Dương Tử Thành lúc này đang ngồi trên hắc mã, hắn cùng một đám người đang dốc hết sức lao nhanh về nhà trên con đường đá chật hẹp.
Từng tia máu trong mắt hắn hiện lên rõ ràng, vẻ mặt tràn đầy sự hung ác.
Mấy người theo phía sau cũng không dám chậm trễ, ai nấy đều dốc hết sức thúc vào hông ngựa để chúng chạy hết mức có thể, một đường thẳng phóng nhanh về phía thôn trang nhỏ.
Từ xa, thôn trang nhỏ dần dần hiện ra trước mặt bọn họ. Càng đến gần lại càng thấy hoang tàn, Dương Tử Thành bỏ lại mấy người đang xem xét bàn tán phía sau lưng mình, nhanh chóng thúc ngựa về Dương gia.
Đến nơi, hắn thấy một cô gái thân vận bạch y, khắp người đều là máu, trên tóc, trên y phục, trên mặt và móng vuốt của nàng đều là máu, thật sự muốn dọa chết người.
Một mình nàng vẫn đứng đấy, khuôn mặt lạnh lùng toát ra sát khí khiến người ta không dám đến gần.
Dương Tử Thành bước xuống khỏi ngựa, từ từ tiến đến gần nàng. Đến nơi, hắn thấy dưới chân nàng là thi thể của một người phụ nữ, trên cổ người ấy có một vết cắt rất sâu, nhìn qua tựa hồ như cần cổ sắp đứt lìa.
Mà, người phụ nữ ấy lại chính là mẹ hắn!
Bước đến gần nàng thì nàng từ từ xoay người lại đối diện với hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt chưa đầy bi thương và căm phẫn.
Xung quanh Dương gia, khắp nơi trên dưới đều có thi thể, thậm chí chúng còn nằm chồng lên nhau, mà điều quan trọng nhất là tất cả bọn họ đều chết cùng một cách.
Chỉ một vết cắt ngang cổ, độc ác tước đi sinh mạng của họ. Quá tàn nhẫn!
Hắn đến trước mặt nàng với hi vọng rằng nàng sẽ giải thích với hắn hoặc là phủ nhận việc này, nhưng nàng vẫn đứng im bất động.
Bất chợt lúc này đám người phía sau đã đuổi theo đến Dương Phủ, khi nhìn thấy cảnh tượng trên thì một lão nhân gia từ trên ngựa bước xuống đầu tiên, tay hướng về phía nàng quát to: “Yêu nữ to gan! Lại dám nhân lúc bọn ta không ở Dương Gia mà làm càng, để xem ta trị ngươi thế nào!”
Lời vừa dứt, một đám người theo sau đó liền tiến lên, người thì giương kiếm người thì tung chưởng khiến nàng nhất thời không biết phải làm sao.
Một đám người ước chừng có hơn 10 tên, dẫn đầu là Dương Tử Thành. Khi sắp bước đến gần nàng thì nàng lại đột nhiên xoay người chạy mất khiến hắn có chút không thể tin vào mắt mình.
Nếu nàng không giết dân làng, vậy tại sao phải chạy? Lí giải thích hợp nhất lúc này đó chính là dân làng đúng thật là do nàng giết.
Lúc đầu khi nghe tin ấy hắn đã không tin, hắn cố hết sức phóng ngựa về đây để xác minh chuyện này, nhưng thật không ngờ…
Thấy nàng nhanh chóng rời khỏi Dương gia, Dương Tử Thành lập tức rút kiếm đuổi theo nàng.
Mà lúc này, bầu trời đột nhiên nỗi gió, một trận gió to thổi đến khiến cát bụi bay ngập trời, ngay sau đó sắc trời cũng chuyển sang tối dần, rồi một cơn mưa cùng những tiếng sấm sét vang trời nổ ra trên không trung, trông vô cùng đáng sợ.
Cửu Vĩ Hồ một thân bạch y chạy vào khu rừng gần đấy, Dương Tử Thành cùng đám người phía sau nhanh chóng đuổi theo.
“Đùng đùng đùng…”
Tiếng sấm sét vang trời cứ liên tục nổ ra trên không trung, cộng thêm một trận mưa trắng xóa, tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ...
Cửu Vĩ Hồ chạy phía trước, đám người Dương Tử Thành chạy theo sát nút phía sau nàng, trông giống như là nếu nàng chạy chậm một chút nữa thôi thì sẽ rơi vào tay bọn họ.
