Triêu Dã không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng, hiện tại dù có bày cả mâm mứt quả trước mặt hắn, thì hắn cũng ăn không vô.

Sau khi hắn kiên quyết kề kiếm lên cổ đòi tự sát, cuối cùng Khuynh Diễm cũng buông tha việc đè hắn xuống sủng hạnh.

Thái y đã đến xem cho cô, nhưng bọn họ đều nói độc này không có giải dược.

Khuynh Diễm cho bọn họ lui xuống, còn cô tự mình vào phòng ngâm nước lạnh.

Nhưng tại sao đã ngâm suốt một canh giờ, mà cô còn chưa ra ngoài?

Triêu Dã sốt ruột lo lắng đến không nhịn nổi nữa, mở cửa chạy vào phòng: "Liễu Khuynh Diễm, ngươi sao rồi? Đã ổn hơn chưa?"

Người đang dựa trên thành bồn tắm chậm rãi mở mắt, liếc qua nhìn hắn một cái, sau đó liền hờ hững nhắm mắt lại.

Triêu Dã thấy cô phản ứng dửng dưng như vậy, làm hắn không khỏi ngập ngừng: "Ngươi... ngươi giận trẫm sao?"

Khuynh Diễm hơi nhếch môi, thái độ thản nhiên nói: "Không giận." Ta chỉ không muốn nhìn thấy mi.

Bởi vì vừa nhìn thấy mi, thì dược tính mẹ nó lại bùng phát!

Mi vào đây để thử thách mức độ thanh tâm quả dục, chính nhân quân tử của ta chắc!

Triêu Dã cúi đầu vò vò góc áo, hình như cô giận hắn thật rồi.

Chợt ánh mắt nhìn đến bàn tay Khuynh Diễm, đang bấu chặt vào thành bồn tắm, siết đến đầu ngón tay đều trắng bệch.

Giọng nói cô cũng khàn đục đi rất nhiều...

"Liễu Khuynh Diễm, ngươi rất đau sao?" Trái tim Triêu Dã như quặn thắt lại.

Hắn không muốn cô đau.

Nếu có thể, mọi đau đớn mà cô phải chịu đựng, cứ chuyển dời lên người hắn đi.

Triêu Dã chợt khựng lại, có chút hoảng hốt trước suy nghĩ của chính mình.

Một người quen được cưng chiều như hắn, nửa sợi tóc rơi xuống đã bắt đầu kêu la, vậy mà bây giờ lại muốn gánh chịu đau đớn thay cô?

Cô quan trọng với hắn nhiều như thế sao?

"Không đau." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp, nhưng vẫn không mở mắt.

Đúng là mẹ nó sắp không chịu được rồi!

Đau chết ta!!

Triêu Dã chậm chạp đi đến bên cạnh thùng nước tắm, kéo tay áo đưa qua trước mặt cô: "Nếu ngươi đau thì cắn trẫm đi, trẫm sẽ chịu đựng cùng ngươi."

Mùi hương thiếu nữ ngọt ngào xộc vào đầu mũi, Khuynh Diễm vừa mở mắt liền nhìn thấy cánh tay trắng nõn mềm mại...

Mẹ nó!

Đã vất vả khổ sở nhịn gần chết! Hắn còn đưa da thịt đến triển lãm trước mặt cô!

Có khác nào kẻ đói mười năm nhìn thấy đùi gà không chứ?

"Ái phi, nàng là yêu tinh chuyển thế, đến để giày vò trẫm đấy à?" Khuynh Diễm nhếch môi, ngữ khí đùa cợt hỏi.

Nhìn cô vô cùng bình thản, thậm chí giọng nói cũng không có nửa điểm run rẩy hay mất khống chế.

Nếu không cẩn thận quan sát, sẽ không thể phát hiện cô đang nhẫn nhịn đau đớn.

