Triêu Dã thật sự hoảng hốt, bởi vì trong ký ức của hắn, Khuynh Diễm không bao giờ khóc.
Cứ như cô và hắn không chỉ ở bên nhau ngắn ngủi mấy năm nay, mà là hơn cả trăm năm về trước, cô cũng chưa một lần rơi lệ.
Mà hiện tại cô khóc, là tại vì hắn.
Triêu Dã sợ đến ngón tay đều run rẩy, hận không thể một đao chém chết chính mình.
Hắn không ngừng hôn lên mặt Khuynh Diễm, đầu lưỡi dịu dàng cuốn lấy nước mắt cô.
Mà người nằm bên dưới hiện tại đang nghĩ... Mẹ nó, khóc cái búa!
"Đây là nước mắt của bệ hạ khi ở trong thân thể ta." Khuynh Diễm nhấn mạnh nhắc nhở.
Nước mắt tàn lưu của mi, đừng có úp nồi lên đầu ta!
Đại vương cao phú soái ngầu lòi 360 độ như ta sẽ khóc sao?
Hoang đường!
Triêu Dã chợt khựng lại, xấu hổ nhớ ra nước mắt này là của hắn.
Nhưng đi kèm với nước mắt, chính là cơn đau như xé nát nửa người dưới, đau đến lúc nãy hắn không nhịn được oán trách cô.
Đã nếm qua nỗi đau phá thân của nữ tử, dù là trong thời gian không dài, nhưng cũng đủ làm lòng hắn sợ hãi.
Triêu Dã cố nhẫn nhịn sự giày vò của xuân dược, cẩn thận từng li từng tí, lo lắng mình cử động quá mạnh sẽ làm đau Khuynh Diễm.
"Ngươi còn đau không? Hay là... để trẫm đi ra ngoài." Ánh mắt hắn nhìn cô, cứ như đang nhìn một búp bê sứ mong manh dễ vỡ.
Khuynh Diễm cảm thấy tôn nghiêm nam nhân fake bấy lâu nay của cô bị xúc phạm trầm trọng!
Vì vậy trực tiếp lật người đè Triêu Dã xuống, chuyển mình ngồi lên phía trên hắn.
Nam tử bên dưới có chút ngơ ngác, con ngươi phủ một tầng hơi nước
mông lung, tóc dài tán loạn vẽ ra vòng cung tuyệt mỹ trên gối mềm.
Vạt áo trước ngực hắn mở rộng, phơi bày bức tranh phong cảnh trần thế, câu dẫn khiến người muốn cùng hắn trầm luân.
Khuynh Diễm khẽ mỉm cười, tư thế này tốt hơn rồi.
Không thể nằm dưới!
Một người có hình tượng cao phú soái như cô, chỉ có thể ở trên!
Triêu Dã nhẫn nhịn theo cử động của Khuynh Diễm, cũng không kháng cự
đòi lên trên, bởi vì nỗi đau lúc nãy đã ám ảnh tâm trí hắn, hắn sợ mình
phản kháng một chút, liền sẽ làm đau cô.
Khuynh Diễm liếc qua nhìn hắn một cái, cánh môi hờ hững khẽ nhếch,
cười nói: "Tối qua bệ hạ hăng hái tràn trề, cũng không nghe người than
đau."
Triêu Dã: "..." Bởi vì lúc đó trẫm là nam nhân, nam nhân chỉ thấy thoải mái, không thấy đau.
"Trẫm bị trúng xuân dược mà, ngươi không thể trách trẫm, xuân dược
này còn là do ngươi mắc bẫy người khác mà ra." Triêu Dã phân tích nguyên cớ đàng hoàng.
Khuynh Diễm: "..." Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là lỗi của cô?
Có điều, nhắc đến xuân dược mới thấy kỳ quái, tối qua nữ tử kia nói cô phải giao hợp với nàng ta, thì mới giải được xuân dược.
Nhưng trên thực tế, sau khi cô làm cùng Triêu Dã, xuân dược vẫn được giải... chỉ là số lần làm khá giày vò.
Chẳng lẽ là do lúc gặp thổ phỉ, cô kịp thời nhịn thở tránh hít vào thuốc dẫn, hoặc là do cô chỉ ngửi trà mà chưa uống trà?
Vì vậy dược tính không đủ, chỉ có tác dụng kích thích giao hợp, chứ không nhất thiết phải giao hợp với người nuôi cổ trùng?
Khuynh Diễm nhíu mày càng sâu.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nhưng Nhiệm Vụ Giả thế giới này thành thạo dùng độc, lại ẩn náu rất kỹ, xem ra không đơn giản...
"Liễu Khuynh Diễm, trẫm đau." Triêu Dã lại lay lay cánh tay cô, đòi hỏi sự chú ý.
Khuynh Diễm đang tập trung suy nghĩ, bị hắn vừa lay vừa lắc thì có
chút bực bội, nhíu mày hỏi: "Đau cái gì? Đây không phải thành quả do
chính bệ hạ gặt hái được sao?"
Triêu Dã mở to mắt nhìn cô, con ngươi thủy linh trong suốt hiện lên ba chữ "không thể tin"!
Ở thế giới này, bởi vì hai người đổi thân thể, nên Khuynh Diễm luôn
xem Triêu Dã là bảo bối nhỏ mà cưng chiều dỗ dành, chưa từng nói chuyện
cục cằn với hắn.
Thật không ngờ, chỉ qua một đêm, cô liền như biến thành người khác, thản nhiên cười nhạo hắn, mỉa mai hắn, khinh thường hắn...
Triêu Dã cảm thấy tủi thân đến tận cùng: "Người ta chỉ trân trọng
những thứ mà họ không có được, chờ sau khi đạt được rồi, đều sẽ biến
thành đồ bỏ đi."
Khuynh Diễm khựng lại. Hắn nói vậy là có ý gì?
"Trước đây trẫm chỉ vừa nhíu mày, ngươi dù đang ở đâu cũng sẽ chạy về hỏi han trẫm, sợ trẫm đổ bệnh, sợ trẫm chịu thiệt thòi. Còn bây giờ,
trẫm hai lần nói đau, đều không đáng để ngươi bận tâm."
"Trẫm hiểu, một nam nhân mà lại chấp nhận bị thượng, bất kỳ ai cũng
sẽ thấy khinh thường." Triêu Dã cúi đầu, nụ cười trên môi cô tịch thê
lương.
Vào lúc từ bỏ tôn nghiêm, hắn đã lường trước kết quả này.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, ngay cả cô cũng khinh thường hắn.
Khuynh Diễm cứng ngắc tại chỗ, lập tức kéo hắn ôm vào lòng: "Đừng
nghĩ lung tung, người rất quan trọng với ta. Nếu có kẻ dám khinh thường
người, ta sẽ xử lý bọn chúng."
"Đa tạ ngươi, nhưng ngươi buông trẫm ra đi, trẫm muốn tự mình suy nghĩ." Triêu Dã ngồi dậy, muốn tránh khỏi vòng tay cô.
Khuynh Diễm giữ chặt hắn lại: "Không cho đi!"
Ta đang ôm mi mà mi dám chạy, muốn chết không?
"Ngươi lại còn hung dữ với trẫm?"
Khuynh Diễm siết chặt tay hơn nữa: "Nằm yên để ta ôm thì ta không hung!"