Đợi khi Nhạn Đường nhìn thấy tin nhắn của Dịch Nhàn thì đã là hai tiếng đồng hồ sau, nheo mắt nhìn rõ thời gian, cô gọi điện cho sếp nói hôm nay 10h sẽ đi làm, làm cho đối phương ngẩn hết cả người.

Nhạn Đường mà cũng đi trễ à? Còn trễ một cách công khai vậy nữa?

Boss Tần Tùng nghệ danh Tùng Tử Đường rất muốn khiển trách cô nhân viên này, vốn tính sáng hôm nay sẽ bàn chuyện Khổ Trú với cô ấy, ai ngờ cô ấy lại chơi chiêu đi trễ với mình!

Nhưng do là sếp tốt quan tâm nhân viên cộng thêm là bạn thân lâu năm nên Tần Tùng cho phép cô nghỉ nguyên một ngày luôn, kêu cô nghỉ ngơi đàng hoàng đi. Nhạn Đường cúp máy, hoàn toàn không khách sáo hưởng thụ ngày nghỉ phép này, lại đi ngủ tiếp.

Tuổi tác lớn rồi nên không thức khuya nổi nữa, trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng suy nghĩ.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã là 3h chiều. Nhạn Đường ngồi dậy xem điện thoại, Dịch Nhàn không có nhắn tin mới, Đoàn Tử thì báo cáo tiến độ soạn nhạc rồi hỏi cô có phải bị bệnh không, bạn bè trong studio cũng hỏi thăm cô sao không đi làm.

Thật ra Tần Tùng bình thường không có nghiêm khắc với nhân viên của mình, có lúc đi trễ mấy tiếng đồng hồ cũng không ai quản, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng Nhạn Đường lại không giống vậy, cô nổi tiếng với yêu cầu cao của mình, đừng nói là đi trễ về sớm, nếu không quy định thời gian đi làm tan ca chắc cô cũng ở luôn trong studio rồi.

Không ngờ tới là vị này hôm nay lại xin nghỉ phép, Tần Tùng cảm thấy rất thú vị, khi ăn cơm trưa nhất thời quên mất là Khổ Trú cũng có mặt trong group, nên trực tiếp chat với mọi người, cho đến khi Nhạn Đường vào group thì thấy quan hệ giữa cô với anh ta bị tiết lộ rồi.

-Hậu Kỳ Tùng Tử Đường: Hôm nay không ngờ Đường Đường lại xin nghỉ phép đó, tớ cho cậu ấy nghỉ nguyên ngày luôn, ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?

-Chiết Tử Không Muốn Soạn Nhạc: Thật hả, cậu ấy không phải là người cuồng công việc hả, sao lại nghỉ phép?

-Họa Thụ Hùng Mao: Đừng nói là bệnh nha......

-Kế Hoạch Đoàn Tử: Không có đâu, hôm qua vẫn còn bình thường mà, tớ đi hỏi thử.

-Hậu Kỳ Tùng Tử Đường: Cậu ấy nói đêm qua không có ngủ ngon, chậc chậc chậc chậc, ba từ không ngủ ngon làm tớ rất hiếu kỳ.

-Trú Trú: Ơ, Nhạn Đường với Tùng Tử Đường là......?

-Họa Thụ Hùng Mao: Wa, tin động trời! Đường Đường của tớ trưởng thành rồi.

-Kế Hoạch Đoàn Tử: Đợi đã, mọi người không có phát hiện là có nhân vật lạ nổi lên hả =_=

-Hậu Kỳ Tùng Tử Đường: Chết cha! Tớ quên mất còn có Khổ Trú ở đây.

-Hậu Kỳ Tùng Tử Đường: Tớ có phải lỡ miệng rồi không?

-Họa Thụ Hùng Mao: Chúc mừng cậu, đúng vậy đó~

-Hậu Kỳ Tùng Tử Đường: E hèm, tụi mình coi như chưa có thấy gì nha? @Trú Trú

-Trú Trú:......Được.

