Lúc này, tại nhà Trịnh Khải.

Mỹ Nhân lúc này vẫn còn chưa tỉnh, Trịnh Khải bế cô vào phòng sau đó trở ra phòng khách cùng Mina.

Thấy anh vẫn bình tĩnh, Mina có chút khó chịu: “Phải làm sao đây? Dương Tử Thành có sao không? Hắc Sát có làm gì anh ấy không?”

Trịnh Khải trấn an cô: “Chị đừng lo, hãy tin tưởng anh ấy.”

Mina thật không hiểu rõ con người ở trước mặt mình lúc này, không phải là anh em nghĩa nặng tình sâu sao? Hiện tại Dương Tử Thành đang gặp nguy hiểm, vậy mà người này lại ở đây trầm tĩnh như vậy, Dương Tử Thành phải làm sao đây?

Mina cao giọng: “Tin tưởng thì có ích gì? Tin tưởng có thể giúp anh ấy bình an trở về không? Nếu tin tưởng có thể khiến người ta bình an trở về thì chắc trên đời này sẽ chẳng có những nghĩa trang liệt sĩ cho chúng ta đi thăm viếng đâu!”

Mina nói càng lúc càng cao giọng, cô cũng không rõ mình nói cái gì, cũng không chú ý đến người đàn ông trước mắt, chỉ là sau khi nói xong, cô tự hỏi bản thân mình. Vì cái gì mà kích động như vậy?

Trịnh Khải đợi cô trút hết tâm tình, nhỏ giọng nói: “Chị, chị yêu anh ấy sao?”

Mina ôm bụng ngồi xuống sofa: “Tôi… tôi không biết nữa… Tôi chỉ cảm thấy không còn ghét anh ấy như trước đây, hằng ngày mỗi khi mở mắt ra nhìn thấy anh ấy tôi tự nhiên sẽ thấy giống như có một dòng nước ấm đang chảy trong người mình, mỗi lần nhìn thấy anh ấy pha sữa cho tôi, vô thức tôi lại ngắm nhìn bóng lưng ấy… Trịnh Khải, đây rốt cuộc có phải là yêu không?”

Mina không thể cười chứ không phải không thể yêu, đây chính là yêu, nhưng cô không muốn chấp nhận.

“Vậy nếu hôm nay anh ấy có thể bình an trở về thì sao?”

Nếu hôm nay Dương Tử Thành có thể bình an trở về thì sao?

“Tôi cũng không biết nữa, Trịnh Khải, cậu nói xem anh ấy có thể trở về không?” Giọng nói Mina đã hòa hoãn hơn chút, cô bắt đầu bình tĩnh lại.

“Có thể!” Trịnh Khải chắc chắn: “Chị có tin anh ấy không?”

“Tôi không tin.” Mina nói mà không cần suy nghĩ: “Hắc Sát vốn không phải là người, Dương Tử Thành cho dù có sống hơn một nghìn năm thì anh ấy căn bản vẫn là con người, làm sao có thể đánh lại Hắc Sát chứ?”

Cô không dám hi vọng, bởi vì sao ư? Không phải có câu nói hi vọng càng lớn thì thấy vọng càng nhiều sao?

Cô không muốn hi vọng, không phải vì không muốn Dương Tử Thành trở về, mà là cô muốn nếu như người đàn ông đó không trở về, ít ra cô sẽ bớt đau lòng hơn.

Trịnh Khải nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm liền nói: “Chị vào phòng ngủ cùng cô ấy đi, em sẽ ở đây đợi anh ấy, nếu anh ấy về em sẽ gọi chị dậy.”

Mina môi mỏng khẽ nhếch: “Làm sao tôi có thể ngủ chứ?”

“Đừng để ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nếu sau khi anh ấy trở về, chị và con có mệnh hệ gì thì chắc chắn anh ấy sẽ băm vằm em đấy.”

Mina nghe vậy mới miễn cưỡng đứng dậy, bước về phía phòng ngủ.

Cả đêm đó cô trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, Mỹ Nhân thì không lâu sau đó cũng tỉnh, hai người nằm trên giường cũng không ai mở lời.

Cuối cùng là Mina lên tiếng, đây là lần đầu tiên cô bắt chuyện với người lạ: “Cô và Trịnh Khải làm thế nào mới đến được với nhau?”

Mỹ Nhân nghe hỏi cũng có chút ngạc nhiên, cô suy nghĩ một chút, đáp: “Đầu tiên là do em theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy không nhìn về phía em. Lúc chị đến công ty, em còn tưởng nguyên nhân là vì chị cho nên mới…” Nói đến đây, Mỹ Nhân lại khẽ cười: “Sau này mới hiểu mọi chuyện, em đến phòng anh ấy, nói rõ là trước đây do em hiểu lầm, em còn nộp đơn xin nghỉ việc, nhưng mà anh ấy không duyệt. Em còn dõng dạc tuyên bố là sẽ không theo đuổi anh ấy trước mặt các nhân viên công ty, cuối cùng anh ấy lại để ý đến em, chị nói xem có phải là rất giống trong phim truyền hình không?”

