Hai tháng này Dương Tử Thành muốn cùng Mina ở nhà, cùng nhau chuẩn bị những thứ cần thiết để chào đón đứa con đầu tiên của họ.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Cho dù Dương Tử Thành có thân thuộc với ông trời hơn một nghìn năm nay, suy cho cùng hắn vẫn là thua dưới hai chữ số mệnh.

Tháng thứ tám, tức là còn một tháng mười ngày nữa thì sẽ đến ngày chào đón tiểu bảo bối, chỉ là mọi sự đều không được như mong đợi.

Mina bụng đã rất lớn, khó có thể tự vận động được, bây giờ chuyện tắm rửa ăn uống của cô đều do một tay Dương Tử Thành làm, và đương nhiên là người đàn ông này cũng đã nghỉ việc tại công ty.

Trịnh Khải cũng thường xuyên đến nhà họ, mỗi lần đến còn mang theo một túi quà to. Đặc biệt hôm nay, anh còn mang theo bạn gái đến cùng.

Nhìn thấy cô ta, Mina có chút ngạc nhiên. Hóa ra không phải ai xa lạ, chính là Mỹ Nhân, trưởng phòng tại vụ của H&J.

Còn nhớ lúc mới vào công ty không? Cô thường hay xảy ra mâu thuẫn với cô gái này cùng một người nữa tên là Thư Thư.

Thấy cô, Mỹ Nhân cũng khá ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô.”

Mina cũng gật đầu đáp trả, ánh mắt hướng về phía Trịnh Khải.

Trịnh Khải cười cười, quay sang nói với Mỹ Nhân: “Em vào trong pha cho anh một tách cà phê, nhanh đi.”

Mỹ Nhân gật đầu, sau đó đưa ánh mắt quan sát một chút, xác định vị trí của nhà bếp sau đó liền đứng dậy rời đi.

Mina còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Khải đã thoải mái tựa lưng vào sofa: “Chị đừng nói gì cả, cuộc sống mà, chuyện hôm nay cũng không thể dự liệu được.”

Mina đưa tay xoa bụng, cũng học theo Trịnh Khải tựa lưng vào sofa: “Nhưng tôi vẫn là không có ấn tượng tốt với cô ấy.”

“Em biết mà, thật ra là do em chủ động theo đuổi cô ấy, chuyện kể ra dài dòng, hôm nào rãnh em sẽ kể cho chị nghe.”

Mina gật đầu: “Được.”

Đúng lúc này, Mỹ Nhân quay trở lại, trên tay là tách cà phê nóng vừa mới pha xong.

Dương Tử Thành cũng cùng lúc bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, trên người là một bộ đồ thể thao thoải mái.

Hắn đi thẳng đến sofa ngồi xuống cạnh Mina, sau đó hướng Trịnh Khải, ánh mắt đầy mờ ám: “Định khi nào thì kết hôn?”

Mỹ Nhân cũng bước đến ngồi xuống cạnh Trịnh Khải, nghe Dương Tử Thành nói vậy thì cả khuôn mặt bổng chốc ửng đỏ. Trịnh Khải khoác vai cô: “Vẫn còn chưa tính đến.”

“Tốt nhất là nên cưới sớm, sau đó sinh một tiểu công chúa đi, sau này không chừng có phúc phận được làm thông gia với tôi.”

Nói xong, Dương Tử Thành ném cái khăn sang một bên, đứng dậy đi vào bếp giúp Mina pha sữa.

Nếu Trịnh Khải đã gọi Mina một tiếng chị, vậy sau này Mỹ Nhân cùng cô sẽ trở thành người một nhà, hiểu lầm trước đây cũng nên hóa giải rồi.

Mỹ Nhân hướng Mina: “Chị Mina, trước đây là do em còn nhỏ không hiểu chuyện, hi vọng chị đừng để bụng. Sau này chúng ta đã là người một nhà, mong chị chiếu cố em nhiều hơn.”

Mina cho dù muốn cũng không thể nở nụ cười cùng cô ấy, cô nói: “Không sao, tôi không để bụng chuyện trước đây.”

Mỹ Nhân nghe vậy thì trong lòng cũng có chút vui mừng, nhưng thấy sắc mặt Mina có chút lạnh thì trong lòng cũng có khó chịu.

Mina dường như nhìn được tâm sự của cô: “Không phải tôi ghét cô đâu, tôi không biết cười, đây là sự thật.”

Mỹ Nhân ngạc nhiên nhìn sang Trịnh Khải, anh cũng nhìn cô sau đó gật đầu.