Triêu Dã chợt nhận ra, mỗi lần Khuynh Diễm muốn chuyển dời sự chú ý của hắn, cô đều cười cợt đùa giỡn.

Giống như lúc này, cô thiếu nghiêm túc trêu chọc hắn, là để hắn tức giận bỏ đi.

Mỗi lần hắn đau, dù chỉ là vết thương nhỏ, hắn cũng sẽ phóng đại lên rất nhiều trước mặt cô.

Nhưng lúc cô đau, cô đều tự mình chịu đựng, một chút cũng không muốn để hắn biết.

Tại sao cô phải yên lặng chịu đựng? Tại sao cô lại hành xử như cô chỉ lẻ loi một mình trên thế giới này?

Rõ ràng là cô còn có hắn mà! Hắn luôn ở đây cùng cô, cô không nhìn thấy hắn sao?

Triêu Dã siết chặt tay, dường như dồn hết sức lực làm ra quyết định sinh tử: "Ngươi tới đi! Trẫm chịu được!"

Cô vì hắn làm rất nhiều thứ, toàn tâm toàn ý chăm sóc bảo vệ hắn, ngày đêm lao lực giữ gìn giang sơn cho hắn.

Mặc cho xuân dược hành hạ giày vò, cô cũng không nghĩ tới chuyện đi tìm nữ nhân khác.

Tôn nghiêm nam nhân, tôn nghiêm hoàng đế thì được tác dụng gì?

Trơ mắt nhìn người mình thích chịu đau đớn, đó mới là một tên nam nhân không có tôn nghiêm!

Triêu Dã giơ tay giật ra lớp ngoài y phục, nhắm mắt nói: "Ngươi tới đi! Cùng lắm xem như bị chó cắn một cái thôi!"

Khuynh Diễm: "..." Ta cảm thấy hắn vừa mắng ta là chó.

"Bệ hạ chắc chắn? Nữ nhân lần đầu phá thân, sẽ đau đến chết đi sống lại." Khuynh Diễm cố tình phóng đại, bởi vì cô muốn cảnh báo hắn.

Không phải cảnh báo Triêu Dã, mà là cảnh báo Tịch Dạ.

Đây là lựa chọn của chính hắn, sau này khi hắn khôi phục ký ức về thế giới hiện thực, tốt nhất đừng ăn vạ cô.

Triêu Dã rõ ràng run chân lùi lại một bước.

Hắn sợ đau.

Nhưng ngay sau đó lại tiến lên ba bước: "Ngươi tới đi, đừng phí lời vô nghĩa!"

Khuynh Diễm đang bị xuân dược giày vò, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ "hôm nay ta lên sa trường tử trận" của Triêu Dã, cô liền không nhịn được muốn cười.

Lụa trắng tung bay, đánh thành một đường cong đẹp mắt trong không khí.

Lớp trung y khoác hờ lên thân thể Khuynh Diễm, cô nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm.

Giọt nước trên người thấm qua y phục, mái tóc dài uốn lượn ướt đẫm đầu vai.

Ánh nến khẽ lay động, hắt lên vách tường chiếc bóng mông lung kiều diễm.

Cô vẫn đứng yên nơi đó, cánh môi khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: "Không sợ thì lên giường đi."

Triêu Dã co co chân, giống như đang phân vân hiện tại chạy còn kịp không.

Nhưng cuối cùng vẫn hùng dũng nằm lên giường, tay chân ngay đơ như xác chết đông cứng vạn năm.

Khuynh Diễm nằm đè lên người hắn, hơi thở Triêu Dã lập tức tắc nghẽn.

Không được rồi, hắn thực sự sợ bị chó cắn!

"Bệ hạ muốn tự cởi y phục hay muốn ta cởi thay người?" Giọng nói từ tốn vang lên trên đỉnh đầu Triêu Dã.

Thái độ Khuynh Diễm ổn định vững vàng, làm hắn cũng ít đi một phần khẩn trương.

