Hắc Sát không biết đứng cạnh Dương Tử Thành lúc nào, nói: “Ngươi cần gì phải tức giận như vậy, làm mất nàng cũng là do ngươi, ở đây tức giận cho ai coi?”

Nghe vậy, lửa giận trong lòng càng bùng phát cao hơn, Dương Tử Thành đưa hai tay ra nắm lấy cổ áo của Hắc Sát, quát: “Ngươi câm miệng cho ta! Đừng nhắc tới chuyện trước đây!”

“Tại sao lại không được nhắc đến? Hay ngươi sợ khi phải nhớ lại chuyện đó?”

“Bốp” Một tiếng, Dương Tử Thành giơ nắm đấm về phía Hắc Sát, một cú đấm giáng vào mặt hắn ta.

Hắc Sát bị đánh nhưng không giận mà cười: “Ngươi đừng quên ngươi sống được đến hôn nay là do ta ban tặng, ngươi đừng…”

Lời còn chưa nói hết, Dương Tử Thành lập tức đánh thêm một cái vào mặt Hắc Sát, hắn quát lớn: “Ta sống đến hôm nay là do ta đánh đổi thứ quan trọng nhất, không phải do ngươi ban tặng!”

Hắc Sát hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Thứ quý giá nhất là gì? Là nụ cười của Cửu Nhi! Đó là thứ quan trọng của ngươi, biết chưa?”

Dương Tử Thành lại một lần nữa giáng một cú đấm vào mặt của Hắc Sát: “Khốn nạn! Bỉ ổi! Hèn hạ! Mày đi chết đi!”

Nói rồi Dương Tử Thành lao đến trước mặt Hắc Sát, không biết từ đâu lấy ra con dao sắc nhỏ, nhắm ngay tim hắn phóng dao thẳng đến.

“Bụp” một tiếng, con dao bay thẳng theo đường mà Dương Tử Thành đã nhắm trước, nhằm ngay tim Hắc Sát mà bay thẳng vào.

Nhưng mà, Hắc Sát nào có dễ bị giết đến như vậy, con dao sắc nhỏ đó bay thẳng vào cái cây phía sau chỗ Hắc Sát đứng, còn bản thân hắn đã sớm biến mất rồi.

Về đến nhà, Mina nhanh chóng thay đồ sau đó liền lập tức đi ngủ. Đèn trong phòng vừa tắt, Ji Hyun lại mở cửa bước vào trong, quần áo anh vẫn chưa thay ra.

Trên tay anh cầm một ly sửa nóng: “Em mau uống hết đi rồi hãy đi ngủ, uống cái này giúp ngủ ngon đấy.” Nói rồi anh đưa ly sữa ra trước mặt Mina.

“Em đánh răng rồi.” Cô từ chối.

“Uống đi rồi đánh răng lại lần nữa, nhanh lên.”

Hết cách, Mina cũng không muốn tranh cãi với anh, cô đưa tay nhận lấy ly sữa rồi vừa thổi vừa uống.

Mắt thất anh vẫn còn đứng đấy, Mina liền đuổi đi ra ngoài, nhưng mà Ji Hyun nào có dễ dàng nghe lời như vậy? Trước đây anh theo đuổi cô nên cô nói gì anh cũng nghe, bây giờ anh là người yêu cô, anh nói thì cô phải nghe.

Uống hết ly sữa mà Ji Hyun vẫn còn đứng đây, Mina lên tiếng đuổi anh lần thứ n: “Em uống xong rồi, anh ra ngoài đi.” Nói đến đây, cô đưa cái ly không cho anh: “Sẵn tiện mang ra ngoài rửa luôn đi.”

Nhận lấy cái ly, Ji Hyun chậm rãi xoay người trở ra ngoài, anh thật sự không muốn đi ra chút nào.

Ji Hyun vừa đi không lâu thì Mina có điện thoại, đã trễ thế này mà ai lại gọi cô nhỉ?

Cầm lên xem thì thấy đó là bác sĩ Trương, anh ta gọi cho cô làm gì? Lại còn gọi vào giờ này nữa chứ.

“A lô? Có chuyện gì vậy bác sĩ Trương?”

