Sau khi xem tấm ảnh đó xong, người phụ nữ ngay lập tức gọi lại số máy đã gởi ảnh cho cô, và đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận máy.
“Rốt cuộc cô gái đó là ai? Tại sao lại ngồi ăn cùng Trịnh Khải?”
Bên đây, Thư Thư bắt đầu kể lại sự việc từ lúc Mina vào công ty, rồi ngay cả việc Trịnh Khải mời cô ăn cơm, và cả chức phó phòng của Mina.
Nghe xong, sắc mặt cô gái mới tốt hơn, cô ta thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói: “Không sao đâu, cô gái đó nghe nói là nhân tài do Trịnh Khải mời về công ty. Sau này em cũng nên tôn trọng cô ấy đi, dù sao sau này cô ta cũng là cấp trên của em.”
Bên đây, Thư Thư mặc dù có chút không cam lòng nhưng cô vẫn cố gắng đáp ứng cô gái này. Sau khi ngắt máy, Thư Thư mới bắt đầu ăn cơm.
Ăn xong thì cũng không còn thời gian nghỉ trưa, Thư Thư ngay sau đó lao vào công việc.
Nhưng bởi vì mới ăn no, lại phải lao đầu vào công việc, bởi vì không quen nên bụng cô có chút khó chịu, một lúc sau lại thấy đau dữ dội.
Bình thường nếu gặp tình trạng như vậy, cô sẽ lập tức ra về không cần xin phép, bởi vì tình cảm giữa cô và trưởng phòng không tệ, thậm chí rất tốt, còn hơn cả chị em ruột.
Và lần này bởi vì theo thói quen nên Thư Thư lập tức thu dọn đồ sau đó đến bệnh viện kiểm tra.
Hôm sau, khi Thư Thư vừa bước vào phòng làm việc thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, một cô gái khác bước lên nói: “Thư Thư, phó phòng muốn gặp cô, hình như cô ấy rất tức giận đó.”
“Sao lại giận?” Thư Thư không hiểu hỏi lại.
“Còn vì sao? Đương nhiên là vì hôm qua cô bỏ về không xin phép rồi.”
Nghe vậy Thư Thư cũng không nói gì thêm, ngay lập tức bước vào phòng làm việc của Mina.
Nghe có người gõ cưa, Mina không ngẩn đầu lên, đáp: “Vào đi.”
Thư Thư mở cửa bước vào, sau đó đến trước bàn làm việc của Mina, nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Xưng hô cho đúng cách.” Mina mặc dù miệng nói như đầu vẫn không ngẩn lên và tay vẫn tiếp tục làm việc.
Mặc dù có chút không cam tâm, nhưng Thư Thư vẫn chỉnh lại xưng hô của mình, sau đó Mina mới nói: “Hôm qua cô đi về tại sao không xin phép?”
Giọng nói lạnh lùng mang theo đó sự tức giận.
Thư Thư im lặng không đáp.
“Rốt cuộc cô có để tôi vào mắt cô không? Không có trưởng phòng ở đây cũng không biết xin phó phòng là tôi sao?” Mina tiếp tục nói.
Lúc này, Thư Thư mới lên tiếng: “Tôi xin lỗi.”
“Chỉ một câu xin lỗi là xong sao?” Mina hỏi.
Đúng vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Có lẽ đối với người khác là xong, nhưng đối với cô không dễ dàng như vậy. Vả lại tiếng xin lỗi cũng không có thành ý, nói ra ai sẽ chấp nhận đây?
Mà Thư Thư, nghe Mina nói vậy vẫn tiếp tục im lặng. Sự thật là cô đã sai, bây giờ bị cấp trên mắng đúng là không có gì uất ức, thật sự không thể nào cãi lại.
“Công ty này cũng không phải nhà cô mở, hôm qua cô làm vậy có phải là sau này nếu muốn thì đi làm không muốn thì ở nhà đúng không?”
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.” Thư Thư nói.
“Còn có lần sau?”
“Không có lần sau.” Thư Thư đáp.
Mina vẫn không nguôi cơn giận, cô quay lại công việc sau đó lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài làm bản kiểm điểm.”
“Vâng.” Nói xong, Thư Thư cũng không ở lâu trong phòng của Mina, cô ngay lập tức xoay người bước ra ngoài.
