Nhìn thấy giáo sư bước vào, tiếng ồn trong hội trường nhỏ đi rất nhiều, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng của nhân viên nhắc nhở và tiếng sắp xếp công việc. Trong không gian yên tĩnh này, Nhạn Đường nhìn cô gái tóc ngắn đang vội vàng đi ra xa kia.
Dịch Nhàn cứ hay thổi phồng học tỷ này, Nhạn Đường còn tưởng là nói khoác không thôi chứ, bây giờ gặp được người thật rồi, cảm thấy cô em hàng xóm không đáng tin cậy này nói đều là sự thật. Cô gái được gọi là học tỷ bé moe đang ngẩng đầu nhìn về hướng Dịch Nhàn, đôi mắt long lanh vừa vô tội vừa đáng yêu, giống như là con nai nhỏ đang sợ hãi vậy. Đợi khi cô ấy quay đầu qua, một mái tóc gọn gàng dài ngang tai che hết nửa khuôn mặt, mái tóc bồng bềnh và mềm mại, thấp thoáng để lộ ra làn da trắng trẻo.
Trong đường đi dưới ánh đèn của máy chiếu, cô gái này hơi cắn chặt môi lại rồi buông ra liền, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt đó có thể thấy được cô ấy đang rất căng thẳng, Nhạn Đường cười, Dịch Nhàn bên cạnh hỏi cô chuyện gì vậy, cô cúi đầu đánh chữ vào điện thoại.
[Học tỷ bé moe của em rất dễ thương, cố lên.]
"....... Cố, cố lên cái gì hả!" Dịch Nhàn muốn nói mình thẳng còn hơn cột điện nữa, nhưng không biết tại sao lại không nói ra được.
Bản thân mình xem truyện bách hợp nhiều năm vậy, không cong như nhang muỗi cũng là tốt lắm rồi đó.......
Nhạn Đường mím môi cười, giơ ngón tay lên để lên miệng 'suỵt' một tiếng, ra hiệu em ấy chuyên tâm nghe diễn thuyết.
Giáo sư Ikeuchi rõ ràng là chuẩn bị rất kỹ cho buổi diễn thuyết này, mở đầu dùng tiếng Trung chào hỏi mọi người, sau đó lại tự giới thiệu chút về bản thân mình, trong chớp mắt có được thiện cảm của mọi người. Tiếng Trung của ông có pha trộn giọng của người Nhật, cũng may là nói chậm nên mọi người đều nghe ra được. Sau khi giới thiệu xong thì ông trực tiếp vào vấn đề chính, Ngải Tiếu bên cạnh liền chuyên tâm ghi chép lại những gì giáo sư đã nói.
Lần này giáo sư chủ yếu muốn đến chia sẻ kinh nghiệm nghiên cứu và một số báo cáo về giáo trình đã hoàn thành. Khi gần kết thúc, giáo sư đơn giản nói sơ qua tình trạng viện nghiên cứu của ông hiện giờ, rồi lại biểu đạt sự hy vọng sinh viên Trung Quốc đến Nhật du học. khi file PPT đến trang cuối cùng, ông mỉm cười dùng tiếng Trung nhắc nhở mọi người...... hiện giờ có thể đặt câu hỏi rồi.
Viện nghiên cứu của giáo sư Ikeuchi có quan hệ mật thiết với đại học M của Nhật, còn đại học M lại là trường số 1 số 2 ở Nhật, các nghiên cứu sinh bên dưới hội trường rất có hứng thú với những vấn đề mà ông chia sẻ, còn các sinh viên thì lại hứng thú với việc du học hơn. Cứ như thế, rất nhiều sinh viên giơ tay lên, giáo sư cúi đầu nhìn thời gian rồi nói chỉ có thể trả lời 5 câu hỏi thôi.
Cơ hội quý báu, một số người cảm thấy câu hỏi mình hơi đơn giản đều bỏ tay xuống hết. Giáo sư Ikeuchi chỉ đại vài sinh viên, Ngải Tiếu tập trung tinh thần ghi nhớ lại trong đầu, kết quả phát hiện người giáo sư chọn trong đó có Dịch Nhàn.
Do đó, cô lại nhìn về phía của Dịch Nhàn, nhìn thấy em ấy đang kéo người bên cạnh kích động nói gì đó.
Đó là bạn học của Dịch Nhàn à? Ngải Tiếu ở cách đó hơi xa nên nhìn không rõ, chỉ cảm thấy khí chất của người đó cũng tốt, mái tóc xoăn xõa ở hai bên vai, nụ cười mỉm làm cho không khí xung quanh cũng ấm áp hơn.
