Mãi một lát sau hắn mới lấy lại được tinh thần, vội đuổi theo cô ra khỏi quán cà phê nhưng cô đã đi mất từ lâu.

Trở về căn nhà lạnh lẽo ấy một mình, ngày hôm nay hắn trước khi đi còn cố tình trang trí thật đẹp, chờ cô trở về cùng hắn nhưng… Tất cả chỉ là do hắn tự mình đa tình.

Đúng vậy, cô nói rất đúng. Cô không hận hắn, cũng không muốn quay lại bên hắn. Hắn đã gây ra cho cô bao nhiêu thương tổn? Cô không hận hắn có lẽ đã may mắn lắm rồi. Đằng này hắn còn mong cô quay về bên hắn sao? Bây giờ nghĩ lại thì thấy buồn cười thật.

Mina bước từng bước trên con đường nhộn nhịp, cô bước rất chậm, từng bước từng bước vô cùng nặng nề.

Cô nghĩ, liệu rằng quyết định ngày hôm nay của mình có đúng hay không, và sau ngày hôm nay cuộc sống của cô có thay đổi? Nhưng, chính cô lại không ngờ tới, cuộc sống sau này sẽ thay đổi một cách bất ngờ, đến mức cô không thể tưởng tượng được.

Về đến nhà, Mina mệt mỏi đi từng bước vào phòng, lúc đi ngang Ji Hyun anh hình như có nói gì đó nhưng cô không để ý.

Lúc này cô thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được nên đành xuống giường ra ngoài hít thở không khí.

Vừa mở cửa ra thì thấy Ji Hyun đang đứng trước cửa, thiếu chút nữa cô bị dọa cho hét lên: “Anh làm gì ở đây vậy?”

Ji Hyun cũng khá bất ngờ khi mình chưa kịp gõ cửa mà Mina đã ra mở cửa cho mình, hai người đúng là tâm linh tương thông mà.

“Nếu như bây giờ em đang nghỉ phép dài hạn thì về Hàn Quốc với anh một chuyến nhé?” Anh nói.

“Để làm gì?” Nói rồi, Mina lách người bước ra khỏi phòng sau đó bước đến sofa ngồi xuống.

Ji Hyun cũng theo sát phía sau, sau khi ngồi xuống cái ghế đối diện cô, anh chậm rãi nói: “Ba mẹ anh muốn gặp em.”

Mina nghe vậy thì trợn to hai mắt, muốn gặp cô???

“Tại sao lại muốn gặp em?”

“Anh nói anh có bạn gái nên mẹ bảo dẫn em về.” Anh đáp, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Không được rồi, không thể gặp ba mẹ anh sớm như vậy được. Cô và anh cũng chỉ mới chính thức quen nhau hơn 1 tháng, về nhà gặp ba mẹ có phải là quá sớm không?

Hay là ngày mai cô đi làm lại nhỉ?

Ji Hyun dường như hiểu được sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh giải thích: “Mẹ nói anh cũng không còn trẻ, cũng đã 30 rồi, mà anh nói là anh có bạn gái nên mẹ bảo dẫn em về rồi sớm làm đám cưới để mẹ có cháu bồng.”

“Anh nói thật chứ?”

“Đương nhiên.” Anh nghiêm túc nhìn cô: “Chẳng lẽ em không muốn gặp ba mẹ anh?”

“Không phải như vậy, em và anh cũng chỉ quen nhau mới hơn 1 tháng…”

Mina vừa nói đến đây đã bị anh ngắt lời: “Gần 3 năm rồi.”

“Nhưng yêu nhau chỉ mới hơn 1 tháng.” Mina đáp.

“Một tháng thì đã sao? Một ngày cũng là yêu chứ đừng nói một tháng.” Anh đáp.

“Nhưng mà…” Mina nói đến đây thì giọng hơi kéo dài ra, thật sự cô không biết mình có nên nói hay không.

“Nhưng sao? Em đừng nói là vì em không thể cười nên không thể gặp nhé.”

Ji Hyun đi guốc trong bụng cô từ khi nào vậy nhỉ?

“Anh cũng biết mà, gia đình anh liệu có chấp nhận em không?”

Thấy cô có vẻ lo lắng, Ji Hyun lúc này đột nhiên bật cười, anh nói: “Anh đùa thôi, sau này anh sẽ dạy em cười, khi nào em cười được thì mới về gặp ba mẹ anh.”

Mina nghe vậy thì tâm trạng lúc này mới thả lỏng. Cô liếc Ji Hyun một cái sau đó không nói hai lời lập tức đi vào phòng.

Ji Hyun thấy vậy thì biết chắc cô đã giận bèn chạy theo phía sau: “Anh đùa thôi, đừng giận anh.”

“Em không giận.” Nói xong Mina bước vào phòng sau đó đóng mạnh cửa lại.

Tối hôm đó.

Trong căn phòng lạnh lẽo, dưới mặt đất là những lon bia rỗng nằm bừa bãi khắp nơi. Dương Tử Thành trên tay cầm một lon bia, cứ chút chút lại đưa lên miệng uống một ngụm to, gần như là hết nửa lon.

Hắc Sát từ bên ngoài bước vào, từng bước từng bước thật chậm, cất giọng: “Hôm nay Dương công tử của ta có chuyện gì buồn mà phải uống say thành ra như vầy!”

Nghe tiếng người, Dương Tử Thành khó khăn ngẩn đầu lên, sau khi đã xác định được đối tượng, hắn nói: “Không khiến ngươi quan tâm. Biến đi.”