‘À, tôi gọi lại để xác nhận xem cô có quay trở lại đợt điều trị tiếp theo hay không, vì tôi sắp ra nước ngoài một thời gian.’

Nghe anh nhắc lại về đợt điều trị tiếp theo, Mina vô cùng khó xử: “Tôi xin lỗi, dạo này đi làm bận quá nên không có thời gian đến chỗ anh, khi nào anh về Trung Quốc thì liên lạc với tôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

‘Ok, hẹn gặp lại cô.’

“Tạm biệt.”

Sau khi bác sĩ Trương ngắt máy, Mina vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, trong đầu lóe lên những suy nghĩ rồi sau đó lại nhanh chóng vụt tắt.

Bây giờ đã là 3 giờ sáng, và từ sau khi nói chuyện với bác sĩ Trương xong thì Mina không hề chợp mắt, nói đúng hơn là cô không ngủ được.

Kể từ khi đến chỗ của bác sĩ Trương thì Mina hầu như không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa, số lần mơ thấy ít hẳn đi, cô cũng không còn cảm thấy sợ khi nhìn thấy nó nữa, thay vào đó, Mina cố gắng nhìn kỹ xem người trong mơ của mình có phải là Dương Tử Thành hay không.

Nằm mãi đến 5 giờ sáng cô vẫn không ngủ được, Mina xốc chăn dậy, cầm quần áo bước vào nhà tắm rồi tắm rửa, sau đó bắt đầu chuẩn bị đi làm.

Hôm sau tỉnh dậy thì Ji Hyun không thấy Mina đâu, cô chỉ để lại lời nhắn cho anh là tối cô về muộn, anh không cần đợi.

Đến công ty, mọi người vẫn như bình thường, tràn đầy năng lượng cho một ngày mới, duy chỉ có cô là tâm trạng không tốt, vì vậy cô cũng không tập trung vào công việc được.

Nguyên một ngày làm việc cô chỉ nằm dài trên bàn, chăm chú nhìn đồng hồ rồi cầu mong cho thời gian trôi qua nhanh chóng. Nhưng mà Mina lại đột nhiên nhớ ra cô cần đưa một hợp đồng cho Trịnh Khải kí tên, vì vậy cô nhanh chóng đến tủ tìm tài liệu rồi sau đó đến phòng làm việc của Trịnh Khải.

Lúc này tại phòng làm việc của Trịnh Khải.

Cầm ly cà phê nóng trên tay, Trịnh Khải nhàn nhã ngồi xuống bàn rồi đẩy về phía Dương Tử Thành.

Hắn đưa tay ra nhận lấy, lại không cẩn thận để Trịnh Khải nhìn thấy vết thương trên tay hắn. Đây là vết thương do hôm qua Dương Tử Thành đám vào thân cây mà tạo thành.

“Tay anh bị sao vậy?”

“Không sao.” Dương Tử Thành lạnh lùng đáp, sau đó ánh mắt lại đâm chiêu, dường như hắn đang có tâm sự.

“Sao vậy? Có tâm sự à?” Và dĩ nhiên điều này không tránh khỏi mắt của Trịnh Khải.

Im lặng một lúc lâu, Dương Tử Thành mới chậm rãi mở miệng nói: “Cậu nói xem tôi và cô ấy còn có khả năng không?”

Lúc này Mina đã đến trước cửa phòng làm việc của Trịnh Khải, nhưng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện bên trong. Cô nán lại trước cửa, áp sát tai vào để nghe ngóng tình hình bên trong.

Bên trong phòng làm việc.

Trịnh Khải đương nhiên nghe hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Dương Tử Thành, cậu nói: “Theo anh thì có không?”

“Có lẽ là không… Nhưng tôi muốn thử một lần.”

“Nếu thất bại thì sao? Trịnh Khải hỏi.

“Tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Dương Tử Thành đáp, giọng nói rất chắc chắn.

Mina đứng bên ngoài nghe được đến đây thì không khỏi khẩn trương, cô biết nghe lén là không tốt, nhưng cô thật sự rất muốn biết người con gái mà bọn họ nhắc đến có phải cô hay không.