-Kế Hoạch Đoàn Tử: Được rồi được rồi, đi làm việc thôi, Hùng Mao cậu luyện xong truyện chưa? Chat riêng đi, tớ phân tích nhân vật với cậu xíu~

-Họa Thụ Hùng Mao: Ok!

Nhìn cái đoạn chat đó, Nhạn Đường có chút cạn lời. Công việc hiện giờ của cô với thân phận trên mạng có thể nói là hoàn toàn tách rời nhau, trên mạng cô chưa từng nói qua trong hiện thực mình làm công việc gì, cũng không có nói những người trong giới có quan hệ gì với mình ngoài đời thực. Thanh Ngọc Chiết, Hùng Mao, Đoàn Tử đều có quen biết nhau ngoài đời thực, nên hiểu rõ công việc của cô, nhưng Khổ Trú thì không biết. Xem ra lần này, quan hệ cấp trên cấp dưới giữa mình với Tùng Tử Đường rõ ràng như vậy, cô không biết có nên giải thích với Khổ Trú không.

Theo lý nói cô không cần giải thích chuyện này, nhưng tiềm ý thức của cô lại hy vọng đối phương có thể hiểu về mình nhiều hơn nữa.

Nhạn Đường trả lời tin nhắn những người quan tâm cô, rồi nhấn avatar hình con mèo nhỏ, ngồi nhìn khung chat với Khổ Trú do dự một hồi lâu.

-Nhạn Lai Thời: Thật ra chị làm việc ở studio của Tùng Tử Đường.

-Trú Trú: Không cần giải thích, em không thấy gì hết đó.

-Nhạn Lai Thời:......

Cô bé này thật thà thiệt.

Ngải Tiếu đang lên lớp, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên làm cô giật hết cả mình, lấy ra xem thì thấy là tin nhắn giải thích của nữ thần, cô liền thực hiện lời hứa với Tùng Tử đường. Nói xong thì mới phát hiện mình ngốc thiệt, tin chat rành rành ra đó trong group, cô không thấy được mới là lạ đó.

Hoàng Tiểu Duyệt ngồi bên trái cô thấy vậy lén lén nói chuyện với bạn cùng phòng khác. Bọn họ chưa bao giờ thấy vị học bá này để điện thoại rung, lúc trước điện thoại của học bá đại nhân đều là để im lặng hết, nói là sợ ảnh hưởng đến việc nghe giảng.

Kết quả bây giờ, cô ấy lại để điện thoại rung à?

Hoàng Tiểu Duyệt cảm thấy mình có lý do nghi ngờ Ngải Tiếu quen biết ai đó rất quan trọng, nếu không thì cô ấy sẽ không để điện thoại rung để có thể nhận được tin nhắn? Chắc chắn là có vấn đề!

Sơ lốc Duyệt vốn nghe không hiểu giáo sư đang giảng cái gì, trực tiếp nằm dài trên bàn quan sát đồng chí Ngải Tiếu, muốn từ biểu hiện cô ấy có thể quan sát ra được manh mối nào đó.

Ngải Tiếu không có chú ý động tác nhỏ của Hoàng Tiểu Duyệt, cô tập trung sự chú ý vào nội dung chat với nữ thần.

-Trú Trú: Em..... em không phải cố ý nhìn thấy đâu.

-Nhạn Lai Thời: Haha, không sao hết, em không cần căng thẳng quá.

Hít vài hơi thở sâu, Ngải Tiếu cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.

-Trú Trú: Xong rồi, không căng thẳng nữa rồi, thật đó.

-Nhạn Lai Thời: Uhm, em đang làm gì vậy?

-Trú Trú: Đang lên lớp......

-Nhạn Lai Thời: Lên lớp không ngoan ngoãn nghe giảng, hử?

Ngải Tiếu bị cái từ 'hử' cuối cùng đó làm kinh ngạc tới suýt ngã người, chỉ nhìn thấy từ này thôi, cô đột nhiên tưởng tượng ra ngữ khí của nữ thần khi nói chữ này.

Nhìn thấy gương mặt cười ngây dại của cô ấy, Sơ lốc Duyệt bên cạnh hơi cau mày lại, cảm thấy sắp có chuyện để tám rồi.

-Trú Trú: Tại chị nhắn tin lại mà......

Ngải Tiếu đánh xong chữ thì run ray một cái, hai má hơi nóng lên. Không ngờ cô lại nói suy nghĩ trong lòng ra, nữ thần không biết có hiểu lầm không nữa?

Còn Nhạn Đường thì quả thật bị câu nói này làm cho kinh ngạc, ngồi trên giường cả buổi mới hiểu ra, lúc trước đối phương có nói thích nhạc của mình 3 năm rồi. Tâm trạng của fan đối với thần tượng cô cũng hiểu được, cho nên, cái câu trả lời này thật ra cũng rất bình thường?

Cô thở phào, gần đây mình sao vậy ta, cứ hay nghĩ ngợi nhiều quá.

-Nhạn Lai Thời: Hân hạnh hân hạnh~ nhớ chú ý nghe giảng đi, 20 tuổi chắc là đang học năm hai, cố lên.

-Trú Trú: Em năm ba rồi, sinh nhật có hơi muộn, với lại em thích nói tuổi tây hơn &( ̄︶ ̄)&

Cái emo này hơi quen mắt, Nhạn Đường cảm thấy mình hình như thấy qua ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra được. Ngón tay gõ gõ vào cạnh điện thoại, cô đánh chữ hỏi: Cho nên sinh nhật của em là khi nào vậy?

Nhìn thấy câu này xuất hiện trên màn hình điện thoại, Ngải Tiếu sờ mặt mình, cảm thấy nó nóng hơn lúc nãy nữa rồi, cô thậm chí có thể cảm nhận được mặt mình chắc có thể chiên trứng được rồi đó.

Nữ thần đang hỏi sinh nhật của cô, có nghĩ là, cô ấy đang muốn tìm hiểu mình. Ngải Tiếu cúi đầu mừng thầm, ngón tay trắng nõn nà đánh chữ trên màn hình.

-Trú Trú: 19/5.

-Nhạn Lai Thời: Được rồi, chị nhớ rồi.

Vậy là có ý gì? Ngải Tiếu lấy hết can đảm hỏi tiếp.

-Trú Trú: Đến lúc đó có gì bất ngờ không?

-Nhạn Lai Thời: Nếu nói ra thì không phải là bất ngờ nữa rồi ^-^ Chị đi nấu cơm đây, mới ngủ dậy, lát nữa chat tiếp.

A......

Ngải Tiếu mặt mày đỏ bừng nằm dài trên bàn, trên bục giảng giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt, giọng nói nhỏ tiếng của Hoàng Tiểu Duyệt ở bên cạnh dần dần biến mất.

Trong giảng đường yên tĩnh, một hạt giống dưới đất đang manh nha, khi ngoi lên khỏi mặt đất phát ra một tiếng động nhỏ.

Tiếng động ấy giống như pháo hoa đang bung nở, cũng giống như ngọn lửa đang điêu tàn.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì giáo sư vừa đúng lúc nói tiếng 'tan học'. Ngải Tiếu xoa mặt mình rồi ngồi dậy dọn đồ, quay đầu qua thì thấy Hoàng Tiểu Duyệt và hai bạn cùng phòng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô bị nhìn tới rùng mình, tính hỏi bọn họ lên cơn gì vậy, Hoàng Tiểu Duyệt đột nhiên cười tít mắt hỏi cô: "Tiếu Tiếu, tiết sau rảnh, cùng nhau đến căn tin không?"

Ngải Tiếu từ nụ cười của cô ấy có thể đọc ra được 4 chữ 'có mưu đồ xấu', liền từ chối: "Khỏi khỏi, tớ còn phải chuẩn bị từ vựng phiên dịch....."

