*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Group tác giả lại đổi tên nữa rồi, gọi là 【Group mama xênh đẹp hơn con gái】.

Ngải Tiếu phát hiện được chuyện này là khi đang ngồi trong lòng Nhạn nữ thần ăn dưa hấu, vị trí ngọt nhất chính giữa cô đã xúc cho nữ thần ăn rồi, giờ đang ăn mép bên ngoài. Tháng 9 sắp vào thu, nhưng cái nóng của cuối hạ vẫn làm cho người ta cảm thấy khó chịu, ở trường học nóng muốn chết luôn, vừa về nhà nữ thần là cô chỉ muốn thổi máy lạnh ăn dưa hấu thôi.

Cô vừa coi nguyên do của tên group vừa ăn dưa hấu, thì ra là do hai ngày trước mọi người đột nhiên tám đến chuyện nhan sắc của mama, mấy tiểu tác giả đều nói nhan sắc của mama đè bẹp mình, cho nên mới có tên group mới này. Trong đó thê thảm nhất là Đồng Đồng, từ nhỏ đến lớn đi đâu cũng bị nói là đột biến gien, uổng phí hết nhan sắc của mama cô ấy.

Cô nhịn không nổi cười ra tiếng, Nhạn Đường đang ngồi dựa vào sopha cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại, cũng cười phá lên: "Em lấy điện thoại của chị qua đây."

"Vâng." Ngải Tiếu nghiêng người về phía trước, móc lấy điện thoại đưa ra sau cho nữ thần. Không lâu sau, trong group vốn yên tĩnh lại có người nói chuyện.

-Nhạn Lai Thời: Mama của Trú Trú cũng rất xinh đẹp, nhưng Trú Trú dễ thương hơn ^-^



-Mike Đồng: icon con cúm ở trên

-Mike Lực: icon con cúm ở trên

-Một Vũng Mèo: Chúng ta thua rồi!

-Khấu Đan: Hai người ngay đến đổi tên group rồi mà vẫn rải thức ăn chó, có còn là người không hả!!!

-Bánh Bao: Cái vị ở nhà tớ nếu có được sự giác ngộ này thì tốt rồi, nhìn xong mama tớ không ngờ lại nói tớ đã phá vỡ hết mọi quy luật di truyền rồi.

-Mike Đồng: Phụt hahahahaha! Cậu nói như vậy làm tớ hết buồn rồi! Vui mừng! Happy! Hehehe!

Ngải Tiếu: "......"

Cô 'A' lên một tiếng, đặt dưa hấu lên bàn rồi quay đầu qua trừng mắt giận dữ nhìn nữ thần, do đang ngồi trong lòng cô ấy nên chả thấy có khí thế gì cả. Nhưng đây đối với Nhạn Đường mà nói thì không sao—— dù sao trước giờ em ấy cũng chả có khí thế gì.

Nhạn Đường mỉm cười đặt điện thoại xuống nói: "Sao hả, không cho người ta khoe à? "

"Lần trước rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn! Bị chị nói giống như là đã gặp phụ huynh vậy!" Ngải Tiếu tức đến phồng má lên.

"Tiếu Tiếu em phải nhìn thẳng vào sự thật đi, bất luận chị trong mắt dì là bạn hay là bạn gái em thì chị vẫn được tính là ra mắt với phụ huynh rồi." Nhạn Đường tiếp tục bổ sung: "Tuy dì chắc chả có ấn tượng gì về chị."

Ngải Tiếu đỏ mặt lên xấu hổ, lại nhớ đến cảnh tượng cô dẫn nữ thần đến gặp mặt má cô. Tháng trước má cô có chạy xe ngang thành phố S, liền nói muốn ghé thăm cô, nên kêu cô gửi định vị GPS qua. Lúc đó cô đang ở trong studio Tùng Đường với nữ thần, gửi xong định vị thì cô mới phát hoảng lên, cứ cằn nhằn mình sao không đổi chỗ khác mới gửi định vị. Nhạn Đường ở bên cạnh an ủi, kêu cô đừng lo lắng quá, lát nữa nói với dì là đến tìm bạn chơi là được.

Ngải Tiếu lơ mơ đồng ý, đợi đến khi cô nhìn thấy xe của má cô ngoài cửa sổ thì giờ mới phản ứng ra—— mình giờ phải dẫn bạn gái ra mắt phụ huynh rồi.