Cô di chuyển tầm nhìn qua bạn học đang đặt câu hỏi đầu tiên.
"Giáo sư, xin hỏi......."
Một nam sinh cao gầy mặc áo caro, vừa đẩy mắt kính lên vừa hỏi. Ngải Tiếu dịch lại câu hỏi đó cho giáo sư, giáo sư cũng trả lời câu hỏi đó rất nhanh. Trong 5 người đó thì có Dịch Nhàn là sinh viên năm nhất mơ hồ thôi, còn lại đều là nghiên cứu sinh hoặc trợ giảng, cho nên khi đến lượt cô đặt câu hỏi thì thấy hơi 'bình dân'.
Câu hỏi của cô tất nhiên là liên quan đến vấn đề du học và viện nghiên cứu, các sinh viên có mặt tại hiện trường đều quăng cho cô ánh mắt cảm kích, Nhạn Đường ở bên cạnh nhìn thấy rất buồn cười, giáo sư cũng cười theo, còn kêu Dịch Nhàn đừng có căng thẳng quá.
Ngải Tiếu phiên dịch lại câu hỏi cho giáo sư, Nhạn Đường nghe thấy giọng cô ấy, rồi ngẩng mắt lên nhìn một cái, sau đó lại nhìn xuống dưới.
Sau khi trả lời câu hỏi của Dịch Nhàn, Giáo sư Ikeuchi dùng tiếng Trung cảm ơn những người đã đến nghe buổi diễn thuyết này, rồi cùng ban lãnh đạo đi về phòng nghỉ. Ngải Tiếu không cần phải theo phiên dịch nữa, từ tốn đi theo sau bọn họ, khi gần ra đến cửa thì bị Dịch Nhàn kéo lại.
"Tiểu học tỷ, thì ra chị trong hội liên hiệp ngoại ngữ, tiếng Nhật của chị giỏi thật!"
Sự nhiệt tình đến quá đột ngột làm cho Ngải Tiếu bối rối, cô nhìn sang người bên cạnh Dịch Nhàn, lần này thì nhìn rõ rồi, đàn em này nhìn cũng rất là xinh.
Nhạn Đường phát hiện cô ấy đang săm soi mình, cái đầu đang vốn hơi cúi xuống ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau với cô gái đó, kết quả là đối phương giật mình di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, chuyển qua khách sáo với Dịch Nhàn vài câu.
Cô thấy buồn cười, mình đáng sợ vậy à?
Tô Tư Doanh thấy người ở hội trường rời khỏi gần hết rồi, liền kêu Ngải Tiếu đi theo cô về phòng nghỉ. Ngải Tiếu mỉm cười xin lỗi, nói câu 'lát nữa gặp' rồi chạy đến bên cạnh Tô học tỷ.
Đợi bọn họ đi hỏi, hai tay Dịch Nhàn chắp ở trước người, hai mắt như phát sáng ra.
"Trời ạ, bé moe không chỉ moe mà còn tài năng như vậy à! Em sắp yêu phải cô ấy luôn rồi!
Nhạn Đường đẩy em ấy ra cửa: "Vậy em phải lên một kế hoạch cưa đổ học tỷ mới được."
"Ây, không được, bé moe mắc cỡ vậy, kế hoạch gì đó chắc sẽ làm cô ấy sợ bỏ chạy mất." Dịch Nhàn bắt đầu phân tích, "Hơn nữa người ta chưa chắc gì là cong, em mà bẻ cong cô ấy......vậy thì phải chịu trách nhiệm lớn lắm đó."
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến cầu thang, đang tính xuống lầu thì Dịch Nhàn đột nhiên hỏi: "Hay là chúng ta đợi bé moe luôn đi? Nói không chừng có thể đợi cô ấy cùng đi ăn nữa đó."
"Đừng đợi nữa, mấy hoạt động này khi kết thúc thường hay có liên hoan, cho dù không có liên hoan thì cô ấy chắc cũng rất mệt rồi, để cô ấy về nghỉ ngơi sớm đi." Nhạn Đường vỗ vai cô em hàng xóm, Dịch Nhàn thở dài, đi theo cô ấy xuống dưới lầu, nói: "Tiểu học tỷ năm nay năm ba rồi, nếu như là người của trung tâm Nhật ngữ, chắc chắc sẽ làm đến vị trí phó chủ tịch. Nghe nói trung tâm Nhật ngữ nắm giữ không ít tư liệu du học, vậy sau này em có thể không cần đích thân đến nghe mấy buổi diễn thuyết giống vậy, trực tiếp hỏi cô ấy là được chứ gì?"
