Cửa chính Ngự Thư Phòng bị người hùng dũng đạp mở, Triêu Dã lần nữa tiến vào.
Khi nãy hắn bỏ chạy là vì quá tổn thương, nên tìm một góc tự ôm lấy mình, ngồi khóc thút thít sao?
Không có đâu!
Hắn là ra ngoài rút kiếm trên người Ngự Lâm Quân, chạy vào đây muốn nắm tay Khuynh Diễm đồng quy vu tận*!
(*)Ý nói chết chùm.
Xin đừng quên, hoàng đế bệ hạ rất kiêu ngạo, ngài có tôn nghiêm cùng với tính tình không chịu thua thiệt.
Một khi bị phản bội, thì thà tất cả cùng đổ máu, chứ không có chuyện chỉ riêng mình ngài rơi lệ.
Rõ ràng tính toán rất tốt đẹp, nhưng khi Triêu Dã cầm kiếm giết tới, lại không thấy Khuynh Diễm và nữ tử kia đâu.
Ngự Thư Phòng trống rỗng, giống như đáy lòng của chính hắn, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt hư vô.
Liễu Khuynh Diễm đi đâu rồi?
Tìm một nơi tốt đẹp hoan ái cùng nữ tử kia sao?
Bàn tay Triêu Dã siết chặt kiếm, tay còn lại ra sức đấm đấm lên ngực trái mình.
Thật khó chịu, chỗ này sao lại đau như vậy.
Đấm đấm một lúc, lại kéo mứt quả từ trong vạt áo ra, hung hăng nhét vào miệng.
Ăn là tốt rồi, ăn sẽ vui vẻ, chỉ cần ăn thì ngực sẽ không đau nữa... Lừa gạt!
Đã nói tốt là chăm sóc yêu thương một mình hắn, đã hứa tốt là cả đời chỉ có mỗi hắn mà.
Sao giờ lại cùng người khác phản bội hắn? Sao đến mứt quả cũng đắng như vậy...
Thân thể Triêu Dã đột ngột bị kéo ngược về phía sau, vòng tay đầy hơi ấm choàng qua ôm lấy hắn.
Giọng nói nhàn nhạt pha lẫn chút âm mũi khàn đặc khác thường, rầm rì
bên vành tai hắn: "Bệ hạ cầm kiếm làm gì? Muốn giết ta sao?"
Vừa được ôm một cái, sự tức giận tủi thân trong lòng Triêu Dã chẳng
những không giảm đi, mà thậm chí còn ngùn ngụt tăng lên dữ dội.
Cắn chặt từng chữ hỏi: "Nữ nhân kia đâu?"
Khuynh Diễm dựa sát vào người hắn, nhạt giọng cười: "Bệ hạ tìm một cỗ thi thể làm gì?"
"Thi thể?" Triêu Dã nghi ngờ quay đầu nhìn cô.
"Ta vừa tiêu hủy cả rồi." Khuynh Diễm lại áp người đến gần sát hơn nữa.
Triêu Dã bị ôm siết đến có chút khó thở, bàn tay ra sức kéo cánh tay
cô, nhưng cánh tay kia lại chẳng khác gì gọng sắt ghìm chặt lấy hắn.
Mặc kệ hắn kéo thế nào, đều hoàn toàn không có tác dụng.
Ôm hắn làm gì! Đừng nghĩ ôm hắn thì hắn sẽ bỏ qua!
Triêu Dã tức giận hỏi: "Nếu đã giết nàng ta, vậy tại sao ngươi còn
cởi y phục nàng ta, cầm tay nàng ta? Ngươi cho rằng trẫm là kẻ ngốc
sao?"
Không nói thì thôi, vừa nói tới, mọi ý nghĩ suy diễn liền ồ ạt tuôn ra, nhìn đâu cũng thấy tràn ngập sự lừa dối.
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi cố tình làm trẫm tức giận, khiến trẫm bỏ đi
trước, để ngươi ở lại tha hồ sủng hạnh nữ nhân khác phải không? Lâu nay
ngươi đã sủng hạnh bao nhiêu người rồi? Ngươi đã phản bội trẫm bao nhiêu lần rồi? Ngươi..."
Càng nói càng nói, cổ họng lại càng nghẹn ngào.
Khóe mắt ửng đỏ, nhưng hai hàm răng vẫn cắn chặt, quật cường không khóc trước mặt cô.