Khoan nói trước là má cô có thể chấp nhận con gái mình đột nhiên có bạn gái hay không, đến bản thân cô cũng không qua được cái hố là phải dẫn bạn gái gặp phụ huynh. Ngải Tiếu vốn muốn để sau khi ra nước ngoài du học thì mới nói chuyện này cho gia đình biết, đến lúc đó bọn họ đã chạy ra nước ngoài rồi, trong nhà muốn quản cũng không được nữa, bây giờ chuyện xảy ra đột ngột vậy, một mặt cô không muốn come out với gia đình sớm như vậy, mặt khác không muốn nữ thần thiệt thòi chỉ làm 'bạn bình thường' thôi.

Cô sốt ruột đến đi vòng vòng, Nhạn Đường nói một tiếng với Tần Tùng rồi dắt 'con đà điểu' ra ngoài gặp phụ huynh. Ngải Tiếu từ nhỏ đã rất sợ má cô, đợi vị phụ huynh trung niên chín chắn tao nhã đi đến trước mặt cô thì cô lắp ba lắp bắp chào hỏi.

Má Ngải gật đầu một cái, sau đó hỏi cô sao lại đến studio âm nhạc vậy. Ngải Tiếu đang suy nghĩ nên khai sự thật hay là nói dối thì Nhạn Đường đã mở miệng nói: "Chào dì, con là học sinh của Tiếu Tiếu, đang theo cô ấy học tiếng Nhật."

Cái thân phận bị lãng quên từ lâu giờ lại được nhắc đến, Ngải Tiếu ngẩn ngơ một chốc rồi gật đầu theo: "Đúng đúng, con đến đưa tài liệu cho cô ấy."

Má Ngải tất nhiên có nghe qua chuyện con gái mình dạy tiếng Nhật, chào hỏi đơn giản với Nhạn Đường rồi bà dẫn Ngải Tiếu tạm biệt rời khỏi. Ngải Tiếu tội nghiệp rời khỏi, khi ăn cơm với má cô thì lén nhìn điện thoại, thấy nữ thần gửi tin nhắn "Lần đầu gặp phụ huynh (1/1)", mặt liền đỏ lên.

Ăn xong cơm cô được chở về trường học, sau đó nhìn xe má cô đi khuất, cô mới chạy đi bắt taxi quay về studio Tùng Đường, Tần Tùng nhìn thấy cô liền 'chậc chậc chậc' chọc cô, làm cô vùi đầu chạy bay vào phòng làm việc của nữ thần.

Nữ thần nghiêm túc làm việc giữa đống nhạc cụ, Ngải Tiếu gọt trái cây mua trên đường cho cô ấy, không lên tiếng.

Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng đó không được tính là gặp phụ huynh thật sự, nhưng Ngải Tiếu lại ngại nhắc đến chuyện này. Nói đến cùng thì cô vẫn không thể chấp nhận được mình đã nói dối—— vừa lừa dối mẹ ruột, vừa tổn thương nữ thần ở một mức độ nào đó.

Nhạn Đường chắc cũng hiểu được tâm lý này của em ấy, chuyển chủ đề nói: "Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc chuyện này nữa. Lễ quốc khánh sắp đến rồi, em muốn đi đâu chơi?"

"Ở chung với chị thì đi đâu cũng được hết, nhưng mà chị có được nghỉ không?" Ngải Tiếu hỏi.

Nhạn Đường xoa đầu em ấy: "Nghỉ, nhưng mà không phải tháng 10 em phải tham gia kỳ thi TOEIC, có cản trở việc học không đó?"

Ngải Tiếu lắc đầu, nói là thi không khó. Nếu như thời gian cho phép thì hai người họ bắt đầu chọn địa điểm du lịch, từ trong nước ra đến Đông Nam Á, bọn họ đã tìm rất nhiều nơi, cuối cùng quyết định địa điểm là quê nhà của Nhạn Đường.

Đó là một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, gia đình Nhạn Đường hiếm khi về đó ở, nhưng căn nhà vẫn được quét dọn định kỳ. Nghe nói con gái sắp dẫn bạn về quê nhà chơi, Má Nhạn đang ở tỉnh thành bên cạnh nói là phải về chiêu đãi mọi người, làm Ngải Tiếu sợ đến kéo áo Nhạn Đường lắc đầu lia lịa. Nhưng trong nhà họ Nhạn, không ai có thể lay chuyển được Má Nhạn, không còn cách nào khác, Nhạn Đường liền kêu thêm Dịch Nhàn cùng về.

Dịch Nhàn với Lưu Nhung vẫn chưa lên được kế hoạch đi chơi, nghĩ đến về quê nhà của Nhạn Đường cảm thụ non nước Giang Nam cũng không tệ, liền đồng ý ngay, kết quả là Má Nhạn lại nói cho chuyện này cho Má Dịch nghe, Má Dịch cũng nói là sẽ về đó.

