Mang theo tâm trạng tự mình hủy diệt, Ngải Tiếu đeo tai nghe lên, tuyệt vọng nhấn nghe lại tin chat voice của mình hôm qua.

"Nhạn nữ thần, chào buổi tối! Chuyện này, ưm, em quả thật, quả thật không muốn chị song ca bài 'Tướng Sơn', em thích nhạc của chị lâu lắm rồi, chị cũng rất tốt với fans...... ừm, thật ra em cũng rất ích kỷ, tính chiếm hữu cũng rất mạnh...... ưm, nói gì nữa ta, à đúng rồi, em muốn nói...... chị có thể hát một mình bài 'Tướng Sơn' không...... em không muốn chị chia sẻ tình cảm này với người khác, em, em không thích......"

Ngải Tiếu sau khi nghe xong: "......"

Để cô đi chết đi......

Ngải Tiếu từ chối thừa nhận mấy lời vô xỉ này là từ miệng mình nói ra, trong đầu nhanh chóng xuất hiện mấy chục cái lý do có chết cũng không thừa nhận, cuối cùng đầu óc trở nên trống rỗng.

Thôi bỏ đi, vẫn cứ để cô đi chết đi.......

Ngải Tiếu một mặt muốn trốn chạy cục diện ngượng ngùng này, một mặt lại sợ nữ thần lo lắng, chỉ còn cách trả lời tin nhắn.

-Trú Trú: Em hôm qua...... lên cơn..... xin lỗi orz

-Nhạn Lai Thời: Không sao là tốt rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?

-Trú Trú: orz Xin lỗi, xin lỗi chị. Em hứa sau này sẽ không uống rượu nữa....... đây là lần đầu tiên em uống say, xin lỗi.

Cô ra sức xin lỗi, sự hối hận làm cô gần như đỏ hết con mắt. Sao cô lại làm chuyện ngu ngốc vậy, cái gì mà rượu vào là có can đảm, cô rốt cuộc là bị thần kinh hay là ma nhập vậy, tại sao lại muốn đi thử chuyện này?!

Nếu vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu cho nữ thần thì cô sẽ hối hận suốt đời đó. Trong cái rủi có cái may, cô không có mượn rượu trực tiếp nói lời tỏ tình với nữ thần, chỉ biểu đạt ra chút sự chiếm hữu thôi.

Ngải Tiếu cắn môi, cô không muốn thừa nhận mình lại nảy sinh yêu cầu bá đạo vô lý đối với Nhạn nữ thần, nhưng chuyện này lại kéo cô về hiện thực tàn nhẫn, ép cô phải thừa nhận tâm trạng hèn mọn không thể nói ra được trong sâu tận thâm tâm này.

Cho dù có nói ra thì có ích gì không? Cô thả lỏng miệng ra, cười rất bất lực, nữ thần vẫn là của mọi người, không phải của riêng một mình cô.

Hạt giống đã được gieo trồng từ lâu trong tim, bất giác manh nha trưởng thành lên rồi. Ngải Tiếu sợ bị nữ thần phát giác được tình cảm này, nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ đối phương sẽ nói ra những lời không hay.

Nhạn Đường hình như cảm nhận sự hoang mang của em ấy, đặt điện thoại lên miệng, nhấn vào nút thu âm chat voice.

"Không sao đâu, em không cần xin lỗi, chị rất vui vì có thể thấy được em sau khi say, cực kỳ đáng yêu. Nhưng mà sau này tốt nhất nên bớt uống rượu đi, em khi say thì hơi....... uhm, làm chị lo lắng."

Ngải Tiếu cầm chặt điện thoại chờ 'phán quyết', kết quả là đợi được tin chat voice này. Cô cẩn thận nhấn nghe, nghe giọng nói mà cô đã say mê hết ba năm...... lần đầu tiên nói những lời dành cho cô.

Cô đeo tai nghe, giọng nói đó như vang lên bên tai, vặn âm lượng hơi lớn nên trong căn phòng yên tĩnh này, giọng nói trong tai nghe làm lỗ tai cô hơi nhột.

