Chương 36: Lại hôn

Tôn Lệ Á nhìn bóng lưng Nặc Kỳ Anh rời đi, trong lòng bất giác cảm thấy bồn chôn.

Giữa Diêu Bích Nhiên và Nặc Kỳ Anh này rốt cuộc có mâu thuẫn gì? Vậy mà lại phải để Diêu Bích Nhiên đích thân hẹn cô ta ra quán cà phê thương lượng cách khiến Nặc Kỳ Anh biết khó mà lui, chủ động rời khỏi công ty Địa Trí.

Giữa mấy người phụ nữ minh tranh ám đấu quả thật là điều không thể tránh khỏi.

Ban đầu, Tôn Lệ Á cảm thấy Nặc Kỳ Anh có trình độ học vấn thấp, kiến thức chuyên môn cũng không nắm chắc, nhưng thực ra cô ta không thể phủ nhận, cho dù đó là một bản vẽ cũ đã được sửa đổi, trình độ của Nặc Kỳ Anh đã đạt đến trình độ của nhà thiết kế trong bộ phận của cô ta.

Đúng vậy, là trình độ của nhà thiết kế, chứ không phải là của một nhân viên thiết kế.

Kỹ năng thực hành của Nặc Kỳ Anh rất tốt, bây giờ là lúc để xem năng lực tư duy không gian của cô có tốt không.

Bộ phận nhân sự phá lệ tuyển thực tập sinh, chắc cũng là vì thực tập sinh này có năng lực nhất định chăng!

Trong lòng Tôn Lệ Á nghĩ thế.

Sau khi tan làm, cô trở vê căn nhà thuê mới đã được anh trai và chị dâu dọn dẹp xong xuôi, Đường Vẫn Kiều đưa chìa khóa của căn nhà này cho Nặc Kỳ Anh.

“Kỳ Anh! Đó là phòng của em, em đi nấu cơm trước, sau đó hãy đi dọn dẹp phòng!” Đường Vẫn Kiều cười nói.

Nặc Kỳ Anh uể oải gật đầu, thật ra thì cả ngày hôm nay cô đã bận bịu đến mệt lã rồi.

Nhưng mà, Nặc Kỳ Anh thấy anh trai và chị dâu mình vẫn đang chờ cơm tối của cô, cô đành phải lết xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

“Kỳ Anh! Chị dâu và anh em đã thương lượng, em ở chung với anh chị, chỉ cần trả tiên thuê nhà là được rồi, còn về nhu yếu phẩm hằng ngày, gạo ga mắm muối gì đó, tiên điện nước đều sẽ do anh em trả” Đường Vãn Kiều bước đến cửa phòng bếp, nói cặn kẽ.

Nhắc đến tiền thuê nhà, Nặc Kiều Anh uể oải hỏi: “Một tháng bao nhiêu?”

“Ba triệu!”

“Ba triệu! Mắc quá!”

“Đó là rẻ rồi” Đường Vãn Kiêu không đồng ý, dừng một chút, cô ta lại nói tiếp: “Phí sinh hoạt chị và anh em sẽ bao hết, nhưng em phải quán xuyến mọi công việc nội trợ trong nhà! Bữa sáng hay bữa trưa có thể không bắt buộc, nhưng, em phải về nhà nấu cơm tối cho anh chị”

“Được! Nhưng mà… nếu như em có việc quan trọng, đi công tác hay tăng ca gì đó thì sao?”

“Vậy em cứ gọi điện trước báo một tiếng là được rồi”

“Ừm” Nặc Kỳ Anh mỉm cười đáp.

Nhưng thật ra, trong lòng cô đang kêu khổ.

Ban ngày bị đồng nghiệp sai vặt, vê nhà còn bị chị dâu sai vặt, những ngày tháng này đúng là không được tự do tí nào.

Hơn nữa, tiền lương mỗi tháng sáu triệu e là không đủ cho cô dùng.

Nặc Kỳ Anh cảm thấy phải đi kiếm thêm việc làm thêm, nhưng mà tối nay, cô phải nghỉ ngơi thật tốt đã, để bổ sung năng lượng làm việc cho ngày mai.

Mười giờ tối, Phó Quân Tiêu cởi bỏ quân phục, mặc một bộ âu phục màu xám bạc, mang giày da, tay cầm một bông hoa hồng, oai phong xuất hiện trước cửa phòng của Tô Hoài Lan.

Anh bấm chuông cửa rất lâu, nhưng không thấy Tô Hoài Lan ra mở cửa, đành phải lấy điện thoại ra gọi điện cho cô.

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho Tô Hoài Lan.

Không ngờ, anh gọi hết cuộc này đến cuộc khác, đến cuộc gọi thứ sáu, Tô Hoài Lan mới trả lời.

“Alo, cho hỏi ai?”

Phó Quân Tiêu chưa kịp nói thì đã có một tràng nhạc rock ồn ào vang lên trong điện thoại, xen lẫn với câu hỏi bực bội của một người phụ nữ.