"Đừng có kiếm cớ, tớ biết từ vựng chuyên ngành của cậu học xong gần hết rồi." Hoàng Tiểu Duyệt mỉm cười nhìn cô, "Ngoan ngoãn họp với bọn tớ, mời cậu ăn gà rán."

Ngải Tiếu: "......"

5 phút sau, 4 người ngồi ngay ngắn trên ghế sopha trước tiệm gà rán hamburger, 3 người thì nhìn chằm chằm vào cô gái bé nhỏ trong góc, giống như đang bức cung vậy.

Ngải Tiếu rất muốn nói, cô không phải đến đây vì gà rán đâu, thật đó.

Sơ lốc Duyệt cầm lấy cái tẩu thuốc ảo tưởng của cô, nói từng chữ một: "Thật thà sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị."

Ngải Tiếu: "......"

Hoàng Tiểu Duyệt: "Khai ra mau, bạn trai là ai, quen từ khi nào, nhân phẩm ra sao, có thương cậu không, có nổi giận qua với cậu......"

Ngải Tiếu liền mở miệng cắt ngang: "Cậu đang nói gì vậy, bạn trai cái gì, tớ không có."

Hoàng Tiểu Duyệt lắc ngón tay nói: "Được rồi, theo một người có kinh nghiệm đọc truyện shoujo với phim thần tượng đầy mình như tớ, cậu vừa nở nụ cười ngây dại kinh điển là tớ biết có vấn đề rồi!" hai bạn cùng phòng cũng gật đầu theo, ra hiệu tán thành.

"......"Ngải Tiếu cạn lời, vốn muốn nói ra chuyện của mình với Nhạn Đường, nhưng khi nghĩ tới bạn cùng phòng chắc cũng có theo dõi Nhạn Đường, cho nên cô chỉ còn cách tiếp tục giữ bí mật, "Không có bạn trai thiệt mà, cậu xem tớ ngày ngày ngoại trừ đi học ra thì là về phòng, làm gì có thời gian yêu đương chứ."

Hoàng Tiểu Duyệt mới ngộ ra: "Vậy là yêu qua mạng rồi."

Ngải Tiếu: "......"

Cô cũng muốn yêu qua mạng với Nhạn nữ thần chứ bộ, nhưng đối phương chắc cũng là gái thẳng.

Cô dở khóc dở cười giở tuyệt chiêu: "Tớ lúc nãy chat với một nữ sinh mới quen." Cô lại nhấn mạnh thêm, "Con gái đó."

"Ồ......" nghe tới cái này, hai bạn cùng phòng cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt tám chuyện, nhưng ngọn lửa bà tám trong mắt Hoàng Tiểu Duyệt vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, không cam tâm nói: "Cậu nếu muốn come out thì tớ cũng thành tâm chúc phúc cậu."

Ngải Tiếu bị cô ấy nói tới ngẩn người, liền xua tay: "Cậu có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không, làm gì có ai động chút là come out hả."

Sơ lốc Duyệt hoàn toàn thất bại rồi, suy sụp chống cằm kêu phục vụ lại gọi món. Ngải Tiếu kêu 3 cặp cánh gà chua cay với một hộp gà rán, khi Hoàng Tiểu Duyệt muốn trả tiền thì cô ngăn lại, tự mình trả tiền.

"Không có tám ra được chuyện gì, bữa gà rán này tớ không dám ăn....." cô chưa nói hết thì điện thoại trong túi rung lên vài cái.

Nhạn Đường ăn xong cơm rồi à?

Ngải Tiếu kiềm chế trái tim cấp thiết muốn đọc tin nhắn của mình lại, từ từ lấy điện thoại ra giả bộ nhìn vào đó.

-Tô học tỷ: Tiếu Tiếu, chủ nhật tuần sau chuẩn bị họp toàn hội, chiều thứ 7 tuần này đến văn phòng chút.

......Thất vọng quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play