Khóc sẽ mất thể diện!
Đời này dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào!
"Ta không chạm vào ai khác ngoài người. Ngoan, đừng khóc." Khuynh Diễm nhẹ xoa xoa mí mắt Triêu Dã.
"Trẫm là hoàng đế, hoàng đế sẽ không rơi lệ!"
Khuynh Diễm không tranh luận vấn đề này nữa, bởi vì cô sắp nhịn không nổi.
Tranh thủ thời gian tỉnh táo, kéo Triêu Dã đến phía trong, chỉ vị trí trên mặt đất: "Bệ hạ thấy vết máu không?"
"Máu... Ngươi bị thương sao?" Triêu Dã không giấu được lo lắng.
"Không phải ta, là máu của nữ nhân kia, đã bị ta giết." Chứng cứ rõ ràng rồi, đừng ăn vạ ta nữa.
Mau nằm lên giường cho ta ăn đi.
Hơi thở Khuynh Diễm nóng rực, mỗi khi cô nói chuyện, hơi nóng liên
tục phả vào vành tai Triêu Dã, làm thân thể hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Hơi thở của hắn, vô thức dồn dập theo tiết tấu của cô...
Khuynh Diễm tiếp tục phân tích: "Bệ hạ không thấy cung nhân bên ngoài đều có vấn đề sao? Ngay cả tên Ngự Lâm Quân bị bệ hạ cướp kiếm, tại sao hắn lại im lặng không phản ứng?"
Khi nãy Triêu Dã quá tức giận, nên hoàn toàn không chú ý đến những thứ khác.
Nhưng Khuynh Diễm vừa nói, hắn liền nhận thấy có vấn đề.
Cung nhân và quân lính bên ngoài, hai mắt đều trống rỗng vô hồn, mặc
kệ hắn làm ra động tĩnh lớn cỡ nào, bọn họ đều không phản ứng.
Biểu hiện cứ như người đang trong cơn mộng du, không có thần trí...
"Nữ nhân kia là do kẻ địch phái đến! Muốn ám sát ngươi!" Còn cung nhân bên ngoài đều bị hạ mê dược!
Triêu Dã cuối cùng cũng nhìn ra mấu chốt.
Khuynh Diễm vỗ vỗ đầu hắn: "Bệ hạ thông minh lên rồi."
Triêu Dã: "..." Ý ngươi là trước đây trẫm ngốc sao?
"Trẫm luôn thông minh!"
"Ừ."
Khuynh Diễm qua loa đáp, âm thanh cô nặng trĩu mệt nhọc, thân thể càng ngày càng dựa sát vào hắn.
Triêu Dã bị đè ép đến khó chịu, lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi ôm chặt quá, trẫm không thở được."
"Vậy bệ hạ nhịn thở một lúc đi."
Triêu Dã: "..." Ngươi nói hay lắm, ngươi nhịn thở thử xem có được không.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng đến dọa người đột ngột rơi xuống cổ
hắn, hàm răng Khuynh Diễm nhẹ cắn, làm thân thể Triêu Dã không nhịn được run lên.
Hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh, bàn tay chạm đến vầng trán nóng rực, làm hắn vô cùng hoảng hốt.
"Sao mặt ngươi lại nóng thế này? Lại còn đỏ nữa, chẳng lẽ ngươi..."
Triêu Dã chợt dừng lại, như nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc kêu lên:
"Ngươi bị sốt rồi!"
Một giây sau, hắn lập tức dùng hết sức bình sinh nhảy khỏi vòng tay cô, lùi lại thật xa bảo trì khoảng cách.
Giơ lên thanh kiếm chắn trước người, làm tư thế phòng thủ giặc ngoại
xâm, cảnh giác nói: "Vậy ngươi đi tắm đi, nhớ dùng nước lạnh thật lạnh
vào, có thể hạ hỏa!"
Mặc dù trẫm rất lo lắng cho ngươi, nhưng trẫm không muốn bị thượng.
Cho nên, ngươi hãy tự mình nhịn đi, trẫm sẽ ở nơi phương xa cổ vũ tinh thần ngươi.
Cố lên!
Khuynh Diễm: "..."
*
A Vũ: Đoán xem đoán xem, diễn biến tiếp theo là heo nhỏ làm thịt hồ ly, hay là hồ ly làm thịt heo nhỏ?
Triêu Dã: Không có thịt, thế giới này ăn chay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT