"Điềm Điềm, nếu không đưa tiền cho luật sư, mẹ sẽ vào tù mất! Con nhất định phải giúp mẹ!" Bà Hà sắc mặt xanh xao, khóc lóc nắm tay con gái.

Hà Điềm Điềm tức giận gạt tay bà ta: "Từ ngày tôi về Hà gia, bà đã làm được gì cho tôi? Tài nguyên bà đưa chỉ toàn thứ thấp kém! Những gì tôi có đều do chính tôi tự tranh đoạt. Giờ bà lấy tư cách gì nhờ tôi giúp đỡ?"

Bà Hà bàng hoàng không thể tin: "Nhưng mẹ là mẹ của con, Điềm Điềm, mẹ là người sinh ra con, mẹ yêu thương con hơn bất cứ ai trên đời! Mẹ vì con nên mới vứt bỏ Khuynh Diễm…"

"Kiều Khuynh Diễm! Bà còn nhắc đến Kiều Khuynh Diễm! Bà nhìn xem hiện tại cô ta thế nào? Ăn ngon mặc đẹp, kẻ đưa người đón, mỗi ngày đều đăng ảnh hạnh phúc bên người yêu! Còn tôi thì sao? Tôi thì sao!" Hà Điềm Điềm hét lớn chói tai, khiến bà Hà hoảng sợ lùi lại.

Nhưng cô ta vẫn tiếp tục bước tới, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu: "Sự nghiệp tôi vừa có hy vọng, liền bị các người đạp đổ! Bọn họ mắng tôi… mắng tôi giả tạo giống cha mẹ mình, mắng tôi hèn mọn không bằng Kiều Khuynh Diễm… Bọn họ đều quay lưng với tôi… quay lưng với tôi…"

Hà Điềm Điềm đột nhiên bật khóc, thù hận đan xen uất ức nhấn chìm cảm xúc cô ta.

Trước đây cô ta ác ý nhấn mạnh thân phận con ruột - con bế nhầm giữa mình và Khuynh Diễm, khiến cư dân mạng đều biết cô ta là thiên kim Hà gia.

Cho nên khi tội ác của cha mẹ cô ta bại lộ, họ lập tức chuyển mũi giáo nhắm vào cô ta.

Quá khứ họ mắng chửi Khuynh Diễm bao nhiêu, hiện tại họ liền mắng chửi Hà Điềm Điềm bấy nhiêu.

Muốn lợi dụng dư luận hại người, thì nên biết sẽ có ngày bản thân bị dư luận cắn ngược.

Nhưng Hà Điềm Điềm không chịu nổi!

Cô ta đọc bình luận chửi rủa mình, rồi lại sang trang cá nhân Khuynh Diễm xem cuộc sống hạnh phúc của cô.

Sự ghen ghét đố kỵ đã khiến cô ta sắp hóa thành kẻ điên, bây giờ cô ta chỉ muốn giết! Muốn giết chết Khuynh Diễm!

Bà Hà thấy con gái vừa la hét vừa khóc lóc, vội lo lắng an ủi: "Con đừng để tâm những lời của người xa lạ, không lâu nữa chuyện này sẽ nguôi xuống, con sẽ có cơ hội bắt đầu lại..."

"Tôi đã bắt đầu đủ rồi!" Hà Điềm Điềm phẫn hận cắt ngang: "Tại sao kiếp trước các người có thể cho Kiều Khuynh Diễm một gia đình hạnh phúc, đến lượt tôi thì các người lại thưa kiện biến tôi thành trò cười? Ngay cả cha mẹ như các người cũng thiên vị cô ta!"

"Không phải, Điềm Điềm, con nghe mẹ nói, mẹ làm tất cả là vì con."

"Lẽ ra bà nên chết đi! Lúc bị ông ta dàn dựng tai nạn, bà nên chết quách đi! Không ai thưa kiện, sẽ không ai hủy hoại cuộc đời tôi! Tại sao bà lại còn sống?"

Hà Điềm Điềm đẩy mạnh khiến bà Hà ngã đập xuống đất, khuỷu tay trượt dài trên nền xi măng, cào ra vết máu.

Nhưng nỗi đau thân thể cũng không thống khổ bằng nỗi đau trong tim. Cả đời bà tranh giành chiếm đoạt vì Hà gia, đến cuối cùng chồng là gã phản bội, con gái cũng là đứa bất hiếu.

Lúc bà gặp tai nạn, đã có người tới cứu bà. Nhưng hắn đem chứng cứ Hà Điềm Điềm hãm hại đồng nghiệp tới uy hiếp bà.

Hắn nói, nếu bà không khai báo chuyện của Kiều gia, con gái bà sẽ phải vào tù.

Bà lựa chọn hy sinh chồng để bảo vệ con gái. Nhưng kết quả bà nhận được thứ gì?

Nó xua đuổi bà!

Tại sao nó có thể đối xử với bà như vậy?

Bà Hà chợt nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp trong quá khứ, khi con gái bà còn là Khuynh Diễm, gia đình bà đã từng hạnh phúc, con bé ngoan ngoãn hiếu thuận đến nhường nào…

Nhưng bà lại hãm hại con bé… bà tàn nhẫn hãm hại con bé… để đổi lấy một đứa con gái thế này!

Ngu xuẩn!

Đúng là ngu xuẩn!

Bà Hà đột nhiên cười to như kẻ mất trí, hai tay tự đánh vào đầu mình, trông chẳng khác gì điên dại.