Một lần kết thúc, cô lại nhấn lần nữa, ánh mắt nhìn màn hình ngày càng mờ ảo, cho đến khi nước mắt rơi xuống.

Nhạn nữ thần không có giận, đúng không? Cô ấy còn lo lắng cho mình nữa, đúng không? Cô ấy không có chán ghét mình vì hành vi vô cớ gây sự của mình...... đúng không?

Cái đầu vốn hơi nhức sau khi say rượu cộng thêm khóc lóc thì ngày càng đau thêm nữa, cô nhè nhẹ lấy khăn giấy lau nước mắt và nước mũi, reply.

-Trú Trú: Cám ơn! Em hứa sau này sẽ không uống rượu nữa! Còn vụ tin chat voice đó thì xin chị hãy quên đi, chất lượng của tác phẩm quan trọng hơn, em sẽ viết phần lời song ca mà T_T

Nhạn Đường nhìn cái emo của em ấy, cười nhẹ.

Thật ra đêm qua nhìn thấy tin nhắn, cô quả thật rất kinh ngạc, tiếp theo đó lại lo lắng cho cô bé ngốc nghếch sau khi gửi xong tin nhắn lại mất liên lạc này. Cả đêm cô hầu như không có ngủ, lâu lâu lại tỉnh dậy nhìn điện thoại, khi đợi được tin nhắn của em ấy thì phát hiện những lời lẽ của Khổ Trú đều là hoảng hốt lo sợ.

Nhưng mà xem ra hiện giờ em ấy đã điều chỉnh lại được tâm trạng rồi. Nhạn Đường thở phào, tiếp tục dùng ngữ điệu thường ngày nói chuyện để em ấy có thể quên đi chuyện không vui này.

-Nhạn Lai Thời: Được được được, chuyện này vậy là xong nha, không được nói xin lỗi nữa ~

-Trú Trú: Dạ T_T

-Nhạn Lai Thời: Em mới tỉnh dậy hả? Mau đi rửa mặt ăn cơm đi, sau đó mua nước chanh uống.

-Trú Trú: Nước chanh?

-Nhạn Lai Thời: Uống xong sẽ không có khó chịu nữa đâu, ngoan.

Ngải Tiếu nhìn thấy chữ 'ngoan' này thì đỏ mặt, rồi lại xem lại mấy tin cũ, giờ mới phát hiện mấy tin nhắn hôm qua của Nhạn nữ thần đều đầy vẻ lo âu. Sau đó xem thời gian gửi, mấy tin trước gửi vào lúc mình mới ngủ không bao lâu, mấy tin sau này thì từ 10h rải rác cho đến 1h sáng, rồi đến 6h sáng hôm nay...... như vậy nghĩa là nữ thần có lẽ do lo lắng cho mình mà cả đêm ngủ không được.

Mắt cô lại thấy hơi ướt, Nhạn Đường đúng là một người dịu dàng, một người bạn trên mạng bình thường mà cũng làm cô ấy lo lắng đến thế. Một người có trái tim ấm áp như vậy, cô sợ là sẽ thích cả đời này luôn đó.

Ngải Tiếu thuộc loại thích ai chỉ thích một người thôi, mấy người xung quanh thường xuyên thay đổi ca sĩ diễn viên idol mình thích, còn người đầu tiên cô hâm mộ là Nhạn Đường, không còn ai có thể làm cô thích thêm được nữa.

Điều quan trọng là..... hiện giờ cảm giác cô thích Nhạn Đường hình như không giống như trước nữa, còn về điểm nào không giống thì cô không dám nghĩ tới.

-Trú Trú: Dạ, vậy bây giờ em đi rửa mặt (=˙︶˙=)

-Nhạn Lai Thời: Đi đi ^-^

Đặt điện thoại xuống, Ngải Tiếu nhẹ tay nhẹ chân đi làm vệ sinh cá nhân, khi về thì thấy Hoàng Tiểu Duyệt cũng tỉnh rồi, đang mơ mơ màng màng nhìn điện thoại.

