Dương Tử Thành đang lo sợ một điều, sợ rằng sau khi để cho ba mẹ cô biết chuyện của hai người, ba tháng sau đó cháu ngoại vừa mới chào đời thì ba nó liền biến mất khỏi thế gian này.
Dương Tử Thành không có đáp ứng, cũng không có từ chối: “Cửu Nhi, nếu như một ngày không còn anh bên cạnh nữa, em nhớ phải sống thật tốt.”
Cô nhíu mày: “Anh lại nói bậy bạ gì vậy?”
“Anh không có nói bậy, em nói đúng, anh vốn dĩ không thuộc về thế giới này…” Trong mắt người đàn ông hiện lên tia khổ sở, hắn nhếch miệng.
Mina nghe vậy hai mắt liền mở to, cô đã nói những lời như vậy sao? Cô không nhớ nữa, cô sớm đã quên rồi.
Dương Tử Thành nói tiếp: “Em từng nói muốn lấy lại nụ cười đúng không? Hắc Sát nói có một cách, đó chính là anh phải chết đi, sau đó em có thể cười. Chỉ là Cửu Nhi, xin em để cho anh một lần được nhìn thấy con, sau đó anh sẽ trả lại nụ cười cho em, được không?”
Hai mắt cô khi nghe những lời này liền cảm thấy mờ mịt, cô cố gắng để giọng nói bình thản hết mức có thể: “Thật không?”
Dương Tử Thành khẽ hôn khóe miệng cô: “Anh có thể sống được đến bây giờ là do lấy đi nụ cười của em, nếu anh chết rồi thì em có thể cười lại, đây là điều đương nhiên.”
Cô nghe vậy thì rũ tầm mắt, không nhìn thẳng vào người đàn ông. Thật ra cô rất muốn cười, nhưng mà nếu như phải đổi lấy mạng sống của hắn, cô có còn muốn không? Cô không biết, cô thật sự không biết.
Dương Tử Thành khẽ vuốt cái bụng to của cô: “Em cứ nói với ba mẹ đi, đón họ sang đây, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ.”
Mina không đáp, cô vẫn còn đang mãi chìm trong suy nghĩ của mình. Cô, có nên cười không?
Có, cô rất muốn cười, ai cũng nói nếu cô cười thì sẽ rất đẹp, cô thật sự rất muốn xem nụ cười của mình như thế nào.
Nhưng mà nếu như phải đổi lấy mạng sống của Dương Tử Thành, cô còn muốn không? Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ sợ nếu sau khi quyết định rồi thì sau này sẽ hối hận, sẽ quay đầu không kịp.
Thấy cô có tâm sự, Dương Tử Thành nghiêng đầu nhìn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô lắc đầu: “Lát nữa em sẽ gọi cho ba mẹ.”
“Được.”
Hắn cười cười, xoa đầu cô sau đó đứng dậy vào nhà tắm, chuẩn bị đi làm.
Sau khi Dương Tử Thành đi khỏi, Mina liền gọi cho ba mẹ mình bên Hàn Quốc.
***
Buổi chiều.
Dương Tử Thành khắp người đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển đi vào trong nhà.
Mina từ trong bếp đi ra: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu: “Không có gì, mới từ công ty về nhà mà ướt hết cả, trời đúng là nóng thật.”
Mina nghe vậy thì gật đầu, đúng là trời nóng thật.
“Tuần sau ba mẹ em sẽ sang đây, em đã nói chuyện với bọn họ rồi, không có gì đáng lo cả.”
Dương Tử Thành giật mình: “Thật sao? Em đã nói chuyện em đang mang thai chưa? Họ không mắng em sao?”
“Có mắng, nhưng dù sao cũng đã hơn sáu tháng rồi, mắng thêm nữa còn có ích lợi gì?”
Dương Tử Thành cúi gầm mặt xuống: “Biết vậy lúc đầu anh đã không làm thế này.”
Mina nhìn anh: “Dương Tử Thành, chính anh lúc đó nói chỉ có cách này mới có thể trói em ở đây, bây giờ hối hận rồi?”
Dương Tử Thành nghĩ cũng đúng, nếu trước đây hắn không làm như vậy e là bây giờ cô đang cùng với tên Hàn Quốc kia…
“Thôi không nói nữa, anh đi tắm đây.”