Thế giới hai người biến thành bốn người thì thôi đi, giờ đến phụ huynh cũng double lên nữa. Vốn dĩ chỉ có mình Ngải Tiếu nhát gan thôi, bây giờ đến Dịch Nhàn cũng nhát gan theo, cứ nói phải đổi chỗ khác đi, ai ngờ Lưu Nhung lại rất có hứng thú với người nhà của cô, háo hức chờ đợi chuyến du lịch này.

Do đó đến ngày nghỉ lễ 1/10, 4 người cùng ngồi xe lửa đến thị trấn. Vừa bước xuống xe lửa là Má Dịch và Má Nhạn đã ra nghênh đón, tuy con gái dẫn về không phải là bạn trai, nhưng hai đứa trẻ này một đứa nhỏ nhắn đáng yêu, một đứa lễ phép lịch sự, hai vị phụ huynh cực kỳ yêu mến, cứ kéo hai người lại hỏi chuyện.

Cho dù trước đó đã cùng nữ thần diễn tập trước rồi, bây giờ được gặp phụ huynh thật, Ngải Tiếu vẫn rất nhát gan. Nhưng lại sợ mình sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Má Nhạn, cô đỏ mặt giả bộ ra vẻ rất tự nhiên, hoàn mỹ ứng phó đủ loại câu hỏi của hai vị phụ huynh.

Ngôi nhà ở dưới quê không lớn lắm, phòng có thể ở được chỉ có 4 phòng thôi, nên sắp xếp là ——Dịch Nhàn với Lưu Nhung một phòng, Ngải Tiếu với Nhạn Đường một phòng, Má Nhạn với Má Dịch mỗi người một phòng. Má Nhạn với Má Dịch không muốn làm cản trở cho bọn nhỏ đi chơi nên ngày đầu tiên sau khi cùng nhau ăn bữa tối là hai bà không có quấy rầy nữa.

Ngày hôm sau Má Nhạn đích thân xuống bếp làm bữa sáng, Nhạn Đường nói đùa "Mẫu thân đại nhân nhiều năm không vào bếp rồi, lần này là nể mặt mọi người lắm đó", Ngải Tiếu nếm thử một miếng, cảm thấy Nhạn nữ thần nói rất đúng—— Dì Nhạn chắc chắn đã không nấu ăn rất nhiều năm rồi......

Nghỉ lễ kéo dài đến bảy ngày, ba ngày đầu bọn họ đều đi chơi trong thị trấn, ngày thứ tư thì Má Nhạn với Má Dịch rời khỏi, bốn người bọn họ cũng rời khỏi chỗ đó, khởi hành đến thị trấn cổ gần đó chơi. Trên đường ngồi xe đến thị trấn cổ, Nhạn Đường ngồi ở dãy ghế đằng sau xe bus lén lén hôn lên mặt cô bé một cái, khen em ấy mấy hôm nay biểu hiện rất tốt.

Mấy hôm nay Ngải Tiếu đều là lấy thân phận bạn của Nhạn Đường tiếp xúc với Má Nhạn, trong lòng không có gì là khó chịu cả, tiếp xúc với dì ngày càng tự nhiên hơn. Nếu thay đổi góc độ mà nghĩ thì nữ thần lúc gặp má cô chắc cũng không có để ý đến cái thân phận là học sinh đâu ha? Cũng có thể nói, mình không nhất thiết là phải qua ải này.

Nghĩ thông suốt rồi, tiếp theo sau cô đi chơi cao hứng hơn rất nhiều. Bốn người hi hi ha ha ở thị trấn cổ chơi hết hai ngày, buổi tối còn lén chạy đến một quán bar đầy tính nghệ thuật, nói là nghệ thuật, thật ra là bình mới rượu cũ, rất nhiều người vào đây đều ôm cách nghĩ sẽ gặp được nửa kia trong thị trấn cổ này. Ngải Tiếu không dám uống rượu bên ngoài nữa, ngoan ngoãn uống nước, đung đưa chân nghe Lưu Nhung và bartender trò chuyện về một loại cocktail có cách pha chế cực khó.

Kỳ nghỉ kết thúc, Ngải Tiếu bắt đầu ôn bài tiếng Anh chuẩn bị kỳ thi TOEIC, Nhạn Đường lâu lâu còn mang theo trái cây tươi và món tráng miệng đến thăm em ấy, Ngải Tiếu làm xong bài tập thì soi gương, cứ sợ vào một ngày nào đó bất giác ăn đến béo lên lúc nào không hay.

Vốn đã không cao rồi, mà còn bị phát phì nữa là không xứng với nữ thần đại nhân đó.

Ngày kết thúc kỳ thi TOEIC, cô ngồi trên ghế lại phụ chơi điện thoại, nhìn thấy cái tên 【Group mama xênh đẹp hơn con gái】, lại nhắc về chủ đề này: "Dì Nhạn tuy đã ngoài 40 rồi nhưng vẫn rất thanh lịch."