“Đứng lại cho ta! Nàng mau đứng lại cho ta!!”
Dẫn đầu dám người là Dương Tử Thành, trên tay cầm thanh kiếm sắc nhọn hướng về phía nàng quát lớn.
Câu nói vừa dứt không lâu thì hắn thấy nàng bổng nhiên giảm tốc độ, sau đó thì dừng hẳn. Khi đuổi theo đến nơi thì hắn mới phát hiện ra rằng, thì ra nàng đã chạy đến vực thẳm rồi nên không chạy tiếp được.
“Ta thật sự không làm điều đó, chàng không tin ta sao?” Nàng ta hỏi.
“Ta rất muốn tin nàng! Nhưng những thứ trước mắt ta thấy nó lại khiến ta không thể tin nàng.” Hắn đáp.
Câu nói của hắn vừa dứt, thì những kẻ đi phía sau hắn cũng nói:
“Mau giết ả đi! Ả ta là hồ ly tinh hại người, mau giết ả ta đi!”
“Đúng vậy, mau giết ả ta đi!”
“Giết đi, giết đi, giết đi!”
“....”
Vô số những lời nói độc ác phát ra từ miệng của đám người theo sau hắn, ngay cả hắn khi nghe những lời nói đó còn thấy chói tai chứ đừng nói chi nàng.
Cửu Vĩ Hồ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn đám người Dương Tử Thành, nói lớn: “Ta thật sự không giết dân làng, càng không làm điều gì tổn hại đến họ, các ngươi có bằng chứng gì mà dám nói ta giết họ?”
Đến đây, Dương Tử Thành nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống, lại thấy ánh mắt nàng nhìn chân chân vào hắn, nói: “Chàng là người ta yêu nhất, chàng là người hiểu ta nhất, chẳng lẽ chàng thật sự tin những điều đó hay sao? Biết đâu được có người muốn hại ta thì sao?”
Dương Tử Thành nghe vậy đương nhiên sẽ tin nàng, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đám người phía sau hắn, dẫn đầu là đại thúc của hắn. Ông ta vung kiếm, hướng phía nàng mà đâm tới.
Trong miệng ông ta nói ra từng chữ, chứa đầy căm phẫn: “Đừng nhiều lời nữa, mọi người, xông lên!”
Dương Tử Thành dưới tình thế như vậy thật không biết phải làm sao, hắn lại trơ mắt đứng nhìn nàng một thân nữ nhi lấy ít địch nhiều nhưng hắn biết, nàng nhất định sẽ không làm hại bọn họ.
Đúng như hắn đã dự đoán, nàng chỉ thủ chứ không động.
Mà dưới tình thế như vậy, đám trưởng bối nhà họ Dương đều được nước làm tới, ra chiêu càng lúc càng hiểm độc.
Rồi hắn thấy nàng phất tay một cái, tất cả các vị trưởng bối đều ngã dưới đất, thậm chí có người còn không chịu được mà phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Thấy vậy, Dương Tử Thành thật sự không thể tin nổi, đến cả trưởng bối nhà họ Dương mà nàng còn dám động thủ, vậy dân làng kia có thể không phải do nàng giết sao?
Không nói lời nào, Dương Tử Thành liền vận nội công, giương kiếm bay lên, hướng nàng ta tiến tới.
Vung tay lên đỡ lấy mũi kiếm, nàng ta nói: “Chàng thật sự không tin tưởng ta?”
“Ta tin nàng, nhưng ta cũng tin những gì mắt ta thấy. Nếu hôm nay ta thật sự hiểu lầm nàng thì kiếp sau, ta sẽ làm trâu làm ngựa tạ tội với nàng.” Nói rồi, hắn liên tiếp ra chiêu. Hắn đánh bên trái, nàng né sang phải, hắn đá bên phải, nàng liền né bên trái.
Thấy nàng không đánh trả mình, Dương Tử Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn một kiếm đâm thẳng vào cổ nàng, chỉ còn cách một chút nữa, lưỡi kiếm có thể đâm xuyên cổ nàng, nhưng hắn đã không đâm nàng, hắn nói: “Tại sao nàng không né?”
Nàng nói: “Tại sao ta phải né? Ta không giết dân làng, vậy tại sao chàng và đám người này lại đuổi bắt ta?”
Nàng vừa nói đến đây, hắn liền ngắt lời nàng, quát lớn: “Vậy nếu nàng vô tội vậy tại sao lại phải chạy?”