Thấy cô ra ngoài, mọi người đều tập trung lại hỏi han.
Một cô gái nhiều chuyện lên tiếng trước: “Sao rồi? Phó phòng có làm khó cô không?”
Trong khi Thư Thư còn chưa kịp trả lời thì anh chàng lần trước hỏi số điện thoại của Mina lên tiếng: “Không thấy mặt cô ta sao? Chắc chắn là bị mắng một trân tơi tả rồi!”
Nghe anh ta nói vậy, mặt Thư Thư càng đen hơn, cô mở miệng ra quát: “Các người không có gì làm sao? Rãnh rỗi quá sao không lo làm việc đi? Bực cả mình!”
Lời nói vừa dứt, Mina ở phía sau ngay lập tức lên tiếng: “Các người không lo làm việc mà đứng đây nhiều chuyện sao?”
Nghe câu nói đó của Mina, mọi người đều im lặng không đáp, lần này kể như xong đời họ rồi.
Sau đó, Mina quay sang Thư Thư, lạnh giọng nói: “Còn cô, cô ở đây lớn hơn ai mà to tiếng với mọi người?”
“Tôi chỉ nhắc nhở họ thôi…” Thư Thư vội chữa.
“Nhắc nhở mà lớn tiếng như vậy sao? Lúc nãy tôi nhắc nhở cô cũng chưa từng lớn tiếng như vậy!”
Nghe Mina nói vậy, mọi người càng cảm thấy sợ. Mắng Thư Thư rồi sau đó chắc chắn sẽ mắng bọn họ nhiều chuyện.
“Mau làm bản kiểm điểm đi.” Nói xong định bước đi nhưng nhớ ra điều gì đó, Mina lại quay lại nói: “Còn nữa, lúc nãy lớn tiếng với ai thì xin lỗi người đó đi.” Nói xong cô lại bỏ đi.
Khi Mina đi khỏi, ngay lập tức bọn người nhiều chuyện cũng trở lại làm việc. Vị phó phòng này không thể chọc rồi.
Đến phòng làm việc của Trịnh Khải, Mina gõ cưa 2 tiếng sau đó bước vào.
Thấy cô, Trịnh Khải lập tức dừng công việc. Dương Tử Thành nói phải chiếu cố cô thật nhiều, mà cho dù hắn không nói thì cậu cũng sẽ chiếu cố cô.
“Đây là bản kế hoạch cần anh ký tên.” Nói xong, Mina đưa cho Trịnh Khải một tệp tài liệu.
Nhận lấy, Trịnh Khải cười nói: “Được rồi, khi nào ký xong tôi sẽ cho người mang xuống.”
Mina cũng không đáp, cô chỉ gật đầu, sau đó lại nói: “Tôi có một thắc mắc, không biết vị trưởng phòng tài vụ kia là người thế nào mà lại để cho nhân viên không để phép tắc trong mắt, lại tự ý ra về không xin phép?”
Nghe nói vậy, Trịnh Khải cũng không giải thích nhiều, cậu chỉ bảo Mina cứ lo công việc, chuyện đó cậu sẽ xử lí.
Sau đó Mina cũng không đi ngay lập tức, vẫn đứng nguyên đấy giống như còn có điều muốn nói.
“Còn có chuyện gì sao?” Khải hỏi.
Chần chừ một lúc lâu, Mina mói lên tiếng: “Dương Tử Thành khi nào thì về?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Thắc mắc thôi.”
Nghĩ một chút, Trịnh Khải lên tiếng: “Hay là tôi cho cô số của anh ấy, cô tự gọi hỏi xem?”
Nghe vậy, Mina lập tức từ chối: “Không cần đâu.” Nói xong, ngay lập tức rời khỏi phòng của Trịnh Khải.
Sau khi cô đi, Trịnh Khải lại gọi cho Dương Tử Thành.
“Chuyện gì vậy?” Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận máy.
“Mina hỏi thăm khi nào anh về đấy.”
“Cậu nói gì chưa?”
“Vẫn chưa, em bảo sẽ cho số của anh nhưng cô ấy không nhận.”