Nhạn Đường cạn lời: "Muốn cưa đổ thì chân thành tí, đừng có mang theo mục đích."
Dịch Nhàn bĩu môi, nói: "Em chỉ hỏi thử thôi..... dù sao sớm muộn gì có ngày em cũng chơi thân với bé moe, có công mài sắt có ngày nên kim mà đúng không?"
"Đúng." Nhạn Đường cười, đi ra cửa chính, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống, làm cô đột nhiên nhớ đến cái người cũng như mặt trời nhỏ đó. Lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa nhận được tin trả lời..... tay cầm điện thoại hơi xiết chặt lại, cô nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi ăn gà rán đi, dẫn chị đi ăn ở căn tin của bọn em, có một tiệm gà rán ngon lắm."
Nhạn Đường im lặng một hồi, nói: "Mấy thức ăn không dinh dưỡng ăn ít chút, ăn cái khác đi."
"Được rồi đừng giả bộ nữa, nửa đêm nửa hôm ăn tôm hùm đất chắc có dinh dưỡng?" Dịch Nhàn lập tức bóc mẽ.
"......" ngón tay thon dài vén tóc lên tai, Nhạn Đường mím môi cười, hỏi: "Có phải là do tiểu học tỷ của em thích ăn gà rán nên mới dắt chị đi?"
Dịch Nhàn haha lên hai tiếng, nói: "Vậy mà chị cũng biết nữa, đi thôi đi thôi, quen nhau lâu vậy, ai mà không hiểu ai hả......" nói xong, cô đẩy Nhạn Đường ra cửa, đi đến căn tin.
Hai người có chiều cao xem xem nhau, đều khoảng 1m7. Cộng thêm khí chất Nhạn Đường xuất chúng, hai người vừa đi vừa cười nói, thu hút được không ít người nhìn bọn họ, đi đến cửa căn tin, tính lên cầu thang thì Dịch Nhàn nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Khi nghe hai chữ 'Dịch Nhàn' mạnh mẽ này làm cô sợ đến phản xạ có điều kiện hét 'Có mặt', đợi đến khi hét xong thì mới phát hiện mình ngu đến cỡ nào.
Lưu Nhung không nhịn được cười, vừa đi đến bên cạnh Dịch Nhàn vừa hỏi: "Đâu phải buổi tập đâu, cậu hét có mặt chi vậy."
"Đây chẳng phải là thường ngày cứ bị cậu hù dọa hả!" Dịch Nhàn rất muốn xù lông lên, nhưng nghĩ đến bên cạnh có người nên giọng cũng nhỏ đi không ít.
Cánh tay Lưu Nhung đang đặt áo khoác, cô mặc áo thun đen ngắn tay bó sát người, cánh tay có làn da bánh mật dưới cái áo khoác màu nhạt rất nổi bật. Đi đến chỗ Dịch Nhàn, cô cầm áo khoác trên tay, các cơ bắp trên cánh tay giờ hiện ra rõ mồn một.
Nhìn thấy đội viên bất mãn, cô từ từ cong khóe môi lên: "Tớ cũng không muốn hù cậu, thả lỏng tí nào."
Tin ngươi mới là lạ đó! Dịch Nhàn trợn mắt, kéo Nhạn Đường đi, Lưu Nhung liền hỏi cô: "Đây là bạn cậu học à, tớ đi có một mình à, hay là cùng nhau ăn cơm?"
Dịch Nhàn tính nói 'không cần' thì Nhạn Đường bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Đi thôi, đi chung đi."
........ Đồng đội của cô tại sao lại trở mặt vậy?
"Bọn tớ ăn gà rán, cậu không phải đang giảm cân hả." bị đồng đội đào hố cho nhảy, Dịch Nhàn mau mau tìm cơ hội phản công.
Lưu Nhung cong môi lên nói: "Chuyện gì cũng có ngoại lệ mà."
Dịch Nhàn nhất thời cạn lời, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được lý do gì nữa, chỉ còn cách đi cùng cô ấy đến tiệm thức ăn nhanh.
Tâm trạng của Lưu Nhung hình như rất tốt, trên đường đi lâu lâu còn chọc Dịch Nhàn nữa, Nhạn Đường trầm ngâm nhìn hai người, sau đó lặng lẽ đi chậm lùi ra sau vài bước, cho hai người họ đi phía trước.