Một lúc lâu sau vẫn không thấy nàng đáp lời mình, Dương Tử Thành tiếp tục nói: “Không trả lời được đúng không? Vậy là quá rõ ràng rồi, dân làng thật sự do nàng giết.” Mắt hắn lúc này dường như sắp nổ tung ra vậy, hắn thật sự không thể tin, người mà hắn yêu nhất lại giết dân làng, trong đó còn có gia đình của hắn nữa... Những người đó đều chết cùng một cách giống nhau, nàng ta đã ra tay độc ác cắt cổ họ. Nói hắn vu oan cho nàng ta sao? Những vết cào đó là do kiếm chém mà tạo thành sao? Hay nói đúng hơn, đó chính là do móng vuốt của nàng ta tạo ra.
Bảo hắn phải tin nàng ta sao? Hắn rất muốn tin, thật sự rất muốn tin nàng, nhưng mà hắn lại tin những gì mình nhìn thấy hơn. Nếu có người chạy đến nói với hắn rằng, nàng ta ăn thịt người, uống máu tươi, thì có chết hắn cũng không tin.
Dương Tử Thành lại chậm rãi nói: “Giết người phải đền mạng, nàng có biết không? Bây giờ thì nàng hãy ngoan ngoãn theo ta về chịu tội đi, nếu nàng biết hối lỗi thì có lẽ mọi người sẽ tha cho nàng...”
Nói xong câu này, bổng nhiên hắn thấy nàng ngẩn đầu lên trời cười lớn một trận, sau đó nàng nói: “Ngay cả chàng cũng không tin ta, vậy những kẻ ngu ngốc đó sẽ tin ta sao? Đừng nhiều lời nữa, muốn giết thì giết đi, bây giờ ta cũng không thiết sống nữa.” Nói xong, nàng nhắm mắt lại, đợi thanh kiếm sắt bén lạnh lẽo đó xuyên qua cổ mình...
Dương Tử Thành thật sự rất muốn trả thù cho mẹ hắn, nhưng nếu trả thù thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải lấy mạng người mà hắn yêu nhất, hắn không làm được.
Đột nhiên lúc này nàng mở mắt ra, nói: “Sao vậy? Sao không giết ta? Chẳng phải chàng nói ta đã giết dân làng, đã giết gia đình chàng sao? Vậy thì mau ra tay đi, trả thù cho những người đó. Yên tâm đi, ta sẽ không hận chàng đâu!”
“Đùng đùng đùng...”
Cơn mưa lớn nãy giờ vẫn chưa dứt, phải nói là cơn mưa càng lúc càng lớn hơn, sấm sét càng lúc càng to hơn...
Dương Tử Thành không đáp lời, nàng tiếp tục nói: “Nếu chàng không ra tay được, vậy ta sẽ tự ra tay, lấy cái chết của mình để chứng minh sự trong sạch!”
Dương Tử Thành nghe vậy thì hai mắt trợn tròn, hắn vừa định thu kiếm lại nhưng đã quá muộn.
“Xực.” một tiếng, thanh kiếm ấy đã xuyên thủng người nàng, máu từ nơi ngực trái cứ tuôn ra như suối.
Dương Tử Thành không thể tin vào mắt mình, hắn nhanh chóng lao đến ôm lấy nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hắn nói: “Tại sao nàng lại làm như vậy? Chỉ cần nàng theo ta về thì nhất định ta sẽ không để mọi người giết nàng, tại sao nàng lại làm như vậy?”
Đưa bàn tay dính đầy máu tanh lên, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn, nàng nói: “Bởi vì ta muốn chàng phải ân hận cả đời! Ân hận vì hôm nay...chàng đã...không tin ta!”
Nói xong, cũng chính là lúc đôi mắt ấy rũ xuống... Đúng lúc này, tiếng sấm trên trời liên tục vang lên không ngớt, càng lúc càng to, mưa thì lúc này rơi càng lúc càng nhiều, những giọt mưa rơi vào mặt hắn có chút đau, nhưng đâu bằng đau đớn trong tim mà hắn phải chịu đựng lúc này.
Cô gái trước mặt hắn, từ từ trở nên trong suốt, những đóm sáng màu vàng cứ càng lúc càng nhiều trên người cô ấy, từ từ, những đóm sáng đó biết mất đi, để lại trên tay hắn giờ đây là một con hồ ly bé nhỏ...
Hắn ngước mặt lên trời, thét lớn: “KHÔNG!!! AAAA!!!!!”