Dương Tử Thành đúng lúc quay lại, hắn khẽ cười đưa tách sữa nóng cho Mina, sau đó mày kiếm nhíu chặt.

Đợi Mina uống hết sữa, lúc này Dương Tử Thành mới nói: “Trịnh Khải, hai người này lập tức rời khỏi đây. Đến nơi càng đông người càng tốt.”

“Làm sao vậy?” Trịnh Khải hỏi.

Mina một bên căng thẳng đứng lên, Mỹ Nhân thì không hiểu gì.

“Nhanh lên đi, tôi sẽ tìm mọi người sau.”

Câu nói Dương Tử Thành vừa dứt, một tràn vỗ tay vang lên, từng nhịp từng nhịp chậm rãi.

Mọi người đều tìm kiếm tiếng vỗ tay, Mỹ Nhân sợ hãi đứng nép vào Trịnh Khải, Dương Tử Thành cũng kéo Mina ra sau lưng mình.

Một tràn vỗ tay kết thúc, Hắc Sát từ trong làn khói đen bước ra, khuôn mặt bị áo choàng đen che lấp một nửa.

Thời điểm người đàn ông xuất hiện, Dương Tử Thành liền biết, kết thúc rồi.

Trịnh Khải hướng Dương Tử Thành: “Ai vậy?”

“Cậu mau đưa hai người bọn họ rời khỏi đây, xong việc tôi sẽ tìm mọi người.”

“Anh có thể đánh lại hắn không?”

“Cùng lắm thì chết thôi, tôi sống cũng đủ lâu rồi.”

Nói xong, Dương Tử Thành tiến lên hai bước, đem ba người phía sau che chắn.

Hắc Sát cười một tiếng, nói với Dương Tử Thành: “Hay cho câu sống cũng đủ lâu rồi, nếu đã cảm thấy đủ rồi thì hôm nay ta sẽ đưa ngươi đoàn tụ cùng gia đình.”

Mỹ Nhân nghe vậy thì mặt liền biến sắc, đây… chẳng phải là công khai giết người rồi sao?

Cô lùi từng bước từng bước về phía sau, cẩn thận lấy di động từ trong túi xách ra, gọi cho cảnh sát.

Hắc Sát lúc này đột nhiên cười lớn một tiếng: “Cô gái, cho dù có gọi cảnh sát thì bọn họ cũng không làm gì được tôi đâu, tôi khuyên cô và bạn trai cô nên rời khỏi đây trước khi tôi đổi ý.”

Rất nhanh cảnh sát đã nhận máy, Mỹ Nhân liền nói địa chỉ nơi bọn họ đang ở: “Xin các anh nhanh chóng đến đây, nếu không chúng tôi chắc chắn sẽ chết mất!”

“Cô gái à, tôi không có ý định giết cô, nên đi nhanh đi.”

Cảnh sát bên kia nghe vậy liền gấp rút nói: “Cô cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ đến đó ngay!”

Dập máy, Mỹ Nhân mới tiến đến cạnh Trịnh Khải, người đàn ông nắm lấy tay cô kéo ra phía sau mình che chắn.

Dương Tử Thành trầm giọng: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta muốn chính là mạng của ngươi.”

“Không được!” Mina cao giọng: “Người có lỗi với tôi là anh ấy, mạng của anh ấy tôi còn chưa đòi, anh có quyền gì mà lấy đi?”

“Ô hô! Mina à, cô nên nhớ hắn sống được đến ngày hôm nay là nhờ tôi.”

Hắc Sát chấp tay sau lưng, thong thả đi đến sofa ngồi xuống.

Trịnh Khải cũng biết có chuyện chẳng lành, liền quay sang đánh một cái vào sau gáy Mỹ Nhân, khiến cô ngay lập tức ngất đi.

Chuyện rắc rối này không nên kéo theo cô ấy vào.

Hắc Sát không để ý đến hành động này, vẫn thong thả hướng Mina: “Tám tháng rồi đúng không?”

Mina không đáp, chỉ dùng ánh mắt căm ghét nhìn hắn.

“Dương Tử Thành sắp chết rồi, tôi nghĩ em cũng nên để cho hắn nhìn mặt con trai, lần đầu cũng như lần cuối.”

Mina nghiến răng: “Câm cái miệng thối của anh lại, anh ấy sẽ không chết.”

Hắc Sát nhếch môi, đưa bàn tay mình lên: “Mạng của hắn đang ở trong tay tôi, nếu tôi muốn hắn chết, hắn nhất định sẽ không qua khỏi mười hai giờ đêm nay.”