Xem ra, Nhàn Nhàn có lẽ không có cơ hội tán tỉnh tiểu học tỷ nữa rồi.
Dịch Nhàn ở đằng trước phát hiện đồng đội phản bội của mình đi ngày càng chậm, quay đầu lại thì thấy đối phương nở nụ cười cao thâm khó lường, mặt lập tức đỏ lên: "Chị cách xa em ra chi vậy! Bây giờ em rất bối rối đó biết không!"
"Tuổi tác lớn rồi, đi không nổi nữa." Nhạn Đường nói rất hùng hồn.
Dịch Nhàn: "......" bọn họ không phải chỉ kém nhau 4 tuổi thôi hả......
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Lưu Nhung nhận ra được đều gì đó, hỏi: "Cô ấy là học tỷ của cậu?"
Tuy thấy rất xấu hổ, Dịch Nhàn vẫn nói sự thật ra: "Không phải, chị ấy là chị hàng xóm của tớ, đi chung với tớ đến nghe diễn thuyết."
"Hai người cùng nhau lớn lên hả? Chị ấy vẫn chăm sóc cậu vậy à?" Lưu Nhung tiếp tục hỏi.
Mắc mớ gì đến ngươi! Dịch Nhàn gào thét trong lòng, miệng thì không dám phản kháng: "Cũng gần giống vậy, chị ấy nhìn tớ trưởng thành đó."
Nhạn Đường ở phía sau nhịn không nổi cười ra tiếng, Dịch Nhàn quay đầu lại nhìn cô, cô lập tức nín cười làm ra vẻ rất nghiêm túc đạo mạo.
Đến cửa hàng thức ăn nhanh, cả ba người cùng nhau sa đọa, gọi không ít thức ăn nhiều calo. Dịch Nhàn kinh ngạc hỏi Lưu Nhung có phải cũng thích ăn gà rán không, có được câu trả lời khẳng định làm cô cảm thán: "Sao bên cạnh tớ toàn là những người thích ăn gà rán không vậy."
Lưu Nhung không trả lời câu này, mà hỏi: "Thích ăn khoai tây chiên không?"
"Hả? Thích." Dịch Nhàn hơi mơ hồ.
"Có cơ hội tớ làm cho cậu ăn, ít calo hơn." cô vừa nói xong là nhân viên phục vụ kêu lấy thức ăn, cô với Nhạn Đường đồng thời đứng dậy đi lấy. Dịch Nhàn đứng dậy trễ hơn chút, kết quả bị Lưu Nhung nhấn ngồi xuống: "Tớ lấy cho cậu, ngồi đó đi."
Dịch Nhàn bị nhấn trở về ghế ngồi tự nhiên thấy gió lạnh thổi đến.
Cái này, đội trưởng của cô gần đây hình như không giống bình thường.
Trong suốt bữa ăn, cô đều trong trạng thái cảnh giác cao độ với đội trưởng. Nhạn Đường chuyên tâm ăn thức ăn của mình, ăn xong thì cô kiếm cớ có việc, thanh toán tiền ăn của ba người rồi liền rời khỏi.
Dịch Nhàn rơi nước mắt nhìn mình còn 3 miếng cánh gà với nửa hộp gà miếng, cô đem mấy cái này về phòng ăn thì còn kịp không?
Thật ra lúc trước cô cũng có đi ăn qua với Lưu Nhung, nhưng lúc đó là liên hoan chung vớ icả đội, cho dù cô có ở gần đội trưởng cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ thì khác, đội trưởng gần đây hình như ngày càng 'chiếu cố' cô, bất luận là luyện tập hay là làm chuyện gì khác, cô đều có thể nhìn thấy được Lưu Nhung........ hiện giờ, bọn họ lại đơn độc ăn chung với nhau nữa!
Chuyện này nếu là lúc trước thì đừng hòng nghĩ đến! Đáng sợ quá!
Nhưng mà, lúc trước đội trưởng ăn cơm nhanh lắm mà ta, hôm nay sao ăn chậm bằng mình vậy? Nếu cô ấy ăn xong trước thì mình còn có cái cớ để đuổi cô ấy về trước, bây giờ hai người ai cũng chưa ăn xong, sao mà đuổi đây!
Dịch Nhàn trong lòng suy nghĩ lung tung, Lưu Nhung ăn một cọng khoai tây chiên, giương mắt lên nhìn cô, hỏi: "Cậu bình thường ngoại trừ chơi game và đánh bóng rổ ra thì còn có sở thích gì không?"
