Cô có được lời chào buổi sáng của nữ thần, còn có được sự khẳng định của cô ấy nữa. Ngải Tiếu vùi đầu vào chăn, cắn chặt môi lại, hơi thở hơi nặng nề trong không gian yên tĩnh này nghe được rất rõ, kèm theo đó là tiếng tim đập thình thịch thình thịch.

-Trú Trú: Tôi rất vui mừng.

-Trú Trú: Nhưng tôi hy vọng cô có thể ngủ sớm chút, đừng thức khuya đọc truyện......còn là truyện của tôi nữa.

-Trú Trú: Tôi sẽ áy náy đó.

Lần trước Nhạn Đường thức suốt nguyên đêm là khi còn học đại học, hôm qua không biết bị gì nữa, đọc truyện tới mức không muốn ngủ, đợi khi cô xem xong một bộ thì phát hiện đã 5 giờ sáng rồi. Chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ chắc cũng không ngủ được đâu, cô liền xem tiếp một bộ nữa, kết quả là vừa xem được mấy chương thì nhận được tin nhắn của Khổ Trú.

Cô nhìn thời gian, 5:21, là một con số đẹp, chỉ sợ là không có ý nghĩ gì đặc biệt thôi.

Trả lời chưa được bao lâu thì Khổ Trú nhắn tin lại, giọng điệu vẫn cứ như là cán bộ già vậy. Nhạn Đường trở người, giơ điện thoại lên rồi cười.

Cô không thích mưa chút nào, nhưng lần này tiếng mưa rào rào bên ngoài lại không bị cô ghét, nghe cứ như là nhạc nền tươi mát giữa mùa xuân vậy.

-Nhạn Lai Thời: Ok, tôi hứa sau này sẽ không thức khuya đọc truyện nữa.

Nhận được tin nhắn, mặt Ngải Tiếu cười tươi tới nỗi không nhịn lại được, chỉ còn cách cắn chặt môi lại để tránh cho giọng cười mình làm mấy bạn cùng phòng thức giấc. Cô cảm thấy sáng sớm hôm nay mình to gan hơn rất nhiều, nói chuyện với nữ thần đã hết căng thẳng rồi, chỉ muốn đem những mặt tốt nhất của mình biểu hiện ra cho người đó xem thôi.

-Trú Trú: Vậy cô thích thể loại gì? Tôi có thể viết cho cô đọc &///&

-Nhạn Lai Thời: Truyện nào cô viết cũng thích hết, không có yêu cầu đặc biệt gì hết.

Trời ạ..... nếu không phải người này Nhạn Đường, cô còn nghi ngờ đối phương đang thả thính nữa đó.

Ngải Tiếu do dự một hồi rồi đánh chữ.

-Trú Trú: Nói đại một thể loại đi.

-Nhạn Lai Thời: Thể loại hiện đại nhẹ nhàng thì sao hả?

-Trú Trú: Cô thích xem hiện đại à?

-Nhạn Lai Thời: Cũng không phải, bối cảnh hiện đại càng có cảm giác hơn, hiệu quả ngược FA gấp bội lần.

Nữ thần vẫn còn độc thân? Ngải Tiếu nằm trong chăn có chút thở không ra hơi, cho cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn hít thở sâu vài cái, rồi nghiêng người qua tiếp tục trả lời.

-Trú Trú: Mạo muội hỏi một câu..... cô vẫn còn độc thân hả?

-Nhạn Lai Thời: Ế từ trong bụng mẹ, lợi hại chưa.

Phụt..... lần này Ngải Tiếu không có nhịn cười nổi, cười ra tiếng nhỏ. Cô căng thẳng thò đầu ra nhìn mấy bạn cùng phòng, thấy bọn họ không có tỉnh dậy liền thở phào.

-Trú Trú: Trùng hợp vậy, tôi cũng là ế từ trong bụng mẹ (′;ω;')

-Nhạn Lai Thời: Tôi có thể hỏi khéo một câu cô ế được bao nhiêu năm rồi không~

Ngải Tiếu do dự một lát, trả lời: 20 năm.

Nhạn Đường kinh ngạc nhìn con số trên màn hình, cô còn tưởng Khổ Trú ít ra cũng phải tốt nghiệp đại học rồi chứ, không ngờ cô ấy chỉ mới 20 thôi à?

-Nhạn Lai Thời: Vậy chúng ta cũng xem xem nhau, tôi ế 22 năm rồi.

-Trú Trú: Cho nên chúng ta..... chúng ta đang trao đổi tuổi thật hả?

-Nhạn Lai Thời: Đúng rồi đó~

-Trú Trú: Em T_T cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Đúng vậy, rõ ràng hai ngày trước người này vẫn nằm trong giấc mơ xa vời của mình, hiện giờ đã có thể trò chuyện với cô ấy rồi.

