Sau khi Dương Tử Thành đi khỏi thì không bao lâu sau Ji Hyun cũng ra khỏi phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì bữa sáng Mina cũng chuẩn bị xong.

Và hôm nay, cũng là ngày đầu tiên đi làm của Mina.

Ăn xong bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian, sau đó cô tranh thủ thay quần áo rồi chọn cho mình những phụ kiện đi kèm trông vô cùng thu hút.

Cô mặc một bộ đồ công sở màu xám, chân đi đôi giày cao 10 phân, tay đeo một chiếc đồng hồ Hermes, tóc để xỏa tự do phía sau.

“Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm à?” Ji Hyun ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng khách, tay cầm điều khiển bấm tới bấm lui mà vẫn không xem được kênh nào. Tất nhiên rồi, vì toàn tiếng Trung mà, anh xem cũng đâu có hiểu.

“Ừ, anh ở nhà đừng đi lung tung đấy.” Nói rồi, Mina mở cửa bước nhanh ra khỏi nhà.

Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, Ji Hyun vẫn ngồi đấy nhìn theo cô sau cánh cửa kia… Thật không biết khi nào trái tim bằng gỗ của cô mới bị anh làm cho rung động đây!?

Tại công ty.

Mina và Trịnh Khải cùng nhau bước vào phòng tài vụ, giới thiệu với mọi người vài điều về Mina như là tên, tuổi, chức vụ mà cô ấy sẽ giữ trong công ty. Giới thiệu xong Trịnh Khải cũng không rời đi, cậu dặn dò mọi người phải chiếu cố nhiều cho Mina, sau đó quay sang cô nói: “Trưa nay ăn cơm cùng nhé!”

“Ừ.”

Sau khi Mina đáp, Trịnh Khải mới kéo miệng cười một cái, sau đó mới rời khỏi đây.

Mặc dù câu mời ăn cơm kia là nói cho Mina nghe, giọng cũng không lớn, nhưng Trịnh Khải vẫn không thoát khỏi tai mắt của mấy bà tám trong phòng tài vụ.

Một cô gái với bộ đồ công sở màu xanh rêu ghé người nói với người đối diện cô: “Nãy nghe gì không? Tổng giám đốc mời cô ta ăn cơm đấy.”

“Có sao?” Cô ta vô cùng ngạc nhiên, lại tiếp tục nói: “Vậy chị Nhân phải làm thế nào đây??”

“Thế nào là thế nào, đợi chị Nhân về chắc chắn cô ta sẽ không sống yên ổn đâu!”

“Đúng vậy! Nhìn mặt cô ta là thấy không có thiện cảm rồi!!”

Trong khi hai người họ vẫn còn đang mải mê nói này nọ sau lưng Mina, thì lúc này cô cũng không khá hơn với những nhân viên nam.

Có người còn mạnh dạng hỏi xin cả số điện thoại của cô nữa chứ.

“Cô Mina có bạn trai chưa nhỉ? Nếu chưa thì…”

Lời của anh chàng này còn chưa nói hết thì đã bị cô gái mặc đầm xanh rêu lúc nãy ngắt lời: “Không thấy lúc nãy Tổng giám đốc mời cô ấy ăn cơm sao?”

Trong giọng nói mang đầy vẻ đanh đá, cô ta chắc cũng chẳng tốt lành gì! Nghĩ vậy, Mina cũng không thèm quan tâm, cô cầm túi xách của mình rồi bước vào phòng làm việc riêng dành cho phó phòng, không quên nhắc nhở mọi người: “30 phút nữa mang tài liệu làm việc trong tháng này cho tôi xem.”

“Ok!!! Lát nữa tôi sẽ mang vào cho cô!” Đáp lời là anh chàng lúc nãy, nhưng rồi anh ta lại bị cô nàng mặc đầm xanh rêu liếc một cái xén cả mặt, cô ta lại tiếp tục dùng giọng điệu đanh đá khi nãy nói chuyện với anh: “Tài liệu đó là do tôi quản lí, anh lấy đâu để mang cho cô ta?”