"......." Dịch Nhàn kinh sợ dựa ra đằng sau, "Cậu hỏi cái này chi vậy?!"
"Quan tâm đội viên thôi." cô lại nhét một cọng khoai tây chiên vào miệng.
Chụy cũng vào đội được nửa năm rồi đó, sao giờ mới bắt đầu quan tâm hả! Dịch Nhàn bĩu môi, không dám nói vụ đọc truyện bách hợp ra, chỉ nói đại: "Thích nghe nhạc."
"Tốt lắm, có cơ hội cho đội mình đi karaoke, còn nữa không?"
Dịch Nhàn bụng nghĩ bộ cô ấy đang điều tra hộ khẩu hả, nói đại ra tiếp: "Thích ngủ nữa."
Lưu Nhung nhướng mày, không biết tại sao lại đột nhiên cúi đầu xuống cười. Đợi khi cô cười xong thì ngẩng đầu lên tiếp tục ăn khoai tây chiên: "Cũng tốt lắm, có cơ hội ngủ chung đi."
"......"
Hả???
Cánh gà trên tay Dịch Nhàn rơi bộp xuống hộp giấy trên bàn.
Nhạn Đường, chị mau quay về đây đi! Đội trưởng hôm nay hình như uống lộn thuốc rồi nè!!!
Tất nhiên, Nhạn Đường không có bắt được sóng điện cầu cứu của Dịch Nhàn, lúc này cô đang đứng ở bên ngoài cầm điện thoại gửi tin nhấn. Sau khi nhắn xong, cô đặt điện thoại vào túi rồi từ tốn tìm đường ra cổng trường.
Do không quen đường ở trường học, cô đi rất một hồi lâu cũng không thấy được đường ra ngoài, chỉ còn cách đứng lại xem bảng chỉ đường.
Lúc này, Ngải Tiếu vừa từ cổng trường đi vào. Do chỉ có mình cô biết tiếng Nhật nên sau khi diễn thuyết kết thúc giáo sư đã trò chuyện với cô rất lâu, cuối cùng thậm chí còn để lại cách thức liên lạc cho cô nữa. Trợ lý bên cạnh hình như muốn nói gì đó, giáo sư cản anh ta lại, khăng khăng đòi cho cô email cá nhân của mình.
Những người biết tiếng nhật không ít, những người nói tốt tiếng Nhật cũng không ít, nhưng Ngải Tiếu không chỉ ưu tú trên phương diện này, mà đối với sự hiểu biết về chuyên ngành là ngoài dự đoán của ông. Cộng thêm cô bé này rất dễ thương, giáo sư coi trọng cô cũng là lẽ thường thôi. Điều đáng tiếc là, công việc bên viện nghiên cứu của giáo sư không thể chậm trễ lâu quá, sau khi diễn thuyết xong thì phải chuẩn bị lên máy bay về nước rồi. Cả dòng người đưa tiễn giáo sư và trợ lý ở trước cổng trường.
Đợi khi lãnh đạo rời khỏi, Tô Tư Doanh sờ đầu cô, khen biểu hiện của cô hôm nay tốt lắm. Ngải Tiếu nhớ như in cái bóng dáng đã từng xuất hiện trước cửa văn phòng lần trước, sau khi bị sờ đầu bất giác nhìn xung quanh xem có bóng dáng Bạch học tỷ không, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Hoạt động kết thúc, cả đám người tính đi ăn cơm thư giãn chút, nhưng đơn vị thực tập của Tô Tư Doanh vẫn còn việc nên không thể đi chung với bọn họ được nên giao nhiệm vụ này cho Ngải Tiếu. Cô trước giờ không rành việc này, nhưng khi nhìn ánh mắt kỳ vọng của đám người đó thì cô chỉ còn cách nhận lời thôi.
Gần trường học có một quán ăn cũng nổi tiếng, cô liền đặt phòng, cả đám thanh niên nhìn thấy được ăn ngoan liền hú lên "Chị Tiếu Tiếu uy vũ". Ngải Tiếu cạn lời, kêu bọn họ về thay đồ trước, một tiếng sau tập hợp ở cổng trường.
Mọi người chia ra hành động, Ngải Tiếu sau khi chia tay với bọn họ, lấy tai nghe ra đeo lên, tự mình đi về phòng mình.
Nói đến thì trùng hợp, cô lại gặp cái người đi chung với Dịch Nhàn khi nãy.
