“Cạch” một tiếng, đột nhiên cánh của trước mặt mở ra, theo sau đó là sự ngạc nhiên của Ji Hyun.
“Tại sao anh lại ở đây?” Ji Hyun nói, nhưng khi nói xong mới nhớ Dương Tử Thành không biết tiếng Hàn, mà anh cũng không biết tiếng Trung.
Dương Tử Thành lắc đầu không nói, sau đó bỏ đi mất. Còn Ji Hyun thì sau khi vứt xong túi rác trong tay anh cũng trở vào nhà rồi khóa cửa lại.
Về đến nhà mình, Dương Tử Thành mệt mỏi đi vào phòng khách, tiện tay tháo ra 2 cái cúc áo rồi ngồi xuống sofa.
Điều hắn sợ nhất cuối cùng cũng đến, bây giờ nàng cũng đã nhận lời yêu tên Hàn Quốc kia, hắn còn có cơ hội sao?
Nhắm mắt lại để không nghĩ nữa, nhưng hắn làm không được. Đột nhiên nghe thấy tiếng động bên cạnh, Dương Tử Thành vội mở mắt ra.
Hắc Sát một thân áo đen, vẫn trùm qua đầu che hết gần nửa khuôn mặt, nhìn thấy Dương Tử Thành đang ‘đau khổ vì tình’ hắn đương nhiên cảm thấy rất hả hê: “Không ngờ Dương công tử cũng có ngày hôm nay.” Nói xong hắn bắt chân chéo lại, sau đó gác lên bàn trà trong phòng khách, tựa như đây là nhà hắn vậy.
“Ngươi đến đây làm gì?” Khuôn mặt Dương Tử Thành trở nên u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đối diện.
“Ta ‘đến chơi nhà bạn’ không được sao?”
Hừ, đây là đang muốn gây sự với hắn (Dương Tử Thành) sao? Nhưng mà bây giờ tâm tình của hắn không tốt, nếu muốn gây sự thì hắn bồi.
“Hôm nay ‘bạn đến chơi nhà’ ta lại không có gì để tiếp đãi, hi vọng ngươi bỏ qua cho ta.”
Nghe xong Hắc Sát đột nhiên vỗ tay, hương Dương Tử Thành nói: “Thật không ngờ sau hơn một ngàn năm ngươi mới xem ta là ‘bạn’!”
Dương Tử Thành không đáp, chỉ nở một nụ cười châm chọc.
Hắc Sát nói: “Lúc nãy ta cũng thấy một màng đó, nhưng cảm giác lại rất hả hê nha, không giống như ngươi mặt mày u ám.”
Một màng đó là ý nói chuyện của nàng và tên Hàn Quốc kia, mà Dương Tử Thành nghe câu nói này sao có thể không hiểu chứ.
Dương Tử Thành không đáp, Hắc Sát lại tiếp tục nói: “Ta là thật lòng chúc phúc cho nàng ấy và tên bác sĩ kia, không biết Dương công tử đây có giống ta không?”
Lúc này Dương Tử Thành mới nói: “Ta lại không giống như ngươi chúc phúc cho họ, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, ta và nàng lúc trước yêu nhau sâu đậm như vậy, chẳng lẽ ta còn sợ một tên miệng còn hôi sữa sao?”
Nghe câu này Hắc Sát đột nhiên cười lớn, hắn nói: “Để ta chống mắt lên xem giữa tên miệng còn hôi sữa với một tên trước đây đã từng giết nàng, nàng sẽ chọn ai!”
Dương Tử Thành nghe vậy lập tức vung tay, ấm trà trên bàn bay lên sau đó hướng về phía Hắc Sát, và tất nhiên là hắn né được.
“Xoảng” Một tiếng, ấm trà bay thẳng vào vách tường khiến nó nát ra nhiều mãnh, rồi rơi xuống đất.
“Quân tử động khẩu không động thủ!” Hắc Sát nói.
Quân tử? Hắn khinh, hắn không thèm làm quân tử. Dương Tử Thành nhếch miệng cười, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, vả lại nhà ta nhỏ, không đủ chỗ để chưa ngươi đâu, mời về cho.” Nói xong giơ tay về phía cửa, làm động tác tiễn khách.
Dương Tử Thành đã đuổi khách, chẳng lẽ Hắc Sát hắn lại mặt dày ở lại? Từ từ đứng lên khỏi sofa, sau đó trong chớp mắt Hắc Sát lập tức biến mất.
Lúc này trong phòng khách, Mina cầm ly cà phê nóng trên tay, cô nhìn Ji Hyun hỏi: “Lúc nãy anh gặp ai vậy?”
Nghe hỏi, Ji Hyun suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không nên nói thật cho cô biết, anh nói: “À, anh gặp một người hàng xóm ở cạnh nhà mình.” Anh đang nói dối, và tất nhiên Mina không nhìn ra được.
Cô ‘à’ một tiếng, rồi sau đó bảo là không còn sớm nữa, cô phải ngủ để mai đi làm. Nghe vậy Ji Hyun đương nhiên để Mina đi ngủ rồi, còn anh thì ngủ ở phòng của Dương Tử Thành.
