Chương 2: Tín vật hẹn ước
Lúc Nặc Kỳ Anh tỉnh lại thì đã là sáng sớm của ngày thứ hai rồi.
Đột nhiên cô nhớ tới chuyện của ngày hôm qua nên ngồi bật dậy.
Sự đau đớn ở phía dưới thân thể khiến cô đau tới nỗi toát cả mồ hôi lạnh.
Hình như tối qua cô đã bị người khác…
Nặc Kỳ Anh vội vàng quay đầu nhìn ga giường, khi cô thấy vết máu nham nhở thì mới biết tất cả đều là thật mà không phải là mơ.
Lần đầu tiên của cô cứ thế mất đi trong mơ màng!
Nặc Kỳ Anh khóc, mặc dù cô biết tấm màng đó chẳng thể hiện được điều gì cả nhưng cô là người đã có bạn trail Lỡ đâu đến lúc đó Hà Tuân Định phát hiện cô không còn lần đầu tiên nữa thì chắc chắn sẽ cho rằng cô là một người bẩn thỉu!
Không được, không thể để im như thế được.
Nếu không thì lời cho người đàn ông kia quá, cô muốn báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh ta lại.
Nặc Kỳ Anh cầm điện thoại di động lên, nhưng vừa nhấn được một số thì lại dừng lại.
Nếu như cô báo cảnh sát thì chuyện cô bị người khác đột nhập vào nhà rồi cưỡng hiếp sẽ bị tất cả mọi người biết. Đến lúc đó không những Hà Tuân Định sẽ rời khỏi cô mà sự nghiệp học tập của cô cũng sẽ bị chôn vùi!
Đang lúc Nặc Kỳ Anh không biết nên làm như thế nào thì có người mở cửa bước vào phòng khách, đó là bạn cùng phòng của cô, Tô Hoài Lan trở về.
Nặc Kỳ Anh sợ hãi, cô vội vàng đứng dậy rồi kéo cái ga giường dính máu xuống mà giấu đi.
Trên cổ cô bị một cái gì đó giống đá đập phải, Nặc Kỳ Anh lấy xuống với vẻ nghỉ ngờ thì mới phát hiện đó là một cái dây chuyên có mặt dây bằng ngọc màu trắng.
Tính chất của mặt dây chuyền này rất tốt, vừa nhìn là biết có giá trị rất cao, ở trên còn khắc một chữ Tiêu, xung quanh quấn những đường vân như rồng.
Cái này chắc chắn không phải là của cô và Tô.
Hoài Lan, vậy thì chỉ có thể là người đàn ông tối qua để lại trên cổ cô mà thôi.
Nặc Kỳ Anh nghĩ tới đây thì cảm thấy buồn nôn, cô bứt dây chuyền xuống mà chẳng hề nghĩ ngợi gì, khi cô đang định ném nó ra ngoài cửa sổ trước khi Tô Hoài Lan về.
Nhưng ai biết Nặc Kỳ Anh vừa dơ tay lên được một nửa thì Tô Hoài Lan đã đẩy cửa đi vào, cô ta vừa đi vừa oán trách: “Ai da, mệt chết mất. Đến khi nào mới hết khổ được đây, tôi chịu đủ lắm rồi.”
Tô Hoài Lan nói xong thì nhìn về phía Nặc Kỳ Anh, khi thấy được tư thế kỳ quái của cô thì hỏi ngay lập tức: “Cậu làm cái gì thế?”
Nặc Kỳ Anh chỉ có thể rút tay lại rồi trả lời với vẻ chột dạ: “Đâu… không làm gì”
“Không làm gì là làm gì?”
Tô Hoài Lan đi về phía Nặc Kỳ Anh, hai người họ là đồng hương, lại là bạn cùng lớp, sau này đi ra ngoài làm việc còn thuê chung một căn. Dựa vào kinh nghiệm ở chung với Nặc Kỳ Anh bao năm qua của Tô Hoài Lan thì cô ta biết chắc rằng Nặc Kỳ Anh đang giấu diếm cái gì đó.