Bên trong, Trịnh Khải không tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình thản như trước, giọng đều đều: “Vậy trước khi biến mất anh có định nói cho cô ấy biết sự thật không?”

“Vậy cậu nghĩ tôi có nên nói không?”

Trịnh Khải nghe vậy thì hơi nhướng mày, sau đó mới nói: “Nên nói. Dù sao bây giờ cô ấy đã nghi ngờ, mấy ngày trước còn tới tìm em.”

Mina ở bên ngoài nghe đến đây thì hai tay bất giác nắm chặt tệp tài liệu, cô cố gắng áp sát tai vào cửa để nghe rõ hơn. Mấy ngày trước chính cô là người đi tìm Trịnh Khải, chính cô nghi ngờ Dương Tử Thành. Vậy Trịnh Khải nói mấy lời này là đang nói cô sao?

“Vậy cậu nói xem khi biết sự thật rồi, cô ấy có hận tôi không?”

Trịnh Khải nửa đùa nửa thật: “Cái đó còn phải xem thái độ của anh.”

“Tôi?” Dương Tử Thành ngạc nhiên.

Mina lúc này đứng ngoài cửa sốt ruột muốn chết. Nói nãy giờ nửa ngày trời mà không nghe thấy bọn họ nhắc đến tên cô gái.

Bỗng nhiên từ phía sau lưng Mina truyền đến tiếng bước chân, cô nghe thấy liền lập tức đứng thẳng người dậy, sau đó bất đắc dĩ gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trịnh Khải lên tiếng: “Vào đi.”

Vừa bước vào trong, Dương Tử Thành nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên, mà Mina cũng ngạc nhiên không kém nha.

Và đương nhiên là cô đang giả vờ.

Mina gật đầu một cái, xem như là chào hỏi hắn, sau đó đi đến trước mặt Trịnh Khải: “Cái này cần anh kí tên, khi nào kí xong thì đưa thư kí mang xuống cho tôi.”

Trịnh Khải gật đầu, sau đó cầm lấy tệp tài liệu để lên bàn, sau đó cũng không ngó đến.

Mina sau khi đưa đồ xong cũng lập tức đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Mina thật sự rất muốn đứng ở ngoài đây nghe cho hết cuộc nói chuyện, nhưng mà vẫn là không được.

Sau khi cô đi khỏi, Dương Tử Thành lập tức khôi phục lại nét mặt lạnh lùng: “Có phải cô ấy nghe hết rồi không?”

“Làm sao em biết!” Trịnh Khải nhún vai, sau đó nói: “Hình như nãy giờ chúng ta chưa nhắc tên cô ấy thì phải, chắc không sao đâu.”

“Không sao cái gì mà không sao!” Dương Tử Thành gắt lên: “Nếu cô ấy biết thì phải làm thế nào đây?”

Lúc này đây, Trịnh Khải lại cảm thấy đau đầu kinh khủng. Từ khi quen biết hắn đến nay có bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy đâu. Từ khi đến đây toàn là nói cái gì đâu không, đau hết cả đầu.

Trịnh Khải buồn chán nói ra một câu: “Nếu anh sợ như vậy thì mau đi nói sự thật cho cô ấy đi.”

“Tại sao phải nói?” Dương Tử Thành không hiểu hỏi lại.

Trịnh Khải nghe xong câu hỏi muốn đám cho hắn vài phát. Bình thường thông mình lắm mà sao hôm nay hắn ngu thế nhỉ?

Trịnh Khải bắt đầu mệt mỏi giải thích: “Thì thay vì bây giờ anh giấu cô ấy, không cho cô ấy biết sự thật thì chi bằng bây giờ anh nói rõ ra hết, nếu có hận anh thì cũng không bằng sau này phát hiện ra anh nói dối.”

Dương Tử Thành nghe vậy có chút hiểu, hắn gật đầu: “Được, vậy tôi lập tức đi nói thật với cô ấy!”

Nghe vậy Trịnh Khải thiếu chút rớt tim ra ngoài, cậu bước đến ngăn cản hắn: “Anh bị điên à?”

Nghe câu nói này của Trịnh Khải, Dương Tử Thành giơ tay lên cho cậu một cái đấm vào mặt. Này thì dám bảo hắn điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play