Sau khi hai người trở lại bàn, Mina là người lên tiếng trước: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Dương Tử Thành cũng không vòng vo: “Em có muốn lấy lại nụ cười không?”
Mina nghe vậy thì sự ngạc nhiên không thể giấu được, cô trước giờ chưa từng nói với hắn cô không thể cười, cớ sao hắn lại biết?
“Chuyện này anh nghe được từ ai? Ai nói với anh là tôi không thể cười?” Trong giọng nói của Mina có chút run, có vẻ như cô thật sự mất bình tĩnh khi nghe Dương Tử Thành nói như vậy.
Dương Tử Thành không nhanh không chậm đáp lời: “Anh đã sống hơn một nghìn năm thì còn có gì là không biết?”
“Vậy ý anh có phải là để anh lấy lại nụ cười cho tôi, xem như đó là lời xin lỗi?”
Lần này hắn không đáp, chỉ gật đầu.
“Vậy làm sao để tìm lại?”
Dương Tử Thành nghe vậy trong mắt có chút dao động, vậy là cô thật sự rất muốn cười. Đúng vậy, lúc cô cười thật sự rất đẹp. Cho dù là nơi lạnh lẽo u tối nào đi chăng nữa, chỉ cần một nụ cười của cô có thể sưởi ấm và soi sáng cho hắn.
Dương Tử Thành không trả lời câu hỏi của cô, hắn hỏi lại: “Em có muốn không?”
“Nếu tôi nói muốn thì anh sẽ nói là ‘Đổi lại em phải quay về bên anh’ đúng không?” Mina nói xong thì cảm thấy thật châm chọc, cô khoanh tay lại trước ngực, lưng tựa hẳn vào chiếc ghế đang ngồi, nâng cao tầm mắt nhìn hắn.
Dương Tử Thành nghe vậy ngoài mặt thì không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng hắn lúc này đã đau đến tê tâm liệt phế rồi, thật sự rất đau.
Hắn khó khăn lắm mới nói được một câu: “Không, anh làm vậy là muốn xin lỗi em.”
Mina thì hình như không muốn dành cho hắn chút ít thời gian: “Tôi đã nói là tôi không hận anh, tôi đã tha thứ cho anh rồi, anh không cần phải làm như vậy đâu.”
Nói xong thì cô cầm lấy túi xách sau đó đứng dậy toan bỏ đi, nhưng Dương Tử Thành đã nhanh hơn một bước chắn trước mặt cô, nói: “Có phải sau này em không muốn gặp anh nữa, đúng không?”
Mina nghe vậy thì thở dài một hơi, cô nói: “Đúng vậy, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Nói rồi cô gạt tay hắn ra một bên sau đó nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê đó, đi thẳng một mạch vào toilet.
Mina lúc này đóng nắp bồn cầu lại sau đó ngồi xuống, cô từ từ đặt tay lên ngực mình. Tim cô, tại sao khi nói ra những lời đó nó lại khó chịu thế này chứ?
Lúc vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đổ mưa, là một cơn mưa rất lớn, kèm theo cả sấm sét và gió lớn, mà Mina thì không mang theo ô nên phải quay bước trở lại vào trong tránh mưa.
Dương Tử Thành lúc này vẫn còn ngồi ở trong quán cà phê ấy, hắn như một kẻ mất hồn, những cô gái xinh đẹp đi ngang thấy hắn thì không khỏi suýt xoa, lấy điện thoại ra chụp hình hắn mà hắn cũng bất động.
Hắc Sát lại như một âm hồn bất biến, lúc nào cũng theo sát Dương Tử Thành. Thấy những cô gái đó chụp hình hắn mà hắn lại để yên thì lấy làm ngạc nhiên.
Hắc Sát nhanh chóng bước đến, lên tiếng: “Anh yêu à, đến nãy giờ có phải là chờ người ta lâu lắm không?”
Mấy cô gái đó nghe thấy vậy thì mắt chữ A mồm chữ O, thật sự không thể tin được mà, đẹp trai như vậy mà lại…
Nếu là ngày thường, Dương Tử Thành hắn nhất định liều chết mà đánh vỡ mồm tên Hắc Sát, nhưng bây giờ hắn nào có tâm trạng? Đừng nói tới tâm trạng, bây giờ cả một chút sức lực hắn cũng không có.
Sau khi mấy cô gái đó đi khỏi, Hắc Sát vẫn nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế đối diện Dương Tử Thành: “Nàng ấy không chịu sao?”