Nặc Kỳ Anh muốn giấu khuyên tai đi nhưng ai ngờ vừa mới quay người đã bị Tô Hoài Lan dành mất: “Trong tay đang giấu của quý gì đấy hả, đưa tôi xem nào”
Một giây sau, cái dây chuyền ngọc màu trắng kia nằm gọn trong lòng bàn tay của Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan nhìn chằm chăm sợi dây chuyền mà con mắt như muốn lòi ra. Bởi vì bình thường cô ta cũng thích nghiên cứu châu báu trang sức lên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được cái dây chuyền này rất có giá trị.
“Kỳ Anh, ai tặng dây chuyền cho cậu vậy?
Chắc chản không thể nào là Hà Tuân Định được rồi, chính anh ta còn phải sống dựa vào tiền cậu đi làm thì làm gì có tiền mà mua quà mắc như thế này cho cậu chứ?” Tô Hoài Lan nói với vẻ nửa hâm mộ, nửa ghen ghét.
Bình thường cái con Nặc Kỳ Anh này giả vờ trong sáng, xem tiền tài như cặn bã lắm mà, kết quả còn không phải là nhận quà của người khác sau lưng bạn trai mình!
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì vội vàng giải thích: “Đây không phải là thứ gì quý giá lắm. Cậu nhìn nhầm rồi, đây chỉ là đồ dỏm mà thôi.”
“Thật ư?”
Tô Hoài Lan lại nhìn về phía khuyên dây.
chuyền trên tay một lần nữa, khi cô ta thấy trên đó có khắc chữ thì có hơi nhíu mày: “Sao ở đây lại có chữ?”
Nặc Kỳ Anh nghe xong thì trở nên hoảng hốt, từ trước tới nay cô đều không biết nói dối. Nếu như để Tô Hoài Lan phát hiện ra manh mối gì, biết cô tối qua bị cưỡng hiếp thì sau này sao cô làm người được nữ chứ.
Thế là ngay lúc Tô Hoài Lan còn muốn hỏi gì đó Nặc Kỳ Anh đã nói tiếp: “Hoài Lan, không phải cậu thích đồ ngọc sao, tặng cậu cái này đó. Đúng rồi, công ty tìm tôi có việc gấp, tôi phải đi rồi.”
Nặc Kỳ Anh nói xong rồi ôm ga giường đi ra ngoài, Tô Hoài Lan thấy thế thì hỏi: “Cậu cầm ga giường theo làm cái gì?”
“A, nấy tôi lỡ làm đổ đồ ăn trên đó, nên mang ra ngoài vứt” Nặc Kỳ Anh nói xong thì chạy thẳng, đến đầu cũng chẳng thèm quay lại. Sau khi đi ra khỏi phòng thì cô mới thở dài một hơi.
Nguy hiểm quá.
Tô Hoài Lan nhìn chằm chằm mặt giây.
chuyền một lúc lâu rồi mới đi vào phòng vệ sinh đeo lên cổ của mình.
Tô Hoài Lan phát hiện đeo màu ngọc này rất sáng da, đeo lên là khí chất cả người cũng thay đổi khác đi. Chỉ tiếc là đồ giả, nếu không thì sao Nặc Kỳ Anh lại hào phóng thế chứ.
Tô Hoài Lan nghĩ tới đây thì bĩu môi rồi chuẩn bị lấy xuống. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Không phải Nặc Kỳ Anh nói là đi làm sao? Sao lại về rồi, không biết tự mang chìa khóa à!
Tô Hoài Lan vừa phỉ nhổ trong lòng vừa đi ra ngoài mở cửa với vẻ không tình nguyện. Ai ngờ cô ta mở cửa ra thì thấy hai người đàn ông mặc đồ tây đen mang giày da nhìn chằm chằm mình với vẻ nghiêm túc.
Tô Hoài Lan nói: “Các anh tìm ai?”
Một người đàn ông trung niên trong đó đánh giá Tô Hoài Lan từ trên xuống dưới một phen rồi nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền gia truyền của nhà họ Phó trên cổ cô ta thì vội vàng cúi người hỏi thăm với vẻ cung kính: “Chào mợ cả! Tôi tới đón mợ về.”