“Đúng là giống thật.” Mina thẫn thờ nhìn lên trần nhà: “Nếu như tôi cũng được như cô và cậu ấy thì tốt rồi, chỉ tiếc là không phải số ai cũng tốt như vậy.”

Mỹ Nhân lúc nãy bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại cũng không hỏi nguyên nhân. Cô biết Trịnh Khải là vì muốn tốt cho cô nên mới làm như vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh mình: “Chị đừng như vậy, em lúc trước khi đi đã báo cảnh sát rồi, hẳn là bây giờ anh ấy đang ở nhà chờ chị trở về. Chị ngủ một giấc đi, sáng mai em sẽ cùng Khải đưa chị về.”

“Cô và cậu ấy bằng tuổi à?”

Mỹ Nhân nghe câu hỏi có chút không hiểu, một lúc sau cô mới bật cười: “Không phải, anh ấy hơn em ba tuổi, chỉ là em đọc ngôn tình, thấy nữ chính thường hay gọi tên nam chính bằng một chữ nên mới bắt chước.”

“Vậy sao?” Mina nhướng mày, trong miệng lẩm nhẩm tên của người đàn ông: “Thành… Tử Thành… Thành…”

Cô nhếch miệng, thật kì cục.

Mina không nghĩ nhiều nữa, cô đứng dậy đi ra phòng khách, thấy Trịnh Khải vẫn còn ngồi yên trên sofa.

Thấy cô bước ra, anh liền ngẩng đầu lên: “Chị chưa ngủ sao?”

“Tôi không ngủ được, anh đưa tôi về nhà đi.”

Trịnh Khải nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh, trong mắt mang theo một sự kiên định khó thấy.

Không phải anh không dám đưa cô đến căn nhà đó, mà là anh sợ mình không thể bảo vệ cô giúp Dương Tử Thành. Nếu chỉ một mình Mina thôi thì còn có thể, đằng này còn có cả con của Dương Tử Thành, anh tuyệt đối không thể manh động.

“Chị đi ngủ đi, sáng mai em sẽ cùng Mỹ Nhân đưa chị về.”

“Nhưng tôi lo lắm, không ngủ được.”

Trịnh Khải hết cách, anh với tay lấy áo khoác vắt trên sofa sau đó bước vào phòng ngủ dặn dò Mỹ Nhân vài câu, xong xuôi mới cùng Mina trở lại nhà của Dương Tử Thành.

Trong suốt mười lăm phút đi xe, hai bàn tay cô vô thức nắm chặt vài vạy váy, ánh mắt hết nhìn phía trước rồi lại nhìn vào đồng hồ trên xe, cơ hồ có một chút khó thở.

Cuối cùng cũng đến nơi, Mina lập tức tháo dây an toàn sau đó một hơi chạy thẳng lên nhà.

Cửa không khóa.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bên trong phòng khách không có đảo lộn trật tự như cô tưởng tượng.

Mina gấp rút chạy vào mở toang cửa phòng ngủ, không có Dương Tử Thành.

Cô lại chạy ta phòng tắm ở ngoài, cũng không có hắn.

Mặc dù ở ban công có cửa sổ sát đất bằng kính, nhưng cô vẫn từng bước từng bước tiến đến mở nó ra, chỉ với một chút hi vọng nhỏ nhoi là nhìn thấy hắn ở sau cửa kính, đợi cô bước đến và nói: “Anh không sao!”

Cô chỉ cần như vậy thôi, nhưng mà tìm khắp căn nhà vẫn không thấy hình bóng hắn.

Trịnh Khải một bên cũng cơ hồ cảm thấy đau đớn: “Chị đừng lo, em lập tức cho người đi tìm anh ấy.”

Mina thẫn thờ bước đến sofa, ngồi xuống: “Nhất định phải tìm được, cho dù là xác cũng phải đem anh ấy trở về.”

Trịnh Khải nghe vậy liền lấy điện thoại ra, phân phó vài câu rồi tiến đến ngồi xuống cạnh cô: “Chị đừng nghĩ nhiều, bây giờ ngủ một giấc đi, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.”

Đúng là ngày mai trời sẽ lại sáng, chỉ là không có cầu vồng.

Tối qua vì kiệt sức nên Mina thiếp đi lúc nào cũng không biết, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh cô là Trịnh Khải và Mỹ Nhân vẻ mặt hết sức lo lắng.

“Chị tỉnh rồi!”

“Chị Mina.”

Cả Trịnh Khải cùng Mỹ Nhân đồng thanh nói, Mina đảo mắt quan sát một vòng, muốn tìm kiếm hình ảnh người đàn ông, nhưng mà vẫn là không có.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Mới có một ngày thôi, chị…”

“Đã tìm thấy chưa?”

Trịnh Khải trầm mặc lắc đầu, sau đó ánh mắt rơi vào bồn nước giữa sân bệnh viện.

Mina hít vào một hơi, nghẹn ngào nói: “Có thể để tôi một mình không?”

