Trịnh Khải một tay ôm mặt, tay kia chỉ vào Dương Tử Thành nói không nên lời: “Anh…anh…”

“Anh cái gì mà anh? Muốn bị đập thêm vài cái nữa mới chịu đúng không?” Dương Tử Thành thuận tay cầm cái áo khoác vắt trên ghế sofa rồi liếc nhìn Trịnh Khải bằng con mắt khinh bỉ, sau đó bỏ đi.

Trịnh Khải nhanh chóng chạy theo ngăn cản: “Anh thật sự muốn đi tìm cô ấy sao? Anh đã chuẩn bị tâm lí chưa?”

Nghe Trịnh Khải nói vậy, Dương Tử Thành lại tự nở một nụ cười chế giễu bản thân mình. Hắn đặt tay lên vai Trịnh Khải, nhỏ giọng nói: “Không phải trước sau gì cô ấy cũng biết sao? Bây giờ tôi đi nói sớm một chút, nhân lúc cô ấy và tên Hàn Quốc kia tình cảm chưa nhiều, biết đâu lại kéo cô ấy về bên tôi một lần nữa?”

Trịnh Khải mở to hai mắt không thể tin được.

Rất nhanh sau đó Dương Tử Thành có mặt trước cửa phòng tài vụ, khi hắn vừa bước vào thì mọi ánh mắt của nhân viên nữ trong phòng đều tập trung về phía hắn. Trong lòng bọn họ lúc này thắc mắc một điều rằng cực phẩm này ở đâu lại rơi vào phòng tài vụ của bọn họ vậy?

Từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ họ chưa bao giờ gặp được một người như hắn cả, đẹp từ trên xuống dưới và…chắc có lẽ cũng từ ngoài vào trong nhỉ?!

Mà hắn thì không quan tâm đến những ánh mắt đang thèm thuồng nhìn mình, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Cửu à không, Mina làm việc ở phòng nào vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Khuôn mặt đó, sự lạnh lùng đó hoàn toàn xâm chiếm trái tim của các cô gái ở đây.

Nhìn trước mắt một màn mê trai của gái phòng tài vụ, Tiểu Nam đứng lên lịch sự nói: :Anh tìm phó phòng có việc gì không?”

Vừa nghe đến hai chữ phó phòng, Dương Tử Thành lập tức hướng về phía căn phòng bên trái đi đến, cũng không thèm gõ cửa mà đi thẳng vào trong.

Mọi người thấy một màn này thì đương nhiên là nhiều chuyện đi lại nghe lén, chỉ riêng Thư Thư là nhanh chóng chạy vào phòng của Mỹ Nhân ở bên phải, kể lại đầu đuôi mọi việc.

Đang làm việc mà có người quấy rầy Mina cực kì ghét, đã vậy còn không biết gõ cửa mà đi thẳng vào, một con người không có phép lịch sự.

Nhưng khi cô vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng bổng nhiên lại thấy khẩn trương, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Không đợi cô lên tiếng, Dương Tử Thành đã đến trước bàn làm việc: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Trong lòng cô lúc này lại dâng lên nỗi bất an không thôi, đặt bút xuống bàn, sau đó cô cố giữ giọng mình không run, nói: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Ở bên ngoài phòng làm việc của Mina, đám người đang nhao nháo nghe lén thì Mỹ Nhân đi ra từ phòng đối diện, thấy vậy cô ta liền quát: “Các người không lo làm việc, ở đây nhiều chuyện cái gì? Có tin tôi trừ lương các người không?”

Đương nhiên câu nói rất lớn, và đương nhiên nói lớn để Mina và Dương Tử Thành ở bên trong nghe được.

Mấy người nhiều chuyện ở bên ngoài nghe vậy thì ai nấy đều tự động về chỗ mình làm việc, riêng Mina và Dương Tử Thành vẫn duy trì tư thế kẻ đứng người ngồi, đối mặt nhìn nhau.

