Chương 37: Say sưa gặm nhấm
Gần đây, Tô Hoài Lan cảm thấy bản thân quá nhạy cảm với Nặc Kỳ Anh. Còn cậu cả nhà họ Phó, khi nào anh mới chịu chính thức kết hôn với cô ta đây?
Tô Hoài Lan sợ, cô ta sợ có một ngày, tất cả những vinh hoa phú quý bây giờ của cô ta sẽ tan theo bọt biển.
Buổi trưa, Nặc Kỳ Anh đang ăn trong căn tin thì nhìn thấy Triệu Bân sáng hôm qua đã mang đồ ăn cho cô.
Cô tự giác bước tới ngồi xuống ghế đối diện với anh ta, khiến Triệu Bân sửng sốt.
“Cô?” Triệu Bân nhất thời không nhớ ra Nặc Kỳ Anh là ai.
Nặc Kỳ Anh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn hôm qua anh đã mang bữa sáng cho tôi, chỉ là tôi không hiểu, sao anh phải mang đồ ăn sáng đến cho tôi?”
“Cô là Nặc Kỳ Anh?” Triệu Bân mới hoàn hồn lại hỏi.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười gật đầu.
Hôm qua anh ta đi vội nên cũng không nhìn rõ dáng vẻ người con gái mà tổng giám đốc để ý trông như thể nào.
Nhưng mà bây giờ, anh ta cũng được nhìn kỹ rồi.
Tuy không phải quá mức xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại toát lên một sự thanh khiết ngọt ngào.
“Bữa sáng hôm qua bao nhiêu để tôi trả lại ch…
“Cô quen Phó Quân Bắc chứ?” Triệu Bân vội ngắt lời Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh chớp chớp mắt, và sau đó gật đầu.
“Anh ta bảo tôi đưa sang” Triệu Bân nhoẻn miệng cười, vốn dĩ anh ta muốn hỏi cô làm sao lại quen biết với ông chủ của mình.
Nhưng mà sếp Phó đã dặn anh ta không được tiết lộ thân phận tổng giám đốc của mình cho Nặc Kỳ Anh biết.
“Anh là bạn của anh ấy à?” Nặc Kỳ Anh bất giác hỏi.
Triệu Bân sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc gật đầu, thực ra anh ta là cấp dưới của Phó Quân Bắc, nói trắng ra là tay sai.
“Vậy chắc anh cũng học kiến trúc đúng không?” Nặc Kỳ Anh tiếp tục.
Triệu Bân đột nhiên không nói được lời nào.
“Xin lỗi, tôi nói nhiều quá” Nhìn thấy Triệu Bân chỉ đang nhìn mình chằm chăm không nói nên lời, Nặc Kỳ Anh vội vàng xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn dùng bữa..
Chỉ ăn cơm cùng bàn cũng có thể lan truyên ra những tin đồn thất thiệt.
Nghe đồn, thực tập sinh mới đến của bộ phận thiết kế đang qua lại với trợ lý của tổng giám đốc.
Hôm qua, trợ lý Triệu còn đích thân mang bữa sáng cho cô, hôm nay hai người lại ngồi ăn cùng bàn.
Diêu Bích Nhiên nghe tin này liên vui mừng, hóa ra cô ta đã hiểu lầm Phó Quân Bắc.
Nặc Kỳ Anh và Triệu Bân mới là một đôi!
Người tốt như Quân Bắc, quan tâm bạn gái của cấp dưới thì cũng là chuyện bình thường mà.
Sau giờ nghỉ trưa, Diêu Bích Nhiên đem chuyện này đến văn phòng làm việc của Phó Quân Bắc kể lại cho anh ta nghe.
“Cậu Triệu à! Cậu có bạn gái rồi, sao cũng không nói với tôi một tiếng?”
Diêu Bích Nhiên đột nhiên chạy đến đây hỏi han, khiến Triệu Bân có chút không đỡ được.
“Phó phòng Diêu! Cô đến tìm sếp Phó có chuyện gì sao?” Triệu Bân cười hỏi.
Diêu Bích Nhiên liếc Triệu Bân một cái, ngoảnh mặt làm ngơ trước những gì anh ta nói rồi đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này, Phó Quân Bắc đang xem hồ sơ.
Diêu Bích Nhiên bước đến cửa và gõ cửa lịch sự ba lần.
“Vào đi” Phó Quân Bắc chẳng buồn ngẩng đầu, nói.
Diêu Bích Nhiên bước vào, còn chưa đi tới trước bàn làm việc của Phó Quân Bắc thì đã mở lời trước: “Không phải công ty cấm nhân viên yêu nhau sao?”
“Ừ” Phó Quân Bắc thản nhiên đáp.
Diêu Bích Nhiên bước đến bàn của Phó Quân Bắc và ngồi xuống, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, rõ ràng là đến đây mách lẻo, nhưng lại làm như mình chính trực lắm.
“Trợ lý của anh với thực tập sinh mới đến của bộ phận thiết kế Nặc Kỳ Anh đang quen nhau kìa, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
“Những chuyện này không đến lượt tôi quản”
Phó Quân Bắc thờ ơ đáp.
Nhìn thấy phản ứng của Phó Quân Bắc, Diêu Bích Nhiên không khỏi dương dương đắc ý.
Sớm biết Nặc Kỳ Anh là bạn gái của Triệu Bân, cô còn tính toán với cô ấy làm gì?
“Làm bận gì thì làm đi, em đi trước đây!” Diêu Bích Nhiên nhếch, ngẩng cao đầu quay đi.
Sau đó Phó Quân Bắc mới hơi ngước mắt lên, nhìn bóng lưng cô ta rời đi, lắc đầu bất lực.
Nặc Kỳ Anh đang yêu Triệu Bân? Có thể sao?
Nghĩ thôi là thấy không thể nào rồi! Diêu Bích Nhiên vậy mà lại chạy đến chỗ anh ta nói chuyện không đâu.
Thế nhưng, mấy tin đồn như vậy cũng không phải là chuyện tốt đối với Nặc Kỳ Anh.
Ít ra, có thể giải trừ hiểu lầm của Diêu Bích Nhiên đối với cô, đồng thời cũng khiến mấy đồng nghiệp kia không dám sai tới sai lui nữa.
Tuy rằng trong công ty vị trí trợ lý tổng giám đốc không cao, nhưng địa vị anh ta vẫn tương đối cao. Tuy chỉ là một trợ lý, nhưng chung quy vẫn là “đại hồng nhân” bên cạnh “hoàng đế”.
Sau khi Nặc Kỳ Anh nhận phiếu đi công tác, cô không hề biết rằng mình đã bị trở thành “bạn gái” của trợ lý tổng giám đốc.
Sau khi đến hoa viên biệt thự, Nặc Kỳ Anh đăng ký với bảo vệ, rồi xuất trình giấy phép công tác, sau đó được một nữ quản lý dẫn đến khu biệt thự của Tô Hoài Lan.
Biệt thự trong khu này đều là những căn biệt thự cao cấp ở thành phố Thuận Canh. Nằm trong vành đai của thành phố, giao thông cũng thuận tiện.
Chỉ sau hơn một tháng, Nặc Kỳ Anh đúng là có chút ngưỡng mộ cô bạn từng thân này của mình có thể mua được một căn biệt thự lớn như vậy.
Cô lấy dụng cụ đo phòng, vừa đo kích thước, vừa ghi vào sổ vẽ. Loay hoay một hồi, trầm mê trong công việc.
Bất giác, một buổi sáng cũng trôi qua, Sau khi Nặc Kỳ Anh nắm được kích thước của ngôi nhà, một mình ngồi trên cầu thang, bắt đầu xem tài liệu của khách hàng.
Phải có quầy bar và sàn nhảy, còn có phòng tập gym và rạp chiếu phim trong nhà, ngoài ra, cũng phải làm cách âm cho căn phòng sao cho tốt nhất.
Yêu cầu thiết kế này chẳng giống như đang thiết kế nhà, ngược lại nó giống thiết kế một câu lạc bộ giải trí thì đúng hơn.
Cảm giác mà Tô Hoài Lan mang lại cho cô hoàn toàn không giống một người phụ nữ nội trợ sắp kết hôn, mà giống như một người phụ nữ chỉ muốn hưởng lạc và tiêu tiền.
Nặc Kỳ Anh không khỏi suy nghĩ, chồng chưa cưới của Tô Hoài Lan sẽ là người đàn ông như thế nào?
Nhưng mà, có thể dung túng Tô Hoài Lan làm những chuyện mà bản thân cô ta thích thế này, tin chắc người chồng chưa cưới đó nhất định rất là chiều chuộng cô ta!
Chỉ cần cô ta sống tốt, có tuyệt giao hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười thoải mái, sau đó bắt đầu thiết kế nội thất ở đây phù hợp với yêu cầu của Tô Hoài Lan.
Một chiếc bánh sandwich, một chai nước, một cây bút và một cuốn sách vẽ, thời gian trôi qua từng phút, Nặc Kỳ Anh ở một mình trong căn phòng đơn sơ này cả ngày để vẽ.
Sau khi phác thảo mấy bức, Nặc Kỳ Anh mỉm cười hài lòng, cô nhìn ra cửa sổ thấy mây đen đang kéo đến, chắc là sắp có mưa.
ô vội vàng thu dọn đồ đạc, đóng cửa biệt thự, muốn về nhà trước khi trời đổ mưa, nhưng khi cô vừa rời khỏi hoa viên biệt thự, không ngờ trời lại đổ mưa như trút nước.
Nặc Kỳ Anh đội túi xách lên đầu lao ra trận mưa lớn, trạm xe buýt nằm ở phía đường đối diện, cô phải băng qua đường mới được.