Trịnh Khải nghe vậy liền kéo Mỹ Nhân ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.

Sau khi hai người kia đi khỏi, Mina bước xuống giường, trên tay ghim đầy các loại dây, cô chập rãi bước đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt rơi vào một đám mây trên trời.

Chỉ là mây thôi mà, sao cô lại nhớ đến Dương Tử Thành thế này?

Mina lại dời tầm mắt xuống bụng mình, tay cũng vô thức vuốt ve: “Bảo Bảo, nếu như baba không còn nữa thì mẹ con mình phải làm sao đây?”

Nước mắt Mina không tự chủ được rơi xuống: “Hình như… hình như mama yêu baba mất rồi! Bảo Bảo, nếu như baba không còn nữa, Bảo Bảo sẽ trở thành trẻ mồ côi, mama sẽ trở góa phụ, Bảo Bảo đi học sẽ bị bạn bè bắt nạt, mama cũng sẽ bị người ta khinh thường… Nếu như baba bỏ mẹ con mình đi, mẹ con mình nhất định không được tha thứ cho baba, nhớ chưa?”

Trịnh Khải và Mỹ Nhân ở bên ngoài vừa vặn nghe được những lời này, Mỹ Nhân không nhịn được vành mắt đỏ hoe, Trịnh Khải lập tức vươn tay ôm cô vào lòng: “Không sao, sẽ không sao đâu.”

“Chị ấy thật đáng thương.”

Trịnh Khải mím chặt môi không nói gì, kéo Mỹ Nhân rời khỏi bệnh viện.

Mina bên trong vẫn vô thức vuốt ve bụng mình: “Bảo Bảo, mama khó chịu quá, mama thấy nhớ baba, mama thấy nhớ ông bà ngoại, Bảo Bảo có cảm nhận được không? Chú Khải nói là baba sẽ trở về, nhưng mà đã một ngày rồi, vẫn chưa có tin tức gì… Bảo Bảo, nếu baba có mệnh hệ gì, mama cũng sẽ đi theo baba, Bảo Bảo lúc đó hãy sống thật ngoan với ông bà ngoại nhé?”

Nói xong, Mina khẽ cười.

Khóe miệng cô ngay sau đó liền cứng đơ. Cô cười được rồi? Cô có thể cười được… điều này có nghĩa là gì chứ?

Mina hoảng loạn rút ống dây truyền nước biển trên người mình ra, mặc kệ đau đớn, cô cố gắng ôm bụng chạy đi tìm Trịnh Khải.

Trịnh Khải và Mỹ Nhân thấy Mina từ phía xa thì lập tức tiến đến đỡ cô, Mina khuỵu xuống đất, cô dùng tay ôm chặt mặt mình, run lên từng đợt.

Trịnh Khải lo lắng hỏi: “Chị làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi… tôi cười được rồi… Tôi cười được rồi…” Mina vừa cười vừa nói, hai mắt đẫm lệ.

Trịnh Khải thì không khỏi vui mừng, Mỹ Nhân một bên cũng vui mừng không kém, cô nói: “Cười được rồi thì tốt, cười được rồi thì tốt!”

Mina nghe vậy thì cao giọng: “Cô có biết điều đó nghĩa là gì không? Có nghĩa là Dương Tử Thành không còn nữa, anh ấy chết rồi thì tôi mới có thể cười! Là anh ấy đã nói với tôi như vậy, anh ấy chết rồi, anh ấy không còn nữa… Anh ấy… anh ấy…”

Mina lại lần nữa ngất đi, khi tỉnh dậy đã là hai ngày sau.

Thấy cô tỉnh lại, bác sĩ liền thở ra một hơi, nói: “Cô Mina, hiện tại vì cô quá kích động nên đã làm ảnh hưởng đến thai nhi, mấy ngày cuối cùng này cô hãy nên nghỉ dưỡng ở nhà, tuyệt đối không được vận động mạnh, cũng không được đi tới đi lui quá nhiều.”

Mina không nghe lọt tai những lời này, cô biết Trịnh Khải đang đứng phía sau bác sĩ nên nói: “Trịnh Khải, cậu không cần tìm nữa đâu, có thể là đến xác cũng không còn.”

“Chị dâu…”

Mỹ Nhân hướng bác sĩ: “Bác sĩ, có cần kiêng cử gì nữa không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Không còn nữa, đây là những tháng cuối rồi, nên cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Ông cười cười, gật đầu với mọi người sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Mỹ Nhân lúc này mới tiến đến ngồi xuống cạnh cô, an ủi: “Chị à, có thể kì tích sẽ xảy ra.”

Đúng là có thể xảy ra, nhưng với ai chứ không phải với cô.

Chính miệng Dương Tử Thành xác nhận, một khi hắn chết đi thì cô mới có thể cười, bây giờ cô cười được rồi, nhưng hắn không còn nữa, vậy thì cô cười được thì có ích lợi gì?

Mina cố gắng ép bản thân mình phải nở ra một nụ cười: “Đúng vậy, tôi và con sẽ chờ ngày xảy ra kì tích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play