Mina cũng không nói gì, cô nhấp một ngụm sữa nóng. Kể từ khi mang thai, uống sữa vào buổi chiều đã trở thành thói quen của cô.
Đúng một tuần sau, ba mẹ Mina đã đến Trung Quốc. Họ không biết tiếng Trung nên Mina cũng từ đó trở thành người phiên dịch những cuộc nói chuyện của họ và Dương Tử Thành.
Trong phòng khách, bác trai ánh mắt có chút nghiêm khắc đang quan sát Dương Tử Thành.
Bác gái một bên chen vào: “Mina a, con đúng là có phúc mà! Gặp được con rễ đẹp trai như vậy!”
Dương Tử Thành cũng hướng cô, chờ đợi cô phiên dịch.
Mina nhìn anh: “Mẹ em nói anh đẹp trai như thế này chắc chắn sẽ rất lăng nhăng, khuyên em nên suy nghĩ kỹ.”
Dương Tử Thành sốt ruột: “Em mau nói với mẹ là anh không có đi, anh chỉ có mình em thôi, anh tuyệt đối không tìm người khác!”
Mina đem những lời đó nói lại cho mẹ mình nghe, bà ấy gật đầu: “Tốt! Tốt! Mẹ thích người con rễ này!”
“Mẹ em nói anh biết điều như vậy thì tốt.”
Hừm… Dịch tuy không đúng từng câu từng chữ nhưng cũng bộc lộ ý chính trong câu nói chứ nhỉ?
Bác trai lúc này mới lên tiếng: “Nếu cậu đã yêu con gái tôi vậy thì tại sao không chờ gia đình hai bên gặp mặt rồi kết hôn, sau đó hẳn có con? Cậu làm như vậy thì sau này gia đình tôi biết để mặt mũi ở đâu đây?”
“Ba em hỏi anh vì sao lại cưỡng bức em?”
Dương Tử Thành rối rít đừng dậy, cúi đầu, giọng nói khẩn thiết: “Bác trai, con xin lỗi, con thật sự không cố ý, lúc đó là vì con quá yêu cô ấy… nhưng mà cô ấy không hề yêu con, con lúc đó là mất hết lí trí nên mới như vậy… Bác trai, xin bác tha thứ cho con và chấp nhận con trở thành con rễ của bác.”
Mina vẻ mặt thích thú đem những lời Dương Tử Thành nói nói lại cho ba mình nghe. Nghe xong, nét mặt ông vẫn chưa hòa hoãn: “Tôi có thể tha thứ cho cậu, nhưng mà cái thai bây giờ đã lớn rồi, nếu bây giờ mới đám cưới thì e là không hay lắm… Cậu định thế nào đây?”
Mina hướng Dương Tử Thành, vẻ mặt có chút buồn bả: “Ba nói anh làm như vậy là không tốt, không thể giao em cho anh được.”
“Không thể nào!” Dương Tử Thành hướng cô thấp giọng: “Không phải em nói ba em trong điện thoại chỉ la mắng có mấy câu thôi sao? Làm sao lại không chịu giao em cho anh?”
Mina nhún vai, Dương Tử Thành hướng bác trai: “Bác trai, con thật sự rất tiếc về chuyện đó, nhưng mà bây giờ chúng con là thật lòng yêu nhau, chúng con cũng đã đăng kí kết hôn rồi, sẽ không có chuyện gì đâu… Bác bây giờ nếu không muốn giao cô ấy cho con cũng không được.”
Bác trai lúc này hướng Mina: “Con có dịch lại đúng không vậy? Sắc mặt cậu ta khó coi quá, cứ như sắp bị ba ăn thịt vậy.”
“Sao con phải dịch sai chứ?”
“Đừng tưởng tôi không biết cái trò này của cô, trước đây cũng vì vậy mà suýt chút nữa hại tôi mất đi người bạn, cô liệu hồn cô đi.”
Mina có chút không cam tâm, đem nguyên văn lời nói của Dương Tử Thành nói lại cho ông nghe một lượt. Mẹ cô thì ở một bên, chỉ hận không thể nâng niu Dương Tử Thành trong tay nhưng nâng niu quả trứng, hoàn toàn không còn nhớ đứa con gái xa cách hơn nữa năm trời đang ngồi cạnh mình.