Một lát sau Mina kí hết văn kiện trên bàn, cô mới đứng lên, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Nói xong cô lấy túi xách và áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài.

Dương Tử Thành đi theo ngay sau đó.

Ra đến quán cà phê gần công ty, phục vụ vừa mang menu đến thì Mina liền gọi một ly Capuchino , Dương Tử Thành thấy vậy cũng gọi theo cô.

“Có chuyện gì anh mau nói đi, tôi còn có việc bận.”

Vừa dứt lời, cà phê nhanh chóng được mang lên, khiến lời mà hắn sắp nói lại càng thêm khó khăn.

Thấy Dương Tử Thành im lặng, Mina làm ra vẻ mất kiên nhẫn, cô tức giận nói: “Anh Dương, nếu anh không có gì muốn ói thì tôi về đây. Tôi không rãnh để lãng phí thời gian với anh đâu.” Nói xong cô cầm túi xách nhanh chóng đứng dậy toan bước đi.

Đúng như dự đoán của cô, Dương Tử Thành rất nhanh đã đứng dậy nắm lấy tay cô: “Em ở lại một lúc đi, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian của em nhưng mà việc này thật sự rất quan trọng.

Mina đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ tan làm, cô nói: “Đợi tôi một chút.” Sau đó đi ra chỗ xa kia đẻ gọi cho Ji Hyun.

Cũng chỉ đơn giản bảo anh không cần chờ cô, cứ ăn cơm rồi ngủ trước, sau đó mới quay trở lại ngồi vào bàn.

“Có chuyện gì mà quan trọng quá vậy? À, có phải anh muốn lấy tiền nhà không? Bao nhiêu vậy? Tôi sẽ đưa cho anh.” Mina vừa ngồi vào bàn thì tuôn ra một tràn khiến Dương Tử Thành có chút khó xử.

“Không phải như vậy, là chuyện riêng của chúng ta.” Dương Tử đáp.

“Chuyện riêng? Chúng ta?” Mina tỏ vẻ bất ngờ vô cùng: “Chúng ta có chuyện riêng gì sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi và anh hình như quen biết nhau chưa lâu, vả lại cũng không thân thiết gì mấy, chuyện riêng mà anh Dương nói ở đây là chuyện gì vậy?”

“Không phải như vậy!” Dương Tử Thành phản bác: “Thật ra chúng ta quen biết nhau rất lâu rồi, từ hơn một nghìn năm trước…”

Nghe đến đây, bàn tay đặt trên đầu gối của Mina bất giác nắm chặt lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương cùng hỗn loạn. Cô bắt đầu nhớ đến cơn ác mộng mình hay gặp, cô nhớ tới giấc mơ khi gặp bác sĩ Trương, cô nhớ đến cuộc nói chuyện của hắn và Trịnh Khải, trong lòng cô bây giờ rất hổn loạn.

“Một nghìn năm trước sao?” Mina cố gắng bình tĩnh, hỏi lại hắn một lần nữa.

“Đúng vậy…” Một câu trả lờ không nhanh không chậm phát ra từ miệng Dương Tử Thành nhưng đâu ai biết được lúc này tâm trạng của hắn cũng không khác gì là ngồi trên đống lửa đâu chứ.

“Anh Dương thật khéo nói đùa! Một nghìn năm trước tôi còn chưa có sinh ra thì làm sao mà quen biết được anh?” Mina nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng chữ một.

Dương Tử Thành nghe vậy thì im lặng không đáp, mà nói đúng hơn là hắn không biết nên mở lời thế nào với nàng.

Còn Mina, mãi thấy hắn không lên tiếng thì cô cầm túi xách ở bên cạnh, nói: “Nếu anh gọi tôi ra chỉ để nói những câu này thì xin lỗi, tôi không rãnh!” Nói xong thì cô cầm túi xách bước ra khỏi quán cà phê.

Dương Tử Thành thấy vậy thì lập tức đuổi theo. Ra tới đường lớn, Mina nhanh chóng chạy đến bắt một chiếc taxi, xe vừa dừng lại thì cô nhanh chóng mở cửa ngồi vào.

