Buổi tối về đến nhà, Mina đã nghe thấy một mùi thức ăn thơm ngon bay vào mũi, khiến cho cái bụng của cô càng kêu mãnh liệt hơn.

Lại là hình ảnh quen thuộc của Ji Hyun trong bếp, anh đang loay hoay với món ăn cuối cùng.

Thấy cô, anh ngay lập tức dừng ngay công việc trong tay lại: “Sao hôm nay về muộn vậy?”

“Em tăng ca.” Cô đáp.

“Em đi tắm đi rồi ra ăn cơm.”

Nghe thế Mina cũng không đáp, cô chỉ gật nhẹ đầu sau đó nhanh chóng đi tắm rửa.

Bữa cơm của họ trôi qua rất nhàm chán, không ai nói với ai câu nào, chỉ im lặng ăn. Có thể là vì không có chuyện để nói, cũng có thể là vì có chuyện nhưng không biết mở lời làm sao.

Ăn cơm xong, Mina pha 2 ly cà phê nóng, một cho cô, một cho Ji Hyun.

Nhận lấy ly cà phê, anh mỉm cười nói cảm ơn.

Hai người cùng nhau ngồi trong phòng khách xem ti vi, lại cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, Ji Hyun lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay em có chuyện gì à?”

Mina cũng không giấu anh, cô gật đầu.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Ngẫm nghĩ một lát, như là để xem có nên nói hay không. Cuối cùng, cô vẫn hạ quyết tâm nói ra suy nghĩ trong đầu mình: “Anh có chấp nhận cả đời phải sống cùng một người không biết cười như em không?”

Nghe câu hỏi, Ji Hyun hơi bất ngờ. Thật sự là anh đã chờ câu nói này của cô hơn 2 năm trời, bây giờ nghe được lại sợ chính mình sẽ nghe nhầm.

“Em nói gì?” Mặc dù nghe rõ, nhưng anh vẫn cố tình hỏi lại.

Nghe anh hỏi lại, Mina lại chần chừ không biết có nên nói lại câu nói ấy hay không. Dù sao cô cũng không xác định được tình cảm của mình và anh, nếu anh đã theo đuổi cô 2 năm, vậy sao không cho anh cơ hội? Có thể từ bây giờ sẽ bắt đầu hẹn hò, nếu cảm thấy không hợp nhau hoặc cô không có tình cảm với anh thì có thể từ bỏ, không sao cả.

Không chờ được Mina lặp lại câu nói, Ji Hyun một lần nữa lên tiếng: “Em nói có thật không?”

“Thật.” Nói câu này xong, Mina lại cảm thấy có một gánh nặng trong lòng cô.

Lúc này, Ji Hyun không thể che giấu sự vui mừng, anh nói: “Anh có thể, anh chấp nhận!! Anh biết em không biết cười, sau này anh sẽ dạy em, còn nếu không cười được thì thôi, không sao, anh không quan trọng.” Nói xong, anh lại nhìn Mina với ánh mắt chờ mong.

Nghe những lời này, Mina có chút cảm động. Thật ra cô cũng biết, trên đời này ai lại chấp nhận sống cả đời với người không biết cười chứ.

Một lúc lâu, Mina mới chậm rãi lên tiếng: “Gia đình anh sẽ không phản đối chứ?”

Gia đình? Chẳng lẽ cô muốn gặp ba mẹ anh?

Nghĩ vậy anh không khỏi vui mừng, nói: “Anh sẽ nói với bố mẹ, họ sẽ thông cảm. Chỉ là không biết cười thôi mà, cũng không phải không đẻ được, họ sẽ không phản đối đâu.”

Nghe vậy Mina thật rất buồn cười, nhưng miệng cô lại không nhếch nổi: “Vậy chúng ta thử hẹn hò đi, nếu không được thì…”

Lời còn chưa nói hết thì Ji Hyun đã ôm lấy lưng cô, hôn vào đôi môi mỏng ấy, nụ hôn rất sâu. Mina mặc dù thấy có chút khó chịu, nhưng đó chỉ là lúc đầu, được một lúc cô lại đáp trả nụ hôn của anh.

Cô biết, khi nói ra những lời này thì chuyện gì sẽ xảy ra, đây chỉ là hôn, có thể sau này còn thân mật hơn thế nữa.

Hai người họ hôn nhau một lúc lâu mới bỏ đôi môi của đối phương ra, Ji Hyun nói: “Anh đã chạy theo em 2 năm trời, bây giờ anh vẫn sẽ tiếp tục chạy theo em, anh sẽ làm cho em cười, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, anh sẽ…”

Lời hứa hẹn còn chưa kịp nói hết thì Mina đã đưa tay chặn môi anh lại, cô nói: “Anh đừng hứa điều gì với em cả, em không chắc chuyện sau này, em không muốn sau này anh thất vọng.”