Hơn nữa, bọn họ còn trao đổi tuổi thật nữa.

Ngải Tiếu vẫn cứ nghi ngờ mình đang nằm mơ, Nhạn nữ thần gửi một emo xoa đầu qua, cô cảm thấy trên đầu mình như đang xuất hiện một bàn tay dịu dàng vậy.

Ưm......

Nghĩ kỹ lại thì cũng có chút kinh dị.

Cô vỗ cái đầu của mình, ngồi dậy trên giường.

-Nhạn Lai Thời: Nói xem, sao em lại dậy sớm vậy?

-Trú Trú: Em có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay mưa rồi.

-Nhạn Lai Thời: Đây là một thói quen tốt, chỗ chúng ta xem ra đều gặp mưa rồi.

Nhịp tim của Ngải Tiếu đập càng nhanh hơn nữa, muốn hỏi nữ thần đang ở thành phố nào nhưng lại không dám. Thông tin của Nhạn Đường trên mạng không nhiều, ngoại trừ sinh nhật ra, hầu như không có thông tin cá nhân gì nữa. Cô hiện tại đã biết tuổi của nữ thần rồi, tuyệt đối không được được voi đòi tiên hỏi thành phố nữa.

Còn Nhạn Đường thì cũng có tâm trạng giống vậy, khi trò chuyện với Khổ Trú thì cảm thấy rất vui, cô cũng muốn hỏi đối phương đang ở thành phố nào nhưng lại sợ làm cô ấy sợ.

Mọi người đều nói Khổ Trú là đại tổng công, nhưng trong mắt cô, Khổ Trú càng giống với một con nhím nhỏ dễ thương hơn. Con nhím bình thường đều mang trên mình đầy gai nhọn, chỉ khi rũ bỏ phòng bị thì mới để lộ ra cái bụng mềm mại, để người ta thấy được dáng vẻ chân thật dễ thương của nó.

Cho nên, cứ từ từ thôi, đừng làm cô ấy sợ.

Ngải Tiếu không biết tâm tư của nữ thần, hai người im lặng một hồi, Nhạn Đường nhắn tin trước.

-Nhạn Lai Thời: Quả nhiên là vẫn buồn ngủ, chị đi ngủ hai tiếng đây, ban ngày còn phải làm việc nữa, haiz.

-Trú Trú: Cực khổ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. ( &﹏&。)

-Nhạn Lai Thời: Được, sáng mai cũng phải nhớ chào buổi sáng đó nha.

Bị nói trúng tim đen, Ngải Tiếu vén tóc lên, chăm chú đánh chữ trả lời.

-Trú Trú: Được!!!

Nói xong, cô quăng điện thoại qua một bên, lại ngã về giường.

Cô giống như là đang nằm mơ vậy.....

Thẫn thờ nằm nhìn trần nhà, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, trong đầu Ngải Tiếu đầy những suy nghĩ kỳ lạ. Thông thường nói khi nằm rất thích hợp để suy nghĩ và kích thích linh cảm, nhưng trong đầu cô lúc này lại rối tung lên.

Cứ như thế nằm cho tới 6h rưỡi, cô nghe tiếng mưa rơi bên ngoài dần dần biến mất, đoán chắc tạnh mưa rồi, do đó ngồi dậy đánh răng rửa mặt.

Ngoại trừ khi bị bệnh ra, đã lâu rồi cô không có dậy muộn như vậy. Ngải Tiếu đang mơ màng đánh răng, nhìn thấy trong gương cái đầu mình như cái tổ quạ vậy, động tác đánh răng cũng ngừng lại.

Đợi đã, lúc nãy cô nói chuyện gì với nữ thần vậy.....

Cô gái nhỏ trong gương mở to mắt ra, trạng thái trò chuyện lúc nãy của cô có phải là thoải mái thái quá không? Cô không ngờ mình lại đi hỏi đối phương có phải độc thân không, nữ thần có khi nào tưởng mình quá tự nhiên dễ dãi không?

Trời ơi!

Ngải Tiếu bị mình làm cho tức chết, đến sức lực đánh răng của mạnh lên. Sau đó là thay quần áo, cô đội nón lên, đeo tai nghe rồi ra khỏi ký túc xá, sau đó một cơn gió lạnh ập tới làm cô rùng mình, chỉ còn cách chạy về phòng ngủ thay một cái áo khoác dày hơn.

Mưa bên ngoài đã tạnh rồi, đường cũng hơi trơn, hoa đào chỉ mới nở được có vài ngày, một trận mưa xuân ập đến, làm cho các cánh hoa rơi đầy xuống đất.