“Vậy thì tốt. Tốt nhất cô ấy có hỏi cậu cứ bảo không biết, nếu dám nói bậy tôi nhất định sẽ giết cậu!” Nói xong Dương Tử Thành liền ngắt máy, cũng không cho Trịnh Khải trả lời.
Buổi tối khi về đến nhà, Mina vừa bước vào đã nghe một mùi thức ăn thơm ngát xộc vào cánh mũi.
Đi sâu vào bên trong lại thấy một bóng dáng người đàn ông đang bận bịu làm bữa tối.
Ji Huyn rất tốt với cô, có đôi lúc đã khiến cô cảm động. Nhưng mà anh ấy có chấp nhận việc phải sống cả đời với người không biết cười như cô không?
Lại nói, gia đình anh ấy có chấp nhận không, chấp nhận một cô con dâu suốt ngày như một tản băng lạnh vậy, không biết cười.
Ở bên Ji Huyn thật sự cô thấy rất vui, nhưng cô lại không thể cười. Có đôi lúc anh ấy hỏi cô có vui hay không, cô thật rất muốn đáp là có, nhưng không thể.
Có nhiều lúc cô tự hỏi tại sao mình lại không thể cười, nhưng không ai nói cho cô biết đáp án, và có lẽ, muốn biết được đáp án thì phải tìm từ Dương Tử Thành, người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Đúng như lời đã nói thì hôm nay chính là ngày kết thúc công tác của cô gái kia, và ngày hôm nay cô ta cũng quay trở lại làm việc.
Vừa bước vào phòng, mọi người đều ồ ạt chen lấn tới cạnh cô ta, nào là hỏi đi công tác có vui không, thuận lợi không,… Số khác thì lại hỏi cô có mua quà cho họ không. Ôi! Thật là yêu họ chết đi được.
Ánh mắt cô lại dừng ngay Thư Thư, thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, cô vội vàng đến hỏi thăm: “Em làm sao vậy Thư Thư? Thấy chị về mà cũng không ra chào một tiếng.”
Thư Thư còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh chàng nào đó ngắt lời: “Lúc sáng mới bị phó phòng mắng một trận, giờ cò tâm trạng để ra mừng em sao?”
Nghe vậy, Thư Thư nở một nụ cười mỉa mai, cô nhìn về phía anh chàng đó nói: “Tiểu Nam à, từ lúc nào mà anh nhiều chuyện quá vậy?”
Nghe tiểu Nam nói Thư Thư bị mắng, vị trưởng phòng này vô cùng lo lắng: “Làm sao lại bị mắng? Em phạm lỗi à?”
“Vâng.” Sau đó, Thư Thư đem toàn bộ sự tình kể lại cho cô gái này nghe.
Nghe xong cô ta cũng không nói gì nhiều, cũng không trách Thư Thư: “Lần này là em sai rồi, có chị ở đây còn có thể nói giúp em, mà bây giờ có cũng không nói giúp được. Chị nghe nói cô ấy là một người rất nguyên tắc, công tư phân minh, mặc dù là phó phòng tài vụ nhưng quyền hạn ở đây còn cao hơn chị, sau này em phải cẩn thận đó.”
“Em biết rồi, nhưng em thật sự không thích cô ta chút nào!”
Lời vừa nói ra lại cảm thất hối hận khi nhìn thấy Mina, và dĩ nhiên là Mina cũng nghe rõ từng chữ mà Thư Thư nói. Cô không nhanh không chậm bước đến trước mặt vị trưởng phòng tài vụ xinh đẹp kia, giới thiệu: “Chào cô, tôi là Mina, sau này hi vọng cô chiếu cố tôi nhiều hơn.” Nói xong, Mina đưa tay ra bắt tay với vị trưởng phòng kia.
Cô gái cũng tươi cười đáp lại: “Chào cô, tôi là Mỹ Nhân. Hi vọng cô cũng chiếu cố tôi.”
Mỹ Nhân. Cái tên thật đẹp, đúng là hợp với cô ấy.
Sau khi hai người chào hỏi xong, Mina mới nhìn sang Thư Thư, cô lạnh giọng: “Nếu đã nói ra hai từ không thích thì sau này cứ việc nói xấu thoải mái, không cần thấy tôi là liền im miệng.” Nói xong, Mina nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình. Không thích cô, cô cũng chẳng cần làm đẹp lòng người.