Mặc dù Mina nói như vậy, là muốn chi Ji Hyun đừng hi vọng quá nhiều, anh cũng hiểu nhưng bây giờ điều đó không quan trọng, quan trọng là Mina đã cho anh cơ hội, anh sẽ không từ bỏ.

Hai người họ ở trong nhà nói rất nhiều chuyện, cũng có những cử chỉ tình cảm thân mật nhưng chúng đều xuất phát từ phía Ji Hyun. Và họ không hề hay biết phía sau cảnh cửa đó, một ánh mắt không giấu được chua xót đang nhìn họ.

Là Dương Tử Thành, hắn không đi Thượng Hải, trong những ngày qua hắn ở căn hộ đối diện căn hộ của Mina, mọi hành động của cô hắn đều thu vào mắt. Đêm cô ngủ, hắn lặng lẽ vào phòng cô, ngắm nhìn khuôn mặt của người hắn yêu, rồi những đêm cô gặp ác mộng, hắn rất muốn ôm cô vào lòng dỗ dành, nhưng hắn không thể.

Bây giờ, một màn hôn nhau đó của cô và hắn (hắn ở đây chỉ Ji Hyun) lại càng khiến hắn thấy đau lòng. Nhưng hắn lấy tư cách gì trách cô, càng không thể theo đuổi cô một cách công bằng.

Lúc này hắn có một thắc mắc, liệu khi cô nhớ ra mọi chuyện cô có yêu hắn không? Có từ bỏ tên người Hàn kia mà quay về với hắn không?

Nhưng mà khi nghĩ những điều này, hắn biết là hắn tự mình đa tình. Khi cô nhớ lại mọi chuyện cũng có nghĩa là cô biết mình chết thế nào, nhớ lại trước đây hai người đã yêu nhau như thế nào.

Hắn còn nhớ, năm đó hắn đuổi theo cô vào vườn hoa, khó khăn lắm mới bắt được cô, và cô đã đồng ý yêu hắn…

Dương Tử Thành nằm trên người nàng, một tay hắn chống bên người nàng, tay còn lại vén vài sợi tóc của nàng ra phía sau.

“Bắt được rồi thì nàng là của ta!” Hắn bá đạo thừa nhận.

Nghe vậy nàng cũng không có ý né tránh, thật sự khi ở cạnh hắn nàng rất vui, nhưng trước giờ nàng chưa từng yêu, vậy nói ở gần hắn khiến nàng vui có thể nói là nàng cũng thích hắn không?

“Sau khi là của ngươi thì tiếp theo là gì?”

Hắn đưa tay cốc vào đầu nàng một cái, tức giận nói: “Đã là người của ta thì phải gọi tên ta, gọi ta là Tử Thành.”

“Nhưng ta thích gọi ngươi là Tiểu Cẩu!” Nói rồi, nàng chăm chú nhìn hắn để xem phản ứng hắn thế nào.

“Không được gọi ta là Tiểu Cẩu.” Giọng nói mang vẻ tức giận nhưng cũng có sự cưng chiều trong đó.

Hắn thật sự không nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, lại được gần gũi với nàng, thậm chí nàng còn là người của hắn, có mơ hắn cũng không dám mơ như vậy.

Lúc này hắn lại thấy nàng nghiêm mặt, nàng không nhanh không chậm nhả ra từng chữ: “Trước đây ta chưa từng yêu, ta cũng không biết yêu là gì, nhưng từ khi ở cạnh ngươi ta thấy rất vui, cảm giác này khác với cảm giác khi ta ở gần Hắc Sát ca ca, ta cũng không chắc ta có yêu ngươi hay không, nhưng mà ta…”

Lời còn chưa nói hết nàng đã bị Dương Tử Thành dùng môi mình chặn môi nàng lại, không để nàng nói thêm.

Trước đây không biết yêu thì sao? Cảm thấy vui khi ở cạnh hắn là quá đủ rồi.

Nụ hôn rất dài, rất sâu, và đó cũng là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Cửu Vĩ Hồ được hôn.

Trong khi Dương Tử Thành còn chưa muốn kết thúc nụ hôn đó thì bỗng nhiên bị nàng đẩy ra, lực đẩy rất mạnh.

Ngay sau đó chỉ trong chớp mắt hắn lại thấy nàng biến thành hình dạng tóc trắng môi đỏ kia, ánh mắt vô cùng hung ác.