Mấy ngày trước bị bệnh, Ngải Tiếu không có quay lại được cảnh hoa đào nở, hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng chụp cảnh mưa rơi hoa rụng thôi. Cô chạy đến dưới cây ngưỡng đầu lên chụp hình, nước mưa còn đọng lại trên lá cây rơi xuống theo gió, liên tiếp rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Mưa xuân đúng là lạnh đến thấu xương, cô lau đi những giọt nước lạnh lẽo trên mặt, vừa quay đầu qua thì thấy một người quen đứng đó.

Dịch Nhàn đứng cách đó không xa đang giơ điện thoại lên, ống kính đang chĩa vào Ngải Tiếu.

Tình cảnh có hơi ngượng ngùng.

Dịch Nhàn bị bắt quả tang cười ha ha đặt điện thoại xuống, muốn nói cô không phải có ý đứng đây chờ Ngải Tiếu đâu. Sáng hôm nay câu lạc bộ thể dục có hoạt động, đội bóng rổ nữ cũng cần sân để tập, nhưng chỉ có câu lạc bộ thể dục mới giúp đăng ký sân được. Bộ trưởng câu lạc bộ thể dục đêm qua mới lấy được giấy tờ mượn sân, kêu đội bóng rổ nữ sáng mai đến lấy.

Tin tức gần đây cô dậy sớm chạy bộ mọi người trong đội đều biết hết rồi, cho nên nhiệm vụ này được vinh hạnh giao cho cô. Thời gian hẹn là 7h, cô đến sớm hơn một lúc, kết quả là từ xa nhìn thấy được tiểu học tỷ đang nhón chân, giơ tay ra chụp mấy hoa đào tàn tạ đó.

Áo khoác dày đó gần như là dài tới đầu gối cô ấy, làm cho cơ thể cô ấy càng nhỏ nhắn đáng yêu hơn nữa, Dịch Nhàn nhịn không nổi nên mới giơ điện thoại lên chụp lén.

Kết quả, là bị phát hiện rồi.

Ngải Tiếu lặng lẽ nhìn Dịch Nhàn, xem ra đang rất oán trách.

Tại sao lúc cô bị mất mặt toàn bị đàn em cao to này bắt gặp không vậy hả?!

Hai người nhìn nhau từ xa, cuối cùng vẫn là Dịch Nhàn cười hi hi chạy đến chào hỏi: "Chào buổi sáng tiểu học tỷ, không ngờ trời mưa mà cũng gặp được chị, đúng là có duyên mà."

Ngải Tiếu nhìn điện thoại trong tay cô ấy, muốn hỏi xem là có chụp được chưa nhưng lại ngại.

Cái dáng vẻ ngốc nghếch của mình sao lại bị người khác chụp lại được chứ, nghĩ đến thôi là cũng thấy mất mặt rồi!

Dịch Nhàn bình thường tinh ma như vậy, nhưng lúc này phản ứng có hơi chậm. Bé moe đứng đó do dự cả buổi, cô mới ngộ ra, rồi đem điện thoại giơ cho cô ấy xem: "Xin lỗi xin lỗi, thật ra em không có chụp, chị xem nè!"

Ngải Tiếu nhìn qua đó, rồi mau chóng cúi đầu xuống, nhỏ tiếng nói: "Không sao, chỉ là chị không thích chụp hình thôi."

Dịch Nhàn liền xin lỗi: "Thật là ngại quá, lúc nãy em thấy chị đáng yêu quá nên......"

"......" Ngải Tiếu có chút bất lực, "Em đang làm gì ở đây?"

Thấy chuyện chụp lén cô ấy bỏ qua rồi, Dịch Nhàn lập tức kể lại nguyên do mình đến đây. Ngải Tiếu gật đầu, nói bên ngoài lạnh lắm, kêu cô ấy vào bên trong đợi đi, sau đó là đi mua bữa sáng cho bạn cùng phòng.

Bóng dáng của tiểu học tỷ ngày càng xa dần, Dịch Nhàn thở dài một tiếng, cúi đầu nhắn tin.

-Nhàn Tổng: cái bệnh thích đồ dễ thương của em hết thuốc chữa rồi, sáng sớm nhìn thấy bé moe nhón chân chụp hoa đào, em liền giơ điện thoại lên chụp hình, ai dè bị bắt quả tang, bị bắt xóa rồi T_T

Thấy đối phương không có trả lời lại, Dịch Nhàn buồn chán cho điện thoại vào túi quần, chui vào ký túc xá đợi bộ trưởng đại nhân.

Không biết tiểu học tỷ có tham gia câu lạc bộ nào trong trường không ta, lần sau tìm cơ hội hỏi mới được.

- -------------

Hai ẻm ế từ trong bụng mẹ kìa, có bạn nào ế giống hai ẻm thì điểm danh nào kakaka ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play