Sáng hôm sau, tại H&J.
Thấy Mina bước vào phòng làm việc, Mỹ Nhân vui vẻ chào cô: “Chào buổi sáng, Mina!”
Cô cũng chỉ gật đầu rồi cười một cái, sau đó bước vào phòng làm việc của mình.
Thái độ của cô như vậy khiến Mỹ Nhân có chút khó chịu. Chỉ chào lại một tiếng cũng không được sao?
Trong phòng tài vụ, Mỹ Nhân và Mina là người đến sớm nhất nên một màng vừa rồi cũng không ai thấy.
Lát sau mọi người mới đến đông đủ, rồi ai nấy đều tập trung vào công việc, loay hoay một hồi lại đến giờ cơm trưa. Hôm nay Trịnh Khải lại xuống mời Mina đi ăn cơm.
Lúc đó cũng có mặt của Mỹ Nhân, cô ta thấy vậy thì càng thêm ghét Mina hơn. Mina sơ với cô thật sự đúng là cái gì cũng vượt bậc, ngay cả chiều cao còn hơn cô 5 phân, luận về nhan sắc hay tài năng đều hơn cô, cô lấy tư cách gì so sánh với cô ấy đây?
Ngồi dưới căn tin của công ty, mặc dù thức ăn đầy đủ dinh dưỡng và rất ngon, nhưng Mỹ Nhân vẫn không nuốt nổi.
Cứ nghĩ đến hình ảnh Mina và Trịnh Khải ngồi ăn vui vẻ với nhau, cô ta lại không khống chế được lửa giận trong lòng.
Ăn cơm xong, nhân viên của H&J có 1 giờ để nghỉ trưa. Lúc này Mỹ Nhân liền đi tìm Mina.
Thấy cô ta tìm mình, Mina cất giọng hỏi: “Cô tìm tôi sao trưởng phòng?”
Mỹ nhân gật đầu, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Mina suy nghĩ một lát rồi nhìn chiếc đồng hồ trên tay, thấy cũng hơn nữa tiếng nữa mới vào giờ làm việc, cô gật đầu: “Được.”
Mỹ Nhân lập tức vào vấn đề: “Cô và Trịnh Khải có quan hệ như thế nào?”
Nghe câu hỏi, Mina lại thấy buồn cười, nhưng khuôn mặt và giọng nói cô vẫn lạnh lùng: “Chuyện này có liên qua đến cô sao? Tôi thật sự thắc mắc vì sao cô lại hỏi như vậy đấy!”
“Cô chỉ cần trả lời tôi, có phải hai người đang hẹn hò không?”
Mina nghe vậy thì ngã người ra ghế, cô khoanh tay trước ngực, nói: “Chuyện đó là chuyện riêng của chúng tôi, cô thắc mắc làm gì?”
Thật ra trong lòng Mina sớm biết cô ta không ưa gì mình, nếu đã không thích cô như vậy thì cô cũng chẳng cần lựa lời nói vừa lòng cô ta.
Lúc nãy ở bên ngoài mọi người thấy Mỹ Nhân đi vào phòng của Mina, nhưng vì phòng cách âm nên họ không nghe được cuộc nói chuyện này.
Mỹ Nhân gắt lên: “Cô trả lời tôi mau!”
“Cô thích Trịnh Khải sao?” Mina hỏi. Nhìn bộ dạng cô ta tức giận như vậy lại khiến Mina thấy hả hê, cũng không biết lí do vì sao. Mãi đến sau này cô mới biết thì ra Trái Đất này thật chậc, đi đâu cũng không thoát khỏi mấy người này.
“Tôi thích hay không liên quan gì đến cô? Nhiệm vụ của cô là chỉ trả lời tôi, có hay không?” Mỹ Nhân nói.
Mina hừ lạnh một tiếng, nói: “Lúc đầu gặp cô tôi lại còn tưởng cô là người biết phép tắc, hóa ra cô cũng giống như cô gái tên Thư Thư kia, không coi ai ra gì.”
“Cô!!!” Mỹ Nhân thiếu chút nữa cho Mina một cái tát. Không hỏi được Mina, cô cũng không thể đi tìm Trịnh Khải, bởi vì không thể hỏi Trịnh Khải về quan hệ của hai người nên cô mới đi tìm Mina, ai ngờ cô ta cũng không nói, đúng là làm cô tức chết mà.
Tức giận đùng đùng đi ra khỏi phòng làm việc của Mina, mắt lại thấy đám người Thư Thư đang nhìn mình tỏ ý hỏi có chuyện gì xảy ra, Mỹ Nhân đương nhiên dẹp cái bộ mặt tức giận đi, sau đó cô cũng quay về phòng làm việc.
Lúc này ở nhà, Ji Hyun đột nhiên bước đến căn nhà đối diện rồi bấm chuông, rất nhanh sau đó Dương Tử Thành đã ra mở cửa.
Thấy Ji Hyun thì hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi sự ngạc nhiên đó cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo.