Hai người cùng nhau ngồi ở dưới gốc cây cổ thụ đó, tựa sát vào nhau làm bộ dáng nhắm mắt ngủ, không ai nói với ai câu nào.
Đến khi sắc trời chuyển hồng, lúc này cũng chưa muốn từ biệt. Đi ra đến bờ sông trời đã tối hẳn, lúc này nàng mới mở miệng ra nói: “Tử Thành, ở cùng chàng một ngày mặc dù không làm gì cả nhưng ta lại thấy rất vui, đó có phải là yêu không?”
Nghe vậy, khóe miệng Dương Tử Thành nhếch lên, tạo ra một đường cong tuyệt mỹ: “Vậy theo nàng đó có phải là yêu không?”
“Ta không biết nữa. Trước giờ ta chưa từng yêu, cũng không biết cảm giác yêu là như thế nào.” Nàng thành thật đáp.
Nghe câu trả lời chân thành này của nàng, hắn không khỏi cho nàng một cái liếc. Chẳng lẽ không biết yêu cũng không thể nói một câu nói dối nũng nịu làm hắn vui sao?
Thấy hắn không đáp, nàng lại cất giọng hỏi: “Sao chàng không đáp? Đó thật sự không phải là yêu sao?”
Nàng thật sự rất muốn biết yêu là như thế nào.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Từ từ rồi nàng sẽ hiểu, sau này ta sẽ khiến nàng yêu ta thật sâu đậm, để cho nàng không bao giờ có thể rời xa ta.”
Nếu là trước đây, Dương Tử Thành khi nói những câu này khẳng định sẽ ói đến chết, nhưng bây giờ khi nói những câu này với nàng, hắn lại thấy rất vui, thậm chí còn muốn nói thêm nhiều nữa.
Mặc dù không muốn nhưng hai người vẫn phải tạm chia tay, nếu trễ quá mà không nhìn thấy nàng Bà Bà nhất định sẽ lo lắng.
Về đến Linh Hồ động, đã thấy Bà Bà ngồi ở trong phòng chờ nàng, trong lòng lại dấy lên nỗi lo không thể nói.
Thấy nàng, bà không nhanh không chậm nói: “Đến đây ngồi đi.”
Nghe giọng điệu là biết Bà Bà rất tức giận nên nàng liền ngoan ngoãn tiến lên ngồi đối diện bà.
Ngồi một lúc lại chưa thấy bà nói gì, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, nói: “Có chuyện gì vậy Bà Bà?”
Lúc này, Bà Bà lập tức bộc phát cơn giận lên người nàng: “Con còn hỏi ta? Hắc Sát rốt cuộc đã làm gì con mà con lại đánh hắn thành ra như vậy? Người ta đường đường là Ma Vương của yêu giới, con nói xem, lần này ta làm sao nhìn hắn đây?” Trong lời nói của bà ta mang 10 phần tức giận.
Nàng đương nhiên không chịu ủy khuất: “Là do hắn đánh con trước!”
Nghe vậy bà ta cũng dịu đi cơn giận, giọng nói mang rõ sự yêu chiều: “Nhưng con cũng không nên vì vậy mà đánh hắn trọng thương, nếu chuyện này truyền ra ngoài con nói ta phải làm sao đây?”
“Rõ ràng hắn là người sai, chuyện con đánh hắn xem như là dạy bảo hắn, truyền thì truyền, con sợ hắn sao?”
Đúng vậy, đánh nàng một bạt tai, nàng không giết là may lắm rồi, bây giờ Bà Bà còn sợ chuyện này bị truyền ra ngoài, nực cười.
“Con!!! Ta đúng là đã chiều hư con mà.” Nói rồi bà ta lập tức đi ra ngoài, bỏ lại nàng ở trong phòng một mình, tâm tình cũng không tốt lên được một chút nào.
Lúc này, tại Dương gia.
‘Xoảng’ tiếng vỡ của chén trà lan ra khắp căn phòng, khiến ai nấy đều giật mình sợ hãi.
Dương Tử Thành đang quỳ gối dưới đất, mặt cũng không ngẩn lên.
“Nói! Cô ta là ai?” Ngồi trên chiếc ghế chủ tọa là một người phụ nữ trung niên, tóc búi gọn phía sau, trên đầu còn cài trâm vàng. Nhìn qua đã đủ biết người này có uy quyền như thế nào.
Ở đây có ai mà không biết danh tiếng của Dương gia? Nếu nói không biết khẳng định người đó là kẻ bị mù. Trong làng hơn phân nữa đất là thuộc quyền sở hữu của Dương gia, kẻ đắc tội với Dương gia hầu như đều không được yên ổn.
Lại nói, Dương gia chỉ có duy nhất một mình Dương Tử Thành để nói dõi, cho nên có thể nói mẹ hắn cưng chiều hắn như thế nào. Lần này chính vì nghe cô gái tên Tử Nhi đó kể về chuyện của hắn và nàng, nếu không hắn cũng không phải bị phạt.
“Bá mẫu, người đừng tức giận, có gì từ từ nói.” Thấy hắn bị phạt quỳ gối cô đương nhiên rất xót, có trách thì trách cô không nên nhiều chuyện. Sau chuyện này khẳng định hắn sẽ càng thêm ghét cô.
“Con đừng bao che cho nó.” Nói xong, bà ta tức giận đến nỗi gân xanh trên mặt đều nổi lên, chỉ tay về phía Dương Tử Thành đang quỳ gối: “Con mau nói cho ta biết, cô ta là ai?”
Dĩ nhiên Dương Tử Thành hiểu hai từ ‘cô ta’ trong lời nói của mẹ hắn, hắn lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn mẹ mình, bình thản trả lời: “Là người mà sau này con sẽ lấy làm thê tử.”
‘Bộp’ Một cái tát được giáng xuống mặt hắn, khiến cho bao nhiêu người trong phòng khiếp sợ. Tử trước đến giờ có ai mà không biết bà ta nâng niu hắn như trứng vàng, bây giờ chỉ vì một cô gái không rõ lai lịch lại đánh hắn thành ra như vậy.
“Hôn ước của con và Tử Nhi đã được định sẵn, con đừng mơ tưởng đến việc sẽ lấy cô ta.” Nói xong bà lại quay về vị trí chủ tọa.
Nhìn hắn bị đánh mà cô gái tên Tử Nhi đó không kìm được nước mắt, phải cố gắng lắm mới kìm nén được tiếng khóc của mình cho đến khi hắn nói ra câu nói này, lại khiến cô không tự chủ được mà khóc lên.
“Con không yêu muội ấy.” Hắn khẳng định.
“Con!!! Con có phải muốn làm cho mẹ tức chết không?”
Hắn không đáp. Hắn đối với Cửu Nhi thế nào chắc chắn mọi người ở đây không thể hiểu, tình yêu thầm kín suốt mấy năm trời nay vừa mói nở hoa thì lại bị ngắt bỏ, nói hắn làm sao cam lòng đây?
Thấy hắn không trả lời mình, bà ta cũng hết cách. Đánh nữa bà ta thật sự không làm được, còn không phải vì sợ hắn đau sao? Nhưng mà bà ta nào biết bắt hắn không được yêu nàng lại khiến hắn đau gấp bội phần.
“Quỳ ở đó đi, khi nào biết lỗi thì mới được đứng dậy.”
Nghe quyết định của bà, mọi người nào có dám ra nói giúp cho hắn. Thường ngày trong nhà không ai không yêu thương hắn, đem hắn đặt lên tận trên đầu, bây giờ nhìn hắn bị phạt chẳng lẽ lại không sót? Nhưng là, bây giờ ai cũng nghĩ hắn thật sự đã sai, dù có muốn nói giúp cũng không được.
Vậy là, Dương Tử Thành đã quỳ gối trong căn phòng này suốt 3 ngày, đến ngày thứ 4 vì không tìm được hắn nên nàng đành đến nhà.
Mấy ngày nay vì chuyện Dương Tử Thành không chịu nhận lỗi, hắn đã phải quỳ suốt 3 ngày, người làm mẹ như bà có thể không xót sao? Nhiều lần bà muốn đến đỡ hắn dậy, nhưng mà vẫn là không thể, vì thế thần sắc của bà cũng có phần tiều tụy.
Chén thuốc bổ vừa đưa đến miệng thì người hầu lại chạy vào báo cố một cô gái muốn tìm thiếu gia, không cần nghĩ bà cũng biết đó là ai.
Tức giận đến nỗi đập vỡ chén thuốc trong tay, Tử Nhi đang ngồi cạnh bà thấy vậy cũng có vài phần run sợ.
Hiện tại nàng vừa bước vào đại sảnh, đã thấy Dương Tử Thành đang quỳ gối ở đấy, nàng ngay lập tức đứng lên đỡ hắn dậy, và tất nhiên là hắn không chịu.
Thấy vậy, nàng không khỏi tức giận: “Tại sao không chịu đứng dậy? Chàng có làm gì sai sao? Mau đứng lên cho ta!”
Câu nói vừa dứt thì Dương phu nhân cũng vừa ra đến nơi, thấy một màn vừa rồi trong mắt bà không giấu được tia khinh bỉ: “Tiểu thư nhà nào lại vô giáo dục như vậy, đứng ở nhà người khác la hét om sòm còn ra thể thống gì?”