Mina muốn tiến lên nhưng bị Dương Tử Thành ngăn cản, người đàn ông hướng Trịnh Khải phía sau: “Mau đưa cô ấy cùng bạn gái cậu rời khỏi đây, nếu hôm nay tôi có chuyện gì, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc cho cô ấy.”

“Không được!” Mina hoảng sợ nắm chặt tay Dương Tử Thành, nhất quyết không chịu rời đi.

Dương Tử Thành hướng cô khẽ cười, vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Anh không sao, đừng lo.”

Trịnh Khải trong lòng biết rõ người đàn ông kia cùng Dương Tử Thành hôm nay nhất định phải là một mất một còn. Anh cũng là người bình thường, tuy Dương Tử Thành có ơn cứu mạng nhưng anh còn có gia đình, còn có người yêu, anh không thể bỏ mạng được.

Đều nói con người ích kỉ như vậy, nhưng nếu hôm nay anh đưa Mina rời đi an toàn, cũng coi như là giúp Dương Tử Thành một tay.

Trịnh Khải cõng Mỹ Nhân trên vai, một tay kéo Mina đi ra khỏi nhà: “Chị đừng lo, cảnh sát sẽ nhanh đến đây thôi, anh ấy nhất định sẽ tìm chúng ta.”

“Không được! Tôi không đi, tôi không đi!”

Trịnh Khải cũng hết cách, đành phải mạnh tay với cô.

Sau khi ba người kia đi khỏi, Hắc Sát mới đúng dậy tiến đến trước mặt Dương Tử Thành: “Thế nào? Ước nguyện đã thực hiện thì nên để mọi thứ trở lại với quỹ đạo đi.”

“Không thể để ta nhìn thấy mặt con trai một lần sao? Nhất thiết phải là bây giờ sao?”

Hắc Sát thở dài, ánh mắt hướng ra ban công: “Đến khi con trai ngươi ra đời, ngươi sẽ càng không thể rời đi.”

Thấy Dương Tử Thành không đáp lời, Hắc Sát tiếp tục nói: “Xem như là đền tội đi.”

Dương Tử Thành có thể nghe được tiếng xe cảnh sát từ dưới lầu truyền đến, hắn nói: “Sẽ không như vậy đâu.”

“Ngươi và ta vốn dĩ không thuộc về thế giới này, sau khi ngươi chết ta cũng sẽ trở về ma giới.”

Dương Tử Thành bất lực, nói: “Tại sao có thể chờ đợi hơn một nghìn năm, bây giờ lại không thể chờ thêm một tháng nữa?”

“Ta đã nói là xem như ngươi chuộc tội đi.”

Dương Tử Thành nhếch miệng, lúc này từ ngoài cửa có một viên cảnh sát xông vào, cầm súng chĩa vào Dương Tử Thành và Hắc Sát.

“Tất cả đứng im!”

Viên cảnh sát kia quan sát tình hình, giọng nói nóng nảy vang lên: “Là người nào đã gọi cảnh sát?”

Dương Tử Thành nhìn Hắc Sát, sau đó hướng viên cảnh sát: “Không có ai báo cảnh sát cả, các anh đi nhầm nhà rồi.”

“Không thể nào! Các anh…”

Lúc này, một vị cảnh sát khác bước đến, nói gì đó vài tai viên cảnh sát này, lập tức anh ta liền hạ súng xuống, ra hiệu với đồng đội rút lui.

Sau khi cảnh sát đi khỏi, Dương Tử Thành mới chậm rãi nói: “Không còn cách nào sao?”

Hắc Sát không trả lời câu hỏi của Dương Tử Thành, nói: “Lúc nãy đã biết ta đến đây lấy mạng ngươi, vì sao còn giả vờ?”

Dương Tử Thành nhếch miệng: “Ít nhất cũng phải để cho Cửu Nhi thay ta tiếp tục hận ngươi.”

Người đàn ông trở về vị trí trên sofa: “Ngươi thật sự yêu cô ấy sao?”

“Thật sự.”

“Nhưng mà ngươi nên nhớ, ngươi vốn không thuộc thế giới này.”

“Ta chỉ xin ngươi thêm một tháng nữa, không được sao?”

Hắc Sát cũng hết cách, hắn là người xấu thì đáng ra nên làm người xấu cho đến cùng, chỉ là không hiểu sao đối mặt với tình cảm của Dương Tử Thành với Mina, hắn lại có chút không nỡ xuống tay.

Dù sao thì trước đây hắn cũng chưa từng có tình cảm với Mina, chỉ muốn lợi dụng sức mạnh của cô để củng cố ma giới.

Nhiều lúc hắn tự hỏi, rốt cuộc hắn làm như vậy là vì cái gì? Đổi lại, hắn được lợi ích gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play