Bởi vì ở đó quá ồn ào, anh không thể nghe rõ cô ta nói cái gì.

“Tô Hoài Lan, em lại chạy đi đâu rồi?” Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày.

Có lẽ do tiếng nhạc bên đó quá lớn, Tô Hoài Lan gẵng giọng quát lên: “Anh là ai mà quản tôi?

Đồ thần kinh!”

Thật ra cô ta đã ở trong hộp đêm uống đến say khướt.

Phó Quân Tiêu tức giận cúp điện thoại, xoay người rời đi, vô tình nhìn thấy thùng rác trên lối đi, anh liền ném bông hồng trên tay vào đó.

Tô Hoài Lan người phụ nữ này!

Phó Quân Tiêu cảm thấy bản thân điên rồi, nên khi không mới “vừa yêu vừa hận” người phụ nữ này mà không hiểu tại sao!

Tại sao cô ở trước mặt anh và ở sau lưng anh lại thể hiện ra hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau như vậy?

Người phụ nữ này thật sự khiến anh không thể nào hiểu được.

Tô Hoài Lan này, người không hiểu được cô ta lại đâu chỉ có mỗi một mình Phó Quân Tiêu?

Ngày hôm sau, khi Nặc Kỳ Anh trở lại văn phòng và mở bảng dữ liệu mà phó phòng Tôn Lệ Á đưa cho cô ngày hôm qua, nhìn thấy số liên lạc trong dữ liệu, cô lập tức sững sờ.

Cô Tô: Nó giống hệt với số điện thoại di động của Tô Hoài Lan, thậm chí cả họ tên của cô ta cũng…

Thấy vậy, tâm trạng của Nặc Kỳ Anh có chút phức tạp.

“Sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa!

Cô cũng đừng nhắc tôi với người ngoài, càng không được nói đã từng quen biết tôi! Nói chung, Kỳ Anh, chúng ta tuyệt giao đi!”

Những gì Tô Hoài Lan nói với cô qua điện thoại ngày hôm đó lại văng vẳng bên tai cô.

Nặc Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra, đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho Tô Hoài Lan không.

Hay là, đi nói với phó phòng Tôn để đổi một đơn hàng khá!

cKhông được không đượ!

c Khó khăn lắm cô mới chứng minh được năng lực của mình cho phó phòng Tôn thấy, bây giờ lại rút lui giữa chừng, phó phòng Tôn nhất định sẽ cảm thấy cô chỉ làm lấy lệ.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Nặc Kỳ Anh cũng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Hoài Lan.

Điện thoại vang lên một hồi lâu Tô Hoài Lan mới trả lời, giọng nói của cô ta không còn thân thiện như trước, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo và hống hách.

“Alo, cho hỏi là ai2”

Tô Hoài Lan không biết cô là ai, đó là chuyện bình thường, bởi vì sau khi đến Thuận Canh cô đã đổi số điện thoại mới, cũng chưa nói với người đã tuyệt giao vói mình là cô ta.

“Xin chào, tôi là… của công ty thiết kế Địa Trí”.

Nặc Kỳ Anh chỉ muốn nói rằng cô là “thực tập”, nhưng sau một hồi ngập ngừng, cô đã đổi lời và tự gọi mình là “họ Tôn”.

Nói xong, Nặc Kỳ Anh nhìn về phía văn phòng làm việc của Tôn Lệ Á, bất giác thè lưỡi ra, tha thứ cô đã mượn dùng chức vụ của phó phòng để làm việc này.

“Gô tìm tôi có việc gì?” Tô Hoài Lan thản nhiên hỏi.

Hiển nhiên cô ta không nhận ra được giọng nói của cô, có lẽ, cô ta sẽ không ngờ được rằng, người đang gọi điện cho cô ta lại là bạn thân trước đây Nặc Kỳ Anh.

“Tôi muốn đến xem biệt thự của cô để có thể lên bản thiết kế trang trí nội thất cho biệt thự”

Nặc Kỳ Anh đáp.

Giọng điệu Tô Hoài Lan nghe có vẻ lười biếng, uể oải, đáp: “Vậy thì hai giờ chiều nay tới đây! Tôi sẽ cho người chờ cô trong biệt thự”

“Được. Cảm ơn.” Nặc Kỳ Anh vui vẻ đáp lại, sau đó Tô Hoài Lan cúp điện thoại.

Cô ta nói sẽ cho người đợi cô ở biệt thự, có nghĩa là cô ta sẽ không đến biệt thự sao!

Thật ra không phải cô sợ gặp mặt Tô Hoài Lan, mà là cô cảm thấy, khi gặp lại người bạn thân từng nói lời tuyệt giao với mình, sẽ cảm thấy rất gượng gạo.

Sau khi Tô Hoài Lan cúp điện thoại mới tình cờ nhận ra giọng nói của người phụ nữ gọi điện cho cô ta khi nấy rất là giống Nặc Kỳ Anh.

Bên kia nói rằng mình họ Tôn, thế chắc không phải là Nặc Kỳ Anh đâu nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play