trong làn mưa kia cho sảng khoái hơn.
“Này… anh có thể đưa tôi về nhà trước được không?”
Nặc Kỳ Anh thật sự không tìm ra được chủ đề để nói chuyện với người đàn ông vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, tuy vừa rồi không biết tại sao lại cưỡng hôn cô, nhưng nụ hôn đó, cô không hề ghét chút nào.
Thực ra mà nói, Nặc Kỳ Anh không ghét người đàn ông này.
€ó lẽ là bởi vì, đêm trước, vào thời khắc sinh tử đó, anh không hề bỏ rơi cô.
Hoặc cũng có thể vì bộ quân phục kiêu hùng của anh khiến cô trong tiềm thức nghĩ anh không phải là người xấu. Hơn nữa, anh còn rất đẹp trai.
“Em muốn về nhà nào?” Phó Quân Tiêu vừa lái xe vừa hỏi Ban đầu, sở dĩ anh nói quản gia Lưu bảo Tô Hoài Lan gặp mặt ở nơi cô ta mua biệt thự là vì anh tình cờ về nhà riêng, hơn nữa vị trí nhà riêng của anh cần phải đi ngang qua hoa viên khu biệt thự.
Vì vậy, anh chỉ là thuận tiện muốn hai người chính thức gặp nhau mà thôi.
“Đương nhiên là nhà tôi rồi!” Nặc Kỳ Anh đáp: “Tuy rằng nó chỉ là nhà thuê”.
“Ở trong khách sạn không tốt sao phải thuê phòng bên ngoài?” Phó Quân Tiêu kinh ngạc.
Không phải em trai Phó Quân Bắc sắp xếp cho cô sống trong một khách sạn sao? Sao cô lại tự đi thuê nhà ở rồi?
Nặc Kỳ Anh không biết người đàn ông này đang nói gì, chỉ đành im lặng, cô phát hiện, mình có vấn đề giao tiếp với người đàn ông này.
“Anh phải ghé qua nhà lấy đồ, lát nữa sẽ đưa em về” Phó Quân Tiêu nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nặc Kỳ Anh, lần đầu tiên anh nhẫn nại giải thích với một người phụ nữ.