Dương Tử Thành vừa nói dứt tiếng thì phía sau hắn truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghe qua có vẻ rất đông người.

Vừa xoay người lại thì thấy mẹ mình dẫn theo vài chục người đến, không cần nói cũng biết là muốn đối phó với Cửu Nhi, mà hắn chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện này.

Dương Tử Thành lập tức đứng dậy, che trước người nàng, hắn nói: “Mẹ mau mang người trở về đi, nếu không muốn thấy họ chết.” Rồi sau đó quay sang nói với đám người phía sau mẹ mình: “Còn các ngươi nếu không muốn chết thì cứ việc xông lên.

Dương phu nhân từ xa đã thấy con trai mình và con hồ ly tinh đáng ghét đang thân mật tình chàng ý thiếp thì không khỏi tức giận, ra lệnh cho người xông lên đánh nàng.

Nhưng mà nghe lời uy hiếp của hắn thì mọi người cũng rất dè chừng, không ai dám xông lên cả. Võ công của Dương Tử Thành có ai mà không biết, đừng nói chi bây giờ bên cạnh hắn lại có thêm một con hồ ly, cả hai mà hợp sức lại không phải bọn họ đều chết sao?

Thấy đám người mà mình dẫn theo đều là một lũ vô dụng, Dương phu nhân tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Hừ, nếu bọn chúng không xông lên thì bà tự mình đánh, để xem đứa con mà ngày ngày bà nâng niu trong tay có dám đánh trả bà không, vả lại bà cũng không sợ con hồ ly tinh đó, dù sao lúc nãy cũng trúng một chưởng của bà, bà còn sợ đánh không lại ả sao?

Nghĩ vậy bà lập tức vọt người lên, tung chưởng về phía nàng. Dương Tử Thành thấy vậy thì vội ngăn cản: “Mẹ, người mau dừng lại đi!”

“Tránh ra.”

Ra tay đủ độc ác, bà không muốn làm con trai bị thương, nhưng nếu hôm nay không nhân tiện ả hồ ly này bị thương mà diệt trừ ả, thì sau này có muốn cũng không được.

Lợi dụng lúc Dương Tử Thành có sơ hở, bà lập tức vung roi, quất vào ba sườn bên trái của nàng.

Nhưng mà nàng đã tránh được.

Loài người ngu ngốc! Chỉ bằng bà ta mà cũng muốn lấy mạng của nàng sao? Sợ là 100 năm sau cũng không đánh lại nàng.

Nàng hôm nay đã nể mặt Dương Tử Thành không ra tay với bà, mà bà lại không biết nặng nhẹ, hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng nàng? Được lắm, mạng nàng ở đây, muốn thì cứ đến mà lấy!”

Cửu Vĩ Hồ sau đó tung người bay lên, trong chốc lát đã lột xác thành con người hoàn toàn mới, mái tóc màu trắng bay phấp phơ trong gió, đôi môi đỏ như máu lại khiến người khác vừa nhìn đã khiếp sợ.

Lần này nàng sẽ không kiêng dè Dương Tử Thành đâu, nàng nhất định sẽ dạy cho bà ta một bài học, đắt tội với nàng chỉ có con đường chết!

Cửu Vĩ Hồ bắt đầu tung chưởng, từng chiêu từng chiêu điều muốn lấy mạng mẹ Dương, có lúc nhanh đến nỗi khiến bà không kịp trở tay, lại có lúc chậm đến nỗi bà có thể đoán được chiêu tiếp theo nàng tung ra. Nhìn lại thì ra là nàng đang vờn bà!

“Cửu Nhi!! Nàng mau dừng tay lại cho ta!!!” Dương Tử Thành tựa như sắp không chịu nỗi nữa, một người là mẹ còn một người là người hắn yêu, nếu một trong hai người bị thương hắn nhất định sẽ rất đau lòng.

Nhưng mà nàng nào có để lọt tai lời hắn nói? Cố tình giết nàng là bà ta sai, dù sao tính về tuổi tác nàng cũng hơn bà ta đến cả nghìn tuổi, cũng xem như nàng là trưởng bối, đánh chết bà ta cũng không sao.

Không nói được, Dương Tử Thành liền dùng hành động, nhưng hắn chưa kịp ra can đã bị đám người phía sau giữ chặt, không thể động đậy.

“Thả ta ra!! Các ngươi muốn sống thì mau thả ta ra!!!”

Một số người đi theo còn lại thì cùng nhau xông lên, vây lấy Cửu Vĩ Hồ vào vòng tròn.

Dương phu nhân giờ đây chỉ đứng phía ngoài xem kịch hay, bà nói: “Tốt! Để ta xem ngươi chạy đi đâu.”

Lúc này mọi thứ bỗng nhiên im bặt, không một tiếng động nào phát ra ngoại trừ tiếng hít thở.

Cửu Vĩ Hồ nhìn Dương Tử Thành, nói: “Chàng mau bảo bọn chúng tránh xa ta ra, nếu không đừng trách ta độc ác!”