Triêu Dã tự nhủ, hắn là hoàng đế, dù hiến thân vì đại nghĩa thì vẫn phải giữ lại tôn nghiêm.

Y phục này, hắn sẽ tự cởi!

Triêu Dã quyết tâm dữ dội, nhưng ngón tay quá run, không cởi ra được.

Có mỗi một chiếc nút nhỏ, mà trượt đi trượt lại hơn mười lần, đến cuối cùng nút áo bị hắn kéo đứt, lăn dài trên mặt đất.

Khuynh Diễm nhìn thấy liền thở dài, hơi nhỏm người dậy: "Bệ hạ sợ thành như vậy, cần gì phải miễn cưỡng lôi kéo ta? Người ra ngoài đi."

Nhưng Triêu Dã lập tức giữ cô lại, âm thanh run rẩy yêu cầu: "Ngươi... ngươi cởi giúp trẫm."

Còn nữa, trẫm muốn chạy lắm rồi, ngươi nhanh lên trước khi trẫm đổi ý được không?

Từng kiện y phục rơi xuống nền nhà, nụ hôn nhẹ nhàng chạm lên môi, Triêu Dã khẩn trương đến không thể hít thở.

Nếu hắn đang trong thân thể nam nhân, hắn sẽ không hoảng loạn thế này.

Nhưng trớ trêu là, hắn lại ở trong thân thể nữ tử, một người nam nhân chân chính, sẽ cần bao nhiêu dũng khí để chấp nhận cho đối phương tiến vào bên trong mình?

Tất cả những gì hắn làm, đều bởi vì không muốn Khuynh Diễm yên lặng một mình chịu đau đớn.

Hắn muốn để cô biết, dù là vui sướng hay thống khổ, đều có hắn ở đây san sẻ cùng cô.

Khuynh Diễm nhẹ nhàng hôn lên vành tai Triêu Dã, giọng nói trầm tĩnh trấn an hắn: "Đừng sợ, cứ giao cho ta, ta sẽ không tổn thương người."

Bàn tay cô nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, vừa vặn sít sao không chút khe hở dư thừa.

Nụ hôn rơi dọc xuống thân thể, từ đầu đến cuối Khuynh Diễm đều rất dịu dàng. Mỗi một cái chạm, mỗi một nụ hôn của cô, đều khiến Triêu Dã an lòng tin tưởng.

Hắn hơi ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi mắt cô, ngón tay cẩn thận phác họa hàng mi cong dài.

Thể xác chỉ là vật chất ngụy trang, một dạng thực thể để tồn tại ở thế giới này.

Người mà hắn thật sự muốn gần gũi, là linh hồn thiếu nữ ngự trị bên trong.

Thân thể của hắn, lòng tự tôn của hắn, tình cảm của hắn, mọi thứ đều có thể đem giao cho cô.

Bởi vì cô đã nói, sẽ không tổn thương hắn.

Và còn bởi vì, hắn muốn dùng cách riêng của chính mình, để ở bên cạnh bảo vệ cô.

Nhưng sự hòa hợp tốt đẹp và cảm xúc thăng hoa trong Triêu Dã, đều chỉ duy trì được đến thời khắc trước khi ấn ký thủ cung sa biến mất.

Vào lúc nỗi đau xé rách lan tràn, hắn liền biết mình bị lừa rồi.

Cái gì mà cứ giao cho ta, ta sẽ không tổn thương người, đều là giả dối! Đau đến giọt lệ thấm ướt khóe mắt, đau đến muốn chết cho xong!

Liễu Khuynh Diễm là một tên đại lừa đảo!

*

Khuynh Diễm: "Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của anh, sau này trở về hiện thực đừng có mà ăn vạ."

Tịch Dạ: "Được, lựa chọn của tôi. Thế giới sau tôi sẽ lựa chọn nương nhờ cửa Phật, xuất gia tu hành."

Khuynh Diễm: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play