Nhìn thấy con sâu rượu đã tỉnh, Tiểu Duyệt nằm trên lan can của giường nhìn cô ấy, rồi dùng khẩu hình hỏi: "Có khó chịu không?"

Ngải Tiếu lắc đầu, rồi làm một động tác cám ơn, sau đó đặt dụng cụ vệ sinh xuống, chuẩn bị thay đồ ra ngoài ăn cơm. Hoàng Tiểu Duyệt thấy không yên tâm, cũng muốn đi cùng cô ấy, vừa mới leo xuống cầu thang thì nhìn thấy bạn cùng phòng đang nhăn mặt vì quần áo hôm qua mặc.

Tiểu Duyệt mỉm cười, quần áo đó toàn mùi rượu không à, không nhăn mặt mới lạ đó.

Ngửi thấy mùi hôi trên quần áo, Ngải Tiếu bình tĩnh cho áo vào thau rồi dùng bột giặt ngâm nó, sau đó thì ngửi tóc mình, cô bất lực đội nón lên. Phòng tắm của nhà trường tới trưa mới mở, trong thời gian này cô phải chịu đựng mùi rượu trên người mình. Hơn nữa chiều nay còn phải họp, cô không thể nào để vậy mà đi đến đó được. Cô càng nghĩ thì càng thấy đêm qua mình ngu dã man, chỉ biết nghĩ đến uống rượu để lấy can đảm mà hoàn toàn quên đi hôm nay còn có chuyện quan trọng để làm.

Đợi Tiểu Duyệt thay xong đồ thì hai người cùng đến căn tin. 7h sáng cuối tuần căn tin rất ít người, Ngải Tiếu mua xong cơm thì tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì nghe thấy có người gọi cô.

Nghe 3 chữ 'tiểu học tỷ' này, cô không cần quay đầu lại cũng biết người gọi cô là Dịch Nhàn.

Dịch Nhàn cách đó không xa vốn đang ủ rũ đứng với Lưu Nhung, vừa thấy bé moe là hai mắt cô phát sáng lên, bỏ rơi đội trưởng lại, chạy về hướng bé moe.

"Sáng nay sao chị không đến chạy bộ?" Dịch Nhàn chạy đến bên cô ấy rồi khom lưng xuống hỏi, Ngải Tiếu sợ cô ấy ngửi được mùi rượu trên người mình, liền né ra một chút xíu, lắp bắp nói: "Tối..... tối qua ngủ không ngon."

Hoàng Tiểu Duyệt cầm mâm đi qua, nhìn thấy nữ sinh lạ mặt, dùng ánh mắt hỏi Ngải Tiếu là ai. Ngải Tiếu tính đang giới thiệu đàn em thường xuyên gặp được cảnh mình mất mặt này, thì thấy một cô gái tóc ngắn cũng đi qua đây.

Là nữ đội trưởng có mối quan hệ bí ẩn với Dịch Nhàn.

Ánh mắt của Lưu Nhung không thiện cảm nhìn sau gáy Dịch Nhàn, Ngải Tiếu mau mau đứng xa Dịch Nhàn ra thêm chút nữa, lễ phép nói: "Bọn chị đi ăn cơm đây, hai em cũng mau đi mua cơm đi."

Câu này của cô cũng kèm theo mùi vị xua đuổi, Dịch Nhàn có chút tội nghiệp, gật đầu đứng dậy, kết quả là suýt chút nữa đụng vào cằm của Lưu Nhung.

"Cậu đứng gần quá chi vậy?" cô liền nhảy qua một bên, oán trách.

Lưu Nhung không trả lời mà nghiêng người qua nói: 'Đi ăn cơm thôi!"

"......" Ai thèm ăn chung với ngươi chứ! Dịch Nhàn quyến luyến nhìn bé moe, sau đó miễn cưỡng đi theo sau đội trưởng ngày càng kỳ quặc này.

Mấy ngày trước chỉ nói chạy bộ chung thôi, không ngờ hôm nay lại bắt ăn chung nữa..... cái này gọi là gì, là được đằng chân lấn đằng đầu đó! Dịch Nhàn mặt hầm hầm đi mua cơm, khi lấy phần ăn chính còn lấy thêm bánh bao cadé.

Lưu Nhung chú ý đến Dịch Nhàn lấy bánh bao cadé hình con heo, khóe miệng cong lên: "Cậu đúng là toàn thích mấy thứ dễ thương."

Mắc mớ gì đến ngươi! Dịch Nhàn trợn mắt trong bụng, trả lời: "Ai mà không thích mấy thứ dễ thương hả?"

"Nói đúng lắm." Lưu Nhung gật đầu nhẹ, cười với Dịch Nhàn.

Mái tóc ngắn của cô ấy hơi dài ra rồi, tóc mái hơi rối bù xù ở đằng trước, một đôi mắt đào hoa nhìn cô cười nhẹ. Dịch Nhàn lần đầu tiên phát hiện, đội trưởng của cô hình như cũng rất xinh.

Bên kia, Hoàng Tiểu Duyệt thấy bọn họ đi xa liền 'wa' lên một tiếng, nói: "Cô gái tóc ngắn kia soái quá!"

Ngải Tiếu gật đầu, đội trưởng nữ đó y chang như nữ tướng quân 'Tướng Sơn' trong lòng cô, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ bất kham, đôi môi mỏng dưới sóng mũi cao, còn có các cơ bắp săn chắc ở chân nữa...... cô hít một hơi sâu, điều quan trọng là, ánh mắt của vị này khi nãy nhìn Dịch Nhàn, không lẽ giống như mình đã nghĩ?

Hoàng Tiểu Duyệt ngậm bánh bao, cũng làm biểu cảm tám xuyên lục địa, Ngải Tiếu ho nhẹ, giơ tay ra gõ cô ấy một cái: "Đừng tưởng tượng nữa, hai người họ là chung đội bóng rổ, gần đây cùng nhau chạy bộ thôi."

Đêm qua quả thật uống hơi nhiều, đầu vẫn còn đau âm ỉ, cô không có bụng dạ ăn thức ăn chính, nên chỉ mua hai chén cháo. Mới ăn xong chén đầu tiên thì điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn tên người gọi đến thì liền bắt máy.

"Tiếu Tiếu, dậy rồi à?"

Giọng của Tô học tỷ rất nhẹ, bên ngoài lại hơi ồn, hình như đang đứng ở ban công, Ngải Tiếu đặt muỗng xuống, nói: "Em đã đến căn tin ăn cháo rồi, cám ơn học tỷ quan tâm."

"Đám người đó thiệt là không có chừng mực gì hết, em cũng vậy, quậy theo họ chi vậy. Bây giờ đỡ chưa? Có chỗ nào không khỏe không?" miệng Tô Tư Doanh thì trách cô, nhưng ngữ khí thì toàn là quan tâm. Ngải Tiếu ngượng ngùng cười, nhỏ tiếng nói: "Đỡ nhiều rồi, sau này em không uống rượu nữa."

"Uhm, hôm nay em nghỉ ngơi đi, cuộc họp buổi chiều cố gắng kiên trì chút xíu. Còn nữa, lúc trước chị nghe em nói sẽ mở cuộc họp các bộ phận của trung tâm, tuần sau mới tìm thời gian họp đi."

Ngải Tiếu ngoan ngoãn nghe cô ấy nói xong, không kịp trả lời thì một giọng nói vẫn còn ngái ngủ vang lên trong điện thoại...... "Nói chuyện điện thoại với ai đó?"

Trong chớp mắt cô tưởng tượng ra Bạch học tỷ mắt đang lim dim mới tỉnh dậy, liền ho hai tiếng: "Được, lát nữa em thông báo bọn họ biết. Cám ơn học tỷ, chiều gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play