Hắc Sát nghe vậy không giận mà cười, hắn nói: “Nếu nàng ấy đã tìm được ý trung nhân của mình thì ngươi nên chúc phúc cho nàng đi, đừng khổ tâm như vậy nữa.”

Dương Tử Thành nghe vậy thì lập tức ném lon bia đang uống dỡ về phía Hắc Sát, nhưng tất nhiên là hắn né được: “Không cần ngươi quản.” Dương Tử Thành tức giận nói.

Hắc Sát nghe vậy ánh mắt lóe lên tia sáng, nói: “Ngươi thật sự muốn quay lại với nàng sao?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Giọng Dương Tử Thành khàn khàn, hắn say thật rồi.

“Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi, mà nếu ngươi không cần thì thôi vậy!” Nói rồi Hắc Sát lập tức xoay người muốn rời khỏi.

Lúc này, Dương Tử Thành lập tức nói: “Làm cách nào?”

Hắc Sát nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong, tạo thành một nụ cười quái dị: “Chỉ cần giúp nàng ấy tìm lại được nụ cười, đơn giản mà, đúng không?”

“Làm sao để tìm lại? Mất bao nhiêu thời gian? Ta lại phải hi sinh thêm thứ gì của nàng?”

Hắc Sát tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt Dương Tử Thành, khẽ nói: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Dương Tử Thành không đáp, hắn nhìn chăm chăm vào Hắc Sát, hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.

Hắc Sát thấy vậy thì đột nhiên cười lớn, kề sát miệng vào tai Dương Tử Thành, nói ra một câu nói sau đó thì đứng dậy, nở một nụ cười châm chọc rồi bỏ đi.

Còn Dương Tử Thành, hắn nghe xong thì như người mất hồn. Muốn quay về bên nàng thì sao chứ? Giúp nàng tìm lại nụ cười thì sao chứ? Cuối cùng hắn cũng không được ở bên nàng.

Hắn, có nên ích kỉ một lần không? Để được ở bên nàng mà hi sinh nụ cười của nàng?

Suy nghĩ vừa lóe lên thì lại bị chính hắn dập tắt. Hắn đã làm tổn thương nàng thế nào mà bây giờ vẫn còn đòi ích kỉ một lần? Chính hắn cũng cảm thấy buồn cười khi làm điều này.

Sáng hôm sau, Mina dậy rất sớm, tinh thần cũng tốt lên không ít. Cô hôm nay đặc biệt còn tập thể dục nữa nha.

Ji Hyun thì thức sau cô, đi ra gặp phải cảnh tượng đó thì không khỏi giật mình. Từ khi quen biết cô đến nay, cho đến khi yêu cô anh chưa bao giờ thấy cô tập thể dục cả. Chạy bộ thôi còn không có chứ đừng nói đến ba chứ tập – thể - dục.

Mà Mina, cô ngược lại lại không tỏ ra vẻ gì là ngạc nhiên khi anh nhìn mình như vậy. Trước giờ không tập vậy bây giờ tập không được sao?

“Anh đừng ngây người ở đó nữa, đi nấu bữa sáng đi.”

“Sáng nay em muốn ăn gì?”

Mina nghe vậy thì nhìn anh: “Bình thường anh có hỏi đâu, sao hôm nay lại hỏi em? Anh tự làm đi.”

“Tại vì bình thường em dậy muộn nên không hỏi, bây giờ em dậy sớm nên anh hỏi, được chưa?”

Suy nghĩ một chút, Mina nói: “Cái gì cũng được, anh làm nhanh đi, em đói lắm rồi.”

Ji Hyun nghe vậy thì không nói thêm lời nào lập tức bước vào bếp nấu bữa sáng. Không lâu sau từ trong bếp đã tỏa ra hương thơm của thức ăn rồi, nghe thôi đã thấy thèm.

Bữa sáng là món sushi natto.

“Hôm nay còn nấu món Nhật nữa, nhìn cũng không tệ lắm nha.” Mina vừa ngồi vào bàn là phán ngay một câu.

Ji Hyun vừa định tự sướng một tí thì Mina lại nói thêm một câu: “Cái thứ đậu này cũng ăn được nữa sao?” Nói rồi cô cầm đũa khéo léo gắp ra một hạt đậu từ trong miếng sushi.

Là đậu lên men, nhìn nó cứ nhớt nhớt kiểu gì ấy, trông gớm chết đi được thì làm sao cô ăn nổi đây?

Nhưng Ji Hyun thì ngược lại, anh còn tỏ ra vui vẻ khi bị cô chê, anh nói: “Em cứ ăn thử đi sẽ biết, sau này mà ghiền thì đừng trách anh nha.”

“Có anh mới ghiền.” Nói rồi Mina cầm đũa gắp một miếng sushi cho vào miệng, nhai qua nhai lại thì thấy cũng bình thường, chẳng có gì gọi là đặc biệt cả.

Cuối cùng một bữa sáng nhạt nhẽo cũng trôi qua, Mina nằm hoài ở nhà cũng chán nên quyết định ra ngoài đi dạo.

Sau khi thay đồ xong, Mina đứng trước gương thoa một ít son sau đó bước xuống bếp tìm Ji Hyun: “Em ra ngoài một tí nhé.”

“Ừ.”

**************

Trong trung tâm thương mại hôm nay mặc dù không phải là cuối tuần nhưng người đến đây cũng không ít. Mina cũng không biết phải đi đâu, mà cũng chẳng có gì để mua cả, cô đành rẽ vào một quán cà phê rồi ngồi trong đó giết thời gian.

Ngồi một lúc thì lại thấy đói bụng, cô đinh đi sang nhà hàng kế bên để ăn thì đụng phải Dương Tử Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play