Nghe vậy mặt Dương Tử Thành không khỏi biến sắc, hắn nói: “Nàng tuyệt đối không được giết bọn họ, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối Dương gia, không thể giết!”

Hiện tại Dương Tử Thành đang bị hai vị trưởng bối giữ lại, còn Cửu Vĩ Hồ thì nhìn xem có bao nhiêu người… Hắn không sợ nàng bị thương, chỉ sợ nàng đánh trọng thương trưởng bối, vậy thì hắn và nàng sẽ càng không có khả năng đến với nhau.

“Được! Ta hứa với chàng sẽ không làm bọn họ bị thương… Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Dương Tử Thành lộ rõ giọng điệu nôn nóng.

“Nếu ai đến đánh ta một chiêu, ta trả lại mười chiêu! Làm ta bị xước một miếng da, ta cắt một miếng thịt! Đánh trúng ta một chưởng, ta lập tức cho đi gặp diêm vương!”

Nàng vừa nói dứt lời thì Dương phu nhân đứng bên ngoài quát lớn, giọng nói mang rõ vẻ khinh thường: “Ngông cuồng! Các ngươi xông lên cho ta, để xem ả ta có còn ngông cuồng được hay không!”

Dứt lời, xung quanh nàng phải có hơn 10 người, đều cùng nhau nhắm nàng mà đánh vậy có phải là bất lợi cho nàng quá không? Ha, nàng còn đang phải cảm ơn bà ta đây, dùng một chiêu giết sạch bọn chúng, đỡ phải đánh từng người.

Những người này nàng thật sự không ngại gì, chỉ là nàng cũng hiểu nếu làm họ bị thương thì Dương Tử Thành nhất định sẽ giận nàng. Nhưng mà nếu giết hết bọn chúng, không phải nàng và hắn có thể thuận lợi đến với nhau sao?

Còn Dương Tử Thành, không phải hắn không đủ khả năng để thoát khỏi sự khống chế của hai vị trưởng bối, mà là hắn không muốn làm họ khó xử. Một bên là mẹ, một bên là người hắn yêu, hắn phải làm sao đây?

Suy nghĩ trong đầu vừa dứt thì bổng nhiên trước mắt hắn lóe sáng, sau đó mười mấy vị trưởng bối đều cầm gươm hướng về phía nàng mà đánh tới.

Còn nàng, đương nhiên vừa thủ vừa đánh trả, lần này nàng sẽ cho bọn họ xem đắc tội với nàng thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Nàng không phải loại người có thể tùy tiện chọc vào.

Không lâu sau Dương Tử Thành liền thấy một vị trưởng bối ngã xuống đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Hắn lúc này không suy nghĩ nhiều, liền lập tức vung tay thoát khỏi sự khống chế của hai vị trưởng bối, sau đó tung người bay vào cái mớ hỗn độn kia, nắm lấy tay nàng rồi vận kinh công bay đi mất.

Mọi người còn lại cũng không ai chú ý đến hai người đã chạy mất, bọn họ bây giờ đang xúm lại lo cho tên vừa phun máu kia.

Cảm thấy đã đi đủ xa, Dương Tử Thành lúc này mới buông tay nàng ra, hắn nói: “Tại sao lại làm họ bị thương?”

Bị chất vấn, mà mình lại không sai, nàng cãi: “Chàng không thấy bọn họ ra chiêu ác độc với ta như thế nào sao? Ta chỉ vừa dùng một phần pháp lực thôi đã khiến chàng như muốn ăn tươi nuốt sống ta, vậy nếu lúc nãy người bị thương là ta chàng có dám chất vấn họ như vậy không?”

Á khẩu không nói được, không phải hắn không dám, nhưng hắn lại không dám nói trước điều gì.

Thấy hắn không nói, nàng lại tiếp tục: “Chàng có biết nếu lúc nãy ta không đánh trả, thì bây giờ người bị thương là ta chứ không phải hắn. Vì chàng ta đã nương tay với bọn chúng, chẳng lẽ còn không vừa lòng chàng? Hay chàng nhất định phải để cho ta bị bọn chúng đánh tới mức không đứng dậy được, để khiến cho mẹ chàng vừa mắt chàng mới chịu?”

“Không phải như vậy.” Dương Tử Thành giải thích: “Tại sao nàng không thể nhân nhượng một chút? Chỉ cần như vậy chúng ta có thể ở bên nhau, nàng không thể vì ta mà cố gắng sao?”

Nói ra câu này Dương Tử Thành mới biết mình sai. Hắn và nàng quen nhau được bao lâu? Mấy năm kia nói đúng hơn là hắn một mình tương tư, đơn phương nàng, còn bản thân nàng cũng đã nói với hắn nàng chưa thể phân biệt được tình cảm của nàng đối với hắn là như thế nào. Bây giờ hắn lại hỏi câu này chẳng phải là rất buồn cười sao?

Thời điểm hắn nói xong câu nói đó cũng là lúc nàng xoay người bước đi, đến một cái ngoáy lại nhìn hắn cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play