Khóe miệng Nhạn Đường cong lên, xoay tay lái: "Ừm, thật ra tất cả ưu điểm của má chị đều được chị thừa hưởng hết rồi."

Ngải Tiếu: "......"

Nữ thần đúng là ngày càng không biết khiêm tốn, nhưng cô vẫn rất thích đó!

Cô vui vẻ vào group, cũng khoe phụ huynh.

-Trú Trú: Nói thật, Nhạn mama mang đậm chất của phụ nữ Giang Nam, nho nhã thanh tú, hoàn toàn không giống như đã ngoài 40 <( ̄︶ ̄)>

-Khấu Đan: Không ngờ hai người đã gặp phụ huynh của nhau rồi à!

-Trú Trú: Thật ra đã gặp từ sớm rồi, hôm nay mới nhớ để khoe thôi <( ̄︶ ̄)>

-Mike Đồng:......block liền, liên lạc qua Drift bottle đi.

-Một Vũng Mèo: Mấy cậu nói, hai người bọn họ gặp phụ huynh có phải có liên quan đến tên group đã đổi không?

-Mike Đồng: Vậy phiền cậu đổi lại thành 【Group một ổ đại thần】 cám ơn.

-Một Vũng Mèo: Hay là chúng ta đổi thành 【Group ngồi đợi Trú Đường come out】 đi, xem xem bọn họ có come out với gia đình không!:gianxao:

-Khấu Đan: Wa, cái này được đó!

-Mike Đồng: Tớ đề nghị đổi thành 【Group ngồi đợi Đường Trú come out】, thứ tự không được đảo lộn!

-Trú Trú: Chân ái không phân công thụ! Rõ ràng tớ cũng có ra sức chứ bộ!

-Bánh Bao: Công khai khoe luôn hả......

-Một Vũng Mèo: Được rồi, đổi xong tên group rồi, chúc phúc hai người:)

Ngải Tiếu ngồi nhìn 7 chữ 【Group ngồi đợi Đường Trú come out】, tâm trạng phức tạp khều nữ thần đang đợi đèn đỏ: "Hình như em bị dựng một lá cờ thiệt to."

Cô kể lại cho nữ thần nghe, đối phương cười: "Vậy em sợ come out không?"

"Không sợ, nếu trong nhà không thể chấp nhận thì em cũng có thể tự nuôi sống mình, đồng thời chăm sóc ba má....... em chung quy cũng là một cá thể độc lập với bọn họ."

Em ấy trả lời có một sự kiên định vượt sức tưởng tượng, Nhạn Đường ngẩn người, sau đó nói: "Vậy được, bất luận trong tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt."

"Hứa rồi đó nha, nếu xảy ra chuyện gì thật, chị không được gánh chịu một mình đó." Ngải Tiếu không yên tâm dặn dò.

"Ừm," Nhạn Đường trả lời: "Tương lai là của hai người chúng ta, cùng nhau gánh vác."

Ngải Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, người bên cạnh đột nhiên lại hỏi: "Nhưng mà tại sao lại là 'Đường Trú', đây là quyết định thứ tự công thụ rồi hả?"

"Không phải! Thì, thì là gọi tắt mà thôi!" Ngải Tiếu lập tức quay qua trừng mắt nhìn cô ấy.

"Thật hả," Trong lúc đợi đèn đỏ, Nhạn Đường lấy điện thoại ra nhìn một lát, sau đó cười: "Được thôi, đêm nay nhường cho em 'ra sức' đó, đến khi nào chị vừa ý thì kêu Mèo sửa lại thành 'Trú Đường', thấy được không?"

Ngải Tiếu: "......"

Cô chả muốn đâu! Xấu hổ quá!

Đèn đỏ kết thúc, cô 'hứ' một tiếng quay đầu qua tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua gương chiếu hậu có thể thấy được khuôn mặt đang cười của mình.

Ở chung với người này đúng là vui vẻ đến nổi làm cô có được dũng khí đi làm bất kỳ chuyện gì, cho dù tên group trở thành sự thật thì cô cũng không thấy sợ hãi gì. Nguyện vọng duy nhất của cô là có thể ở cùng người này lâu thêm một chút, lâu thêm một chút nữa.

Xe tiếp tục đi về phía trước, Ngải Tiếu thở dài, đặt đầu lên cửa sổ.

Cho nên đêm nay, cô rốt cuộc phải làm sao 'ra sức' đây.......

End.

- --------------

*Truyện đến đây là hết ùi bà con, có ai team Tiếu Tiếu công không nhể, loli Vs BB:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play