Không biết Dương Tử Thành từ đâu xuất hiện, hắn cũng nhanh chóng leo lên xe rồi nói với bác tài địa chỉ.

Mina thì ngồi một bên không hề tỏ ra bất ngờ, đây là kết quả mà cô sớm đã đoán được, chỉ có điều bây giờ hắn muốn đưa cô đi đến đâu?

Xe chạy trên đường phố, càng chạy thì lại càng vắng khiến Mina có chút lo lắng trong lòng. Không phải là Dương Tử Thành có ý đồ xấu với cô chứ?

Suy nghĩ trong đầu vừa dứt thì Mina bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xung quanh toàn là cây cối um tùm. Cô hoảng hốt quay sang Dương Tử Thành: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Tới nơi em sẽ biết.” Nói xong, Dương Tử Thành quay đầu ra ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ xem tí nữa nên mở lời với cô thế nào.

Xe lại tiếp tục chạy theo đường rừng hơn một giờ nữa mới dừng lại, điểm đến đúng là một nơi hoang sơ hẻo lánh.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì? Đây là đâu?” Mina sau khi vừa bước xuống xe đã bước đến chất vấn hắn khiến hắn có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ ban đầu đưa cô ấy đến đây với hi vọng sẽ giúp cô ấy nhớ ra mọi chuyện, nào ngờ…

“Đây là Linh Hồ sơn.” Dương Tử Thành bắt đầu giải thích: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây.”

“Núi Linh Hồ?” Mina cười lạnh: “Trước giờ tôi chưa từng nghe qua.”

“Đương nhiên là em chưa từng nghe qua rồi, vì bây giờ nói đây không còn được gọi là Linh Hồ nữa.”

Dương Tử Thành lại tiếp tục: “Em chính là Cửu Nhi, em là Cửu Nhi của anh.”

Mina càng nghe càng thấy hoang đường: “Anh nói tôi là Cửu Nhi? Vậy bằng chứng đâu? Anh có bằng chứng gì mà nói tôi là Cửu Nhi của anh?”

Dương Tử Thành im lặng một lát, sau đó nói: “Anh sai rồi, em không phải là Cửu Nhi.”

Mina nghe đến đây thì định mở miệng nói ‘Thì ra là anh cũng biết như vậy.’ Nhưng lời chưa kịp nói thì Dương Tử Thành đã lên tiếng trước: “Em không phải Cửu Nhi, em là Mina, em là kiếp sau của Cửu Nhi!” Giọng nói rất chắc chắn.

Mina nghe đến đây thì không thể chịu nổi nữa, cô chậm rãi nói: “Cửu Vĩ Hồ…”

Dương Tử Thành nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn cô. Mina tiếp tục nói: “Cửu Nhi… Tiểu Cẩu…Hắc Sát…” Nói đến đây, Mina vứt túi xách xuống đất, sau đó đưa tay cởi từng chiếc cúc áo, để lộ ra một vết sẹo nhỏ nơi ngực trái.

Thấy cảnh tượng đó, Dương Tử Thành không khỏi bất ngờ. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, cô chắc chắn là Cửu Nhi.

Mina giống như một người vừa bị trút hết sức lực, giờ đây cô không cần giả vờ không biết nữa, cô khó khăn nói: “Nói cho tôi biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì đi, làm ơn…”

Lúc này sắc trời đã tối, Dương Tử Thành đưa tay ra, nói: “Anh đưa em đến một nơi, đến đó em sẽ biết sự thật.”

Mina thấy vậy thì đưa tay ra, nắm lấy tay Dương Tử Thành, để mặc hắn dắt mình đi sâu vào trong núi.

Đi bộ hơn nửa tiếng, trước mắt Mina càng lúc càng tối, lúc này Dương Tử Thành bổng dừng bước, hắn nói chỉ vào một khúc gỗ, nói: “Em ngồi xuống đó đi, anh sẽ kể cho em nghe.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play