“…”
“Nếu không chịu thì ngươi cứ tự mình đổi lại nụ cười cho nàng ấy, dù sao nàng ấy cũng không muốn gặp lại ngươi, cứ giữ cái mạng này thì có ít gì?”
“Vậy giết ta đi, sau đó trả lại nụ cười cho nàng ấy.”
Hắc Sát hình như vừa mói nghe được một câu chuyện cười, sau khi Dương Tử Thành nói xong câu đó Hắc Sát bổng bật cười như một gã điên: “Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi chết là nàng sẽ cười lại được sao? Đâu có đơn giản như vậy!”
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao?” Giọng nói của Dương Tử Thành không nhanh không chậm, không thể nhìn ra được là đang giận hay không.
“Ngươi dùng mạng ngươi để đổi mạng nàng.”
Dương Tử Thành nghe vậy thì nhíu mày không hiểu.
“Nếu một ngày đẹp trời, nàng ấy đang đi dạo mà bổng nhiên có một chiếc xe mất thắng lao đến sắp tông trúng nàng ấy thì ngươi sẽ là người bay ra kéo nàng vào rồi nhận cú tông xe ấy thay nàng, vậy là nàng sẽ lại cười được thôi.”
Dương Tử Thành nghe vậy thì cảm thấy có chút phi lí, buồn cười, thậm chí là không thể tin được.
Từ khi ra khỏi trung tâm thương mại đến khi về đến nhà Mina cũng không nói tiếng nào, tâm trạng cứ như bị một cục đá đè nặng, bức bách khó chịu vô cùng.
Sau khi về đến nhà, Mina đi thẳng về phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Đúng lúc này thì Ji Hyun cũng vừa trong nhà tắm đi ra nên không biết là cô đã về, anh đi thẳng vào bếp chuẩn bị trưa.
Sau khi cơm nước dọn lên bàn xong mà thấy cô vẫn chưa trở về, anh lập tức lấy di động ra gọi cho cô.
Điện thoại được kết nối nhưng không có ai nghe máy, Ji Hyun không khỏi lo lắng, anh lập tức mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng ra ngoài tìm cô.
Anh đến công viên, sau đó đến trung tâm thương mại rồi vào cả siêu thị nhưng vẫn không thấy đâu.
Cô đúng là làm cho người ta lo lắng mà.
Hơn 1 tiếng sau Mina mới thức dậy, cô bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân xong rồi mới ra khỏi phòng.
Xuống bếp, nhìn thấy thức ăn đã dọn đầy đủ mà không thấy Ji Hyun đâu, Mina cũng không có tâm trạng để lo cho anh. Bây giờ cô đang đói muốn chết.
Vừa mới ngồi vào bàn ăn Ji Hyun đã về đến nhà, thấy cô thì anh không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Em nãy giờ đi đâu vậy? Anh gọi cũng không thèm nghe máy.”
“Nãy giờ em ngủ trong phòng nên không nghe thấy anh gọi, sao vậy?”
Ji Hyun nghe vậy thì tâm trạng đang đè nặng bổng chốc được thả lỏng, anh nói: “Em không có gì là tốt rồi, mau ăn cơm đi.” Nói rồi, anh cũng bước đến bàn ăn ngồi đối diện với cô, thay cô xới cơm rồi gắp thức ăn cho cô.
Thấy vậy Mina không khỏi khó chịu: “Em tự làm được mà.”
Anh đáp: “Em mới đi về mệt nên ngồi yên đi, đừng nói chuyện, tập trung ăn là được rồi.”
Nghe vậy, Mina thật sự là cảm động đến sắp khóc.
Rõ ràng là cô vừa ngủ dậy, chính anh mới là người đi về mệt, cô không lo cho anh thì thôi, ngược lại anh còn nói là sợ cô mệt… Mina ơi là Mina, người ta tốt với cô như vậy mà trước nay cô lại không hề để ý đến người ta, một cái liếc mắt nhìn cũng không có.
Nghĩ đến đây thì cô lại nghĩ đến cái người tên là Dương Tử Thành kia. Điên rồi, cô điên thật rồi nên mới nghĩ đến hắn.
Ji Hyun đương nhiên nhìn thấy cô có tâm sự, có điều cô không muốn nói anh cũng không ép.
Bữa cơm lại trôi qua một cách im lặng, nhưng có lẽ sự im lặng này đối với hai người đã trở thành thói quen rồi.
Tối hôm đó, Mina ngồi co ro trên giường, hai tay cô ôm chặt chiếc chăn dày mềm mại, mặt áp sát vào nó.
Nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai cô sẽ khác.