“Thì cô đưa tôi, tôi đưa cô ấy, vậy là được rồi!” Nói xong cũng không đợi cô ta đáp, anh lại xoay chiếc ghế vào chỗ mình rồi tiếp tục làm việc.

Còn cô nàng mặc bộ đồ công sở màu xanh kia, lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn vào phòng làm việc của Mina. Rồi lại như nhớ đến gì đó, cô ta bước ra khỏi phòng làm việc của mình, cầm điện thoại gọi cho ai đó.

Đầu dây bên kia rất nhanh trả lời: “Có chuyện gì vậy Thư Thư?”

“Khi nào chị về vậy? Ở đây xảy ra chuyện rồi!”

“Ngày kia chị về, có chuyện gì sao?” Ngồi dựa lưng vào thành giường màu trắng, cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn.

“Thôi, cũng không có gì.. Ùm, vậy khi nào chị về rồi nói tiếp. Tạm biệt!”

Nói chuyện xong, Thư Thư quay trở lại phòng làm việc của mình cất điện thoại, sau đó đến tủ tài liệu lấy ra một xấp giấy không quá dày, mang vào phòng của Mina.

“Cộc cộc cộc…”

“Vào đi.”

Trong phòng, Mina đang bận bịu với công việc đang chất đầy như núi trên bàn, nói thật thì nếu biết trước như vậy cô nhất định sẽ đi làm sau ngày về nước, bây giờ thì mệt rồi.

“Bộp” Một xấp tài liệu bị ném lên bàn.

Sau khi quăng sấp giấy kia xuống bàn của Mina, Thư Thư lập tức xoay người toan bước ra, nhưng Mina đã lên tiếng ngăn cản: “Cô đứng lại đó.”

“Có chuyện gì?” Giọng điệu cô ta lộ rõ vẻ chán ghét, tay khoanh trước ngực, từng bước từng bước đi đến trước mặt Mina: “Phó phòng còn có gì dặn dò sao?”

Mina ngay lập tức đáp lại Thư Thư: “Cô còn biết tôi là phó phòng sao? Vậy thái độ lúc nãy của cô là gì?”

Thư Thư nhếch miệng cười một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: “Lúc nãy tôi chỉ lỡ tay thôi, có trách thì trách tài liệu nặng quá, tôi cầm không nổi!”

Lúc này, Mina dừng hẳn công việc đang làm, ngẩn đầu lên nhìn cô ta, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm việc ở đây, trước đây tôi và cô cũng chưa từng gặp nhau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi khuyên cô dừng ngay thái độ đó lại và tôn trọng tôi.”

Thư Thư nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó ra khỏi phòng làm việc.

Mọi người bên ngoài thấy cô ta bước ra với vẻ mặt khó chịu, đương nhiên sẽ nhiều chuyện lại hỏi.

“Có chuyện gì vậy Thư Thư?”

“Sao thấy cô tức giận quá vậy?”

“Phó phòng làm khó cô à?”

“…”

Thư Thư vẫn giữ nguyên sự tức giận trên mặt, không thèm để ý đến câu hỏi của những người xung quanh, lại tiếp tục bắt đầu làm việc.

Đến giờ nghỉ trưa, đúng như Thư Thư dự đoán, tổng giám đốc đích thân đến đón Mina đi ăn trưa.

Đi ngang qua Thư Thư, Mina cũng không thèm để cô ta vào mắt, ngẩn cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc.

Và hành động này lại khiến Thư Thư càng thêm ghét cô, dám thân mật với tổng giám đốc, cũng không để chị Nhân trong mắt.

Thật ra nói đi ăn nhưng cũng ăn trong phòng ăn ở công ty chứ không đi ra ngoài. Trong phòng ăn, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn Mina, đều là vì ngưỡng mộ và ganh tị nhưng cũng có một phần chán ghét trong đó.

Ngồi một lát, Thư Thư vẫn không bỏ gì vào bụng, cô nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi lại lấy điện thoại ra chụp hình Mina và Khải, sau đó bấm gởi.

Đầu dây bên kia nhận được tin nhắn lập tức xem, sau đó sắc mặt dần chuyển sang trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play