Rồi lại một giây sau, hắn chỉ thấy nàng tung người bay lên, sau đó nghe một tiếng thét chói tai vang lên, tiếng thét vô cùng quen thuộc. Hắn liền giật mình sau đó cũng tung người bay theo nàng.

Đến nơi, hắn thấy nàng đang kìm một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi dưới đất, móng vuốt sắc nhọn của nàng thiếu chút nữa đâm xuyên cổ cô gái đó.

“Nói, ai sai ngươi tới đây?” Giọng nói nàng mang 10 phần lạnh lẽo, ánh mắt hung ác, đôi môi mang một màu đỏ của máu.

Cô gái vì đâu chỉ biết vừa khóc vừa lắc đầu, Dương Tử Thành vừa nhìn thấy cô gái đó ngay lập tức bước tới ngăn cản: “Cửu Nhi, đây là biểu muội của ta, nàng mau thả ra đi.”

Nghe vậy nàng liền thu móng vuốt lại, sau khi đứng lên thì khôi phục lại hình ảnh xinh đẹp như cũ. Lúc nãy nếu Dương Tử Thành đến chậm một giây thôi, có lẽ cô gái này đã chết rồi.

“Tử Nhi, muội có sao không?” Dương Tử Thành ngay lập tức bước đến hỏi thăm.

Cô gái ngẩn khuôn mặt đầy nước mắt lên, trên đấy vẫn chưa tan hết nỗi sợ hãi: “Tử Thành, cô ta là hồ ly, cô ta muốn giết muội, Tử Thành, muội sợ quá!” Nói rồi, cô gái tên Tử Nhi kia lao đến ôm chầm lấy Dương Tử Thành.

Hành động này khiến Cửu Vĩ Hồ có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là biểu muội của hắn nên nàng không để tâm lắm, nàng nhỏ giọng nói: “Lúc nãy là do ta tưởng cô là người xấu nên mới có hành động như vậy, đã dọa cô sợ rồi. Ta xin lỗi.”

Có lẽ là do hoảng sợ quá mức, Tử Nhi lắp bắp nói: “Tử Thành, chàng mau giết ả đi, ả là hồ ly tinh, sẽ hại người đó, lúc nãy còn định giết muội.”

“Gọi ta là biểu ca.” Nói rồi, Dương Tử Thành kéo tay Tử Nhi đang ôm chặt lấy mình ra, hắn nói: “Cô ấy không phải người xấu, ai bảo lúc nãy muội lấp ló làm gì, đến ta cũng hiểu lầm.”

Lúc này có vẻ như Tử Nhi đã hết sợ, cô ta không để ý Cửu Vĩ Hồ còn ở đây, vẫn đưa tay ôm chặt lấy Dương Tử Thành: “Sao phải gọi chàng là biểu ca? Chàng là phu quân tương lai của ta, không phải biểu ca.” Chuyện lúc ở Hạ Hồ quán Tử Nhi đã nghe qua, cũng chính vì vậy cô mới chạy đến đây.

Nghe vậy trong đáy mắt của nàng lại toát ra một phần lạnh lẽo.

“Hôn sự này là do mẹ ta tự mình sắp xếp, ta còn chưa đồng ý.” Hắn nói.

“Đời này ta chỉ lấy một mình nàng ấy, bây giờ muội đã không sao thì mau về đi.” Nói rồi Dương Tử Thành lại một lần nữa gỡ tay Tử Nhi ra, sau đó bước đến cạnh nàng rồi hai người cũng sánh vai bước đi, bỏ lại Tử Nhi vẫn còn thẫn thờ đứng đó.

Đi được một đoạn, lại phát hiện ra chỗ họ đi tới là gốc cây cổ thụ, Dương Tử Thành mới cầm tay nàng, hắn giải thích: “Hôn sự là do mẹ ta sắp xếp, ta không đồng ý, nàng đừng nghe muội ấy nói bậy.”

Nếu Dương Tử Thành đã nói vậy, nàng còn có thể không tin sao?

“Ta không sao, thật ra ta và Hắc Sát cũng có hôn ước từ nhỏ, nhưng đây là do Bà Bà tự quyết định, ta cũng không đồng ý.” Nàng nói.

Nghe vậy Dương Tử Thành chỉ cười, nàng đã nói vậy cũng không có ý muốn giấu hắn, dù cho có bị ép buộc nhưng hai người họ không đồng ý thì ai có thể ép? Bất quá đến lúc không thở nổi thì cao bay xa chạy, đến một nơi không ai biết sống hạnh phúc đến già, vậy không tốt hơn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play