Nhưng Hà Điềm Điềm chỉ vô cảm đứng đó, trái tim cô ta đã bị thù hận che lấp, đâu còn chỗ để thương xót mẹ mình.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, giết Khuynh Diễm! Bằng mọi giá phải giết chết Khuynh Diễm!

Chỉ cần cô biến mất, cuộc đời thứ hai của cô ta sẽ lấy lại hy vọng!



Lang Tinh sau khi quan sát mâu thuẫn ở xa, liền lạnh lùng nói: [Người chơi số 33, thủ đoạn của cô thật độc ác, nhưng ta thích!]

Gắn thiết bị nghe lén ở Hà gia, thăm dò điểm yếu của họ, từ đó thúc đẩy họ tự tranh chấp.

Nếu ông Hà không ngoại tình và muốn giết vợ, kết cục của họ cũng không thê thảm thế này.

Nó rất thích cách làm của cô, một mặt để kẻ thù hủy hoại lẫn nhau, một mặt căn cứ vào tội ác của họ, khiến họ trả giá tương xứng.

Nó nhìn cô, rồi nhìn lại chủ nhân nhà mình… ừm, sâu sắc thất vọng!

"Thích?" Khuynh Diễm cảnh giác: "Ta không cần mi thích."

Thích đồng nghĩa với ăn vạ.

Xem Tịch Dạ liền biết, hắn nói thích ta, thế là chạy theo ta suốt chín thế giới, mỗi giây phút đều không ngừng ăn vạ ta.

Bài học kinh nghiệm xương máu một lần là đủ, tiểu nha đầu ngày nay đã không còn là tiểu nha đầu ngây thơ ngày xưa.

Những kẻ nói thích ta, đều là đồ gian xảo!

Lang Tinh: […] Nhưng nó ngoại lệ, nó là sói nhỏ thiện lương!



Trợ lý nhìn sâu vào mắt Diêm Túc, giọng nói chan chứa chân thành: "Cuộc đời tôi vốn chỉ có hai màu đen trắng, chính ngài đã mang đến ánh sáng cho tôi, vì ngài mà vui, vì ngài mà buồn, vì ngài mà chờ đợi nhung nhớ. Tôi không thể tưởng tượng mình phải sống thế nào nếu thiếu ngài. Diêm tổng, đồng ý làm vợ tôi nhé!"

Diêm Túc cân nhắc vài giây, sau đó do dự gật đầu: "Cái này có thể."

"Vâng." Trợ lý thu lại biểu cảm nồng nhiệt, tô bút dạ quang đánh dấu lên giấy.

Khi lật qua trang tiếp theo, khuôn mặt hắn lập tức quay lại vẻ chân thành: "Tôi luôn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Mẹ của chúng không phải ai khác mà chính là ngài."

Diêm Túc nhíu mày: "Tôi không thích trẻ con." Ngôi nhà nhỏ ấm áp chỉ cần Khuynh Diễm và hắn, không cần người thứ ba.

Dù là con hắn cũng không được.

Trợ lý hiểu ý gạch bỏ, lật sang trang tiếp theo: "Cá không thể sống thiếu nước, người không thể sống thiếu oxy, còn tôi không thể sống thiếu..."

"Quá thô, loại bỏ." Diêm Túc trực tiếp ngắt lời: "Câu tiếp theo."

Trợ lý giơ tập giấy lên: "Đây đã là tờ cuối cùng."

"Cậu chuẩn bị ít như vậy?" Diêm Túc không hài lòng, còn chưa tìm được lời cầu hôn ưng ý nữa.

Trợ lý: "..." Từ sáng đến giờ đã duyệt hơn hai trăm phương án, tôi cầu hôn ngài đến rát cổ họng!

Những ngọt ngào vốn nên dành cho bạn gái tôi, đều bị ngài cướp mất!

Vậy mà ngài còn chê ít?

"Khâu trang trí thực hiện đến đâu rồi?" Diêm Túc miễn cưỡng hỏi vấn đề khác.

"Mọi thứ đang trong quá trình thi công, đảm bảo kế hoạch cầu hôn của ngài sẽ diễn ra thuận lợi." Trợ lý vừa nói vừa bật máy chiếu phát hình ảnh.

Khung cảnh 3D giả lập chậm rãi hiện ra, nắng chiều hoàng hôn rơi lấp lánh trên mặt biển, giữa bãi cát vàng là một sân khấu rộng lớn, cổng được đan bằng hoa hồng đỏ, bàn đá trắng đặt bánh kem cùng rượu vang, vải lụa nhẹ nhàng bay theo làn gió.

Tổng thể huyền ảo lãng mạn, đủ để khiến trái tim các thiếu nữ rung rinh cảm động.

Đáy lòng Diêm Túc vừa hồi hộp vừa mong chờ. Không biết khi nhận được món quà bất ngờ của hắn, Diễm Diễm sẽ phản ứng thế nào?

Cô có vui mừng như hắn lúc này không?

Hắn không có một thân thể lành lặn để quỳ xuống trao nhẫn cho cô, nhưng hắn sẽ nỗ lực dành tặng cô những điều tốt nhất trong khả năng mình.

Hắn hy vọng, cô sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Và hắn còn muốn, khi cô nói đồng ý gả cho hắn, sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ nhất đời cô.

*

Tịch Dạ: Mẹ vợ, con muốn một buổi cầu hôn cả đời khó quên!

A Vũ: Không vấn đề! Cứ tin tưởng ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play