Ba cô gật đầu: “Vậy thì sau khi sinh con xong rồi hẳn làm lễ, dù sao bây giờ cũng là thế kỉ XXI rồi, có con trước hôn nhân cũng là bình thường.”
“Ba em nói lần này tạm tha lỗi cho anh, sau này nếu dám đối xử không tốt với em thì ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân anh.”
Dương Tử Thành ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: “Nói với ông ấy, anh tuyệt đối không dám.”
Mina hừ một tiếng, xem như là hắn biết điều.
***
Ba mẹ cùng cô ở lại Trung Quốc không lâu, bởi vì công việc ở bên kia còn chưa giải quyết ổn thỏa.
Mẹ cô nói khi nào gần đến ngày sinh thì bà lại đến Trung Quốc, dù sao thì mang quốc tịch Trung Quốc vẫn tốt hơn.
Ngày ba mẹ cô trở về Hàn Quốc, là đúng bảy tháng cô mang thai.
Bây giờ còn hai tháng mười ngày nữa.
Lúc tiễn bọn họ ra sân bay, trên đường trở về Dương Tử Thành ánh mắt tỏa ra nghi hoặc, cứ năm phút lại quay đầu xem xét nét mặt của cô.
Cuối cùng Mina vẫn là không nhịn được, lên tiếng: “Làm sao vậy?”
Dương Tử Thành chăm chú lái xe, giọng nói có chút tức giận: “Không phải trước đây nói là gia đình em từng ở Trung Quốc sao?”
“Thì làm sao?”
“Chẳng lẽ ba mẹ em không nói được tiếng Trung sao? Làm sao có thể chứ!”
Mina nghiêng đầu nhìn hắn: “Ai nói với anh là ba mẹ em không thể nói tiếng Trung?”
“Trong những ngày ở đây họ có nói tiếng Trung bao giờ đâu, đến bây giờ anh mới nhớ ra…”
Mina tựa lưng vào ghế lái phụ, cô nhắm mắt: “Vậy thì phải trách anh quá ngốc rồi. Dương Tử Thành, trong suốt một nghìn ba trăm sáu mươi năm thật không biết anh sống để làm gì, đúng là uổng phí.”
“Còn không phải để gặp em sao?”
Cô liếc hắn: “Đừng có lấp liếm nữa, tập trung lái xe đi.”
Dương Tử Thành cũng không nhìn cô, tái trái điều khiển vô lăng, tay phải nắm chặt tay cô: “Cửu Nhi, sau này chúng ta sẽ đặc tên con là gì đây?”
“Còn chưa biết là con trai hay con gái.”
“Không phải siêu âm rồi sao? Là con trai.”
Mina lần nữa nhắm mắt: “Tuy nói là vậy nhưng biết đâu được lại sinh con gái thì sao?”
“Vậy thì nghĩ cái tên nào có thể dùng cho con trai và con gái là được.”
“Anh nghĩ đi.”
“Anh ngốc lắm, em nghĩ đi.”
“Ai bảo anh ngốc?”
“Em chứ ai!”
Mina mở mắt ra nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngốc cũng có thể đặt được tên cho con, nếu anh không đặt được thì đừng làm ba nó.”
“Vậy đặt là Dương Đình đi.”
“Nhanh vậy đã nghĩ ra sao?” Mina nghiêng đầu nhìn người đàn ông, mái tóc ngắn nay đã dài ngang vai, có thể cột được rồi.
“Nếu không thể nghĩ ra vậy thì không thể làm ba nó rồi.”
Mina nhẩm đi nhẩm lại cái tên trong miệng, cô có chút hạnh phúc: “Nghe giống tên con gái chết đi được.”
“Trai gái gì cũng đều dùng được.” Người đàn ông nãy giờ vẫn chưa buông tay cô, lúc này liền nâng lên đặt một nụ hôn: “Nếu sau này có ai dám nói tên con trai chúng ta giống tên con gái, anh nhất định sẽ dạy dỗ hắn một bài học.”
“Vậy nếu em nói thì sao?”
“Em thì ngoại lệ.”
Mina nghe vậy, trong lòng cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua, tuy miệng cô không thể vẽ thành nụ cười, nhưng ánh mắt lại cong lên, nhuốm đậm ý vị hạnh phúc.