Nàng nghe câu nói đương nhiên hiểu ý tứ, cũng không chịu nhượng bộ, ngay lập tức đáp trả: “Bà là ai? Chuyện của ta bà có quyền quản sao?”
“Đó là mẹ ta.” Dương Tử Thành lên tiếng nhắc nhở. Quỳ ở đây đã 3 ngày rồi, dù sao hắn cũng là con người, làm sao mà chịu nỗi. Khuôn mặt tiều tụy hẳn, nhưng nghe nàng nói chuyện vô lễ với mẹ mình thì lại không chịu nỗi lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy nàng càng thêm tức giận, hướng hắn quát lớn: “Mẹ chàng? Bà ta cũng xứng là mẹ sao? Nếu thật sự là mẹ vậy mà bắt chàng quỳ ở đây?”
Câu nói này của nàng lại vô tình biến thành một nhát dao vô hình đâm vào trái tim bà. Chẳng lẽ nàng nghĩ bà không biết xót sao? Bà không biết đau sao? Nhưng với cương vị là người đứng đầu Dương gia, bà làm sao có thể hạ mình đến đỡ hắn dậy? Đến lúc đó không chừng bà sẽ bị người trong thiên hạ cười vào mặt.
Cửu Vĩ Hồ vẫn tiếp tục: “Chàng nhìn lại chàng đi, đã gầy đi bao nhiêu rồi? Mau đứng lên, theo ta rời khỏi chỗ này, ai dám ức hiếp chàng ta sẽ giết chết kẻ đó.” Nhìn hắn như vậy nàng thật sự rất đau lòng, không nỡ nhìn hắn quỳ gối thêm một giây phút nào nữa, nhưng lời nói của nàng giống như đàn gãy tai trâu, có nói thế nào hắn cũng không chịu đứng lên.
Hừ lạnh một tiếng, bà nói: “Hay cho câu ‘Ai dám ức hiếp chàng ta sẽ giết’. Thật đúng là hợp với bản chất của hồ ly tinh!”
Nàng tất nhiên không nhận phần thiệt về mình: “Hồ ly tinh thì sao? Ít ra hồ ly cũng không bắt con mình phải quỳ gối.”
Lại một lần nữa vô tình chọc vào nỗi đau của bà, con hồ ly tinh này đúng là không trị không được mà.
Nghĩ vậy, bà ngay lập tức vọt người hướng về phía nàng, nhắm ngực nàng tung một chưởng đánh tới.
Mà nàng, tất nhiên là né được. Vừa định tung chiêu đáp trả đã bị Dương Tử Thành ngăn cản: “Đừng làm bà ấy bị thương.”
Dương Tử Thành không hề hay biết một câu nhắc nhở kia lại mang cho nàng đau đớn thế nào. Vì nghe lời hắn nên nàng đã không cẩn thận trúng một chiêu của bà, đau đớn nơi lồng ngực như là muốn xông lên não, khiến đầu óc nàng có chút choáng.
“Cửu Nhi!”
Tình thế nguy cấp, hắn ngay lập tức đứng dậy đỡ nàng. Cũng may là đỡ kịp nên nàng không ngã xuống đất, nhưng vì lực đánh khá mạnh nên nàng phun ra một ngụm máu ngay sau đó.
“Mẹ!!” Dương Tử Thành nhìn bà với ánh mắt đầy trách mốc, khiến tim bà giống như là bị ai đó bóp nghẹt.
Vừa quay lại nhìn nàng thì thấy nàng lại bắt đầu biến hình, hắn vội ôm nàng vào lòng ngực rồi trong chớp mắt đã đi ra khỏi nhà.
Thật sự nếu lúc nãy hắn không mang nàng đi chắc bây giờ Dương gia đã chìm trong biển máu.
“Nàng có sao không?”
Vẫn là gốc cây cổ thụ này, vừa đặt nàng ngồi xuống hắn lập tức hỏi han.
“Ta không sao.” Sắc mặt nàng đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng.
Sợ nàng còn để ý những lời nói của mẹ mình, hắn ngay lập tức giải thích: “Mẹ ta lúc nãy không có ác ý gì đâu, chỉ do bà tức giận mới nói như vậy thôi, nàng đừng để ý.”
Nàng nghe nhưng không để ý lời nói, thật ra trong thâm tâm nàng biết rõ mình sẽ không được chấp nhận, nhưng vẫn cố hỏi: “Có phải bởi vì ta là hồ ly nên bà ấy không chấp nhận?”
“Sẽ không có chuyện đó, chắc chắn không. Ta sẽ làm cho bà ấy chấp nhận nàng, nhất định.”
Nghe vậy có cô gái nào mà không vui chứ, nhưng là, thật ra trong lòng nàng sớm đã biết không có hi vọng rồi.