Người cao cao ốm ốm đứng ở trước bảng chỉ đường, tư thế đứng cũng nhìn rất xinh. Ngải Tiếu vốn muốn im lặng đi ngang qua, nhưng lại bị cô ấy kêu lại, giọng nói trong veo và ngọt ngào, nghe rất quen tai.
Nhạn Đường đang đau đầu không biết sao ra ngoài nữa, vừa hay gặp được tiểu học tỷ của Dịch Nhàn, giống như là gặp được cứu tinh vậy. Cô kêu một tiếng 'bạn học', đợi đối phương tháo tai nghe xuống, cô lại khách sáo hỏi: "Xin lỗi quấy rầy cô chút, cho hỏi cổng trường ở hướng nào vậy?"
Ngải Tiếu ngẩn người một lát, hỏi: "Cửa chính hay cửa phụ?"
"Cửa chính."
Ngải Tiếu chỉ vào con đường ở phía sau, sau đó chỉ đường chi tiết cho cô ấy, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Cô không phải là học sinh trường này?"
"Không phải, tôi đến đây nghe diễn thuyết chung với Dịch Nhàn thôi." Nhạn Đường cười nhẹ, "Cám ơn cô, vậy tôi đi trước đây."
"Ồ...... không cần khách sáo, bái bai." Ngải Tiếu đeo tai nghe rời khỏi, giọng hát của Nhạn nữ thần lại vang lên trong tai nghe, làm cô ngây người, quay đầu lại nhìn bóng dáng của người lúc nãy.
Hèn chi lại thấy có cảm giác rất quen thuộc, cái người hỏi đường đó...... giọng cô ấy hơi giống giọng của Nhạn nữ thần.
Ngải Tiếu mím môi lại cười, chỉ gặp đại một người trên đường mà cũng làm cô nhớ tới Nhạn nữ thần nữa, cô chắc là bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhưng cũng do vậy, cô nhớ ra buổi sáng gửi tin 'chào buổi sáng' cho nữ thần xong thì không có vào đó nữa, cho nên mau mau mở QQ ra.
Nhạn nữ thần quả nhiên có gửi tin nhắn cho cô, đã vậy không chỉ một tin không thôi!
Sau khi bỏ lỡ tin nhắn Ngải Tiếu có chút bực mình mở ra xem, nhìn thấy tin cuối cùng thì dừng chân lại, ngẩn người.
[I]-Nhạn Lai Thời: Lúc nãy mới đi ăn cơm với fan trung thành của em đó ^-^[/I]
Bên cạnh nữ thần cũng có người đọc truyện của cô à...... vậy có nghĩa là, nữ thần cũng bàn luận truyện bách hợp với người khác? Vậy thì, đây có phải chứng minh là......
Ánh mặt trời buổi trưa hơi chói mắt, Ngải Tiếu lấy tay che trán lại, nhấc chân tiếp tục bước đi.
Không được nghĩ nhiều nữa, nữ thần đã là bạn của cô rồi, vậy là đủ lắm rồi, không được nghĩ nữa.....
Cô cố gắng tẩy não mình, đi đến chỗ có bóng râm thì hít một hơi sâu, đánh chữ trả lời.
-Trú Trú: Được mọi người đọc truyện là vinh hạnh của em &///& xin lỗi, hồi sáng có việc bận nên không có xem điện thoại được.
Cô còn tưởng nữ thần một lát nữa mới xem tin nhắn, không ngờ tới là đối phương trả lời rất nhanh.
-Nhạn Lai Thời: Không sao không sao, chị chỉ muốn chia sẻ với em những chuyện mình đã trải qua thôi, em đừng chê phiền phức là được.
-Trú Trú: Sao lại thế chứ! Có thể trở thành đối tượng cùng chị chia sẻ làm em cảm thấy rất vui.
-Nhạn Lai Thời: Hahaha~ lời cốt truyện đã viết xong rồi, em có yêu cầu gì về người lồng tiếng không?
Nữ thần chuyển chủ đề nhanh quá, Ngải Tiếu ngừng một hồi mới phản ứng ra.
-Trú Trú: Không phải là ca sĩ tự lồng tiếng luôn hả?
-Nhạn Lai Thời: Lúc trước Đoàn Tử dự tính tìm người lồng tiếng, chị ít khi lồng tiếng nên sợ không thể biểu đạt được tình cảm của nhân vật.
-Trú Trú: Em cảm thấy chị lồng tiếng luôn là tốt lắm đó, thật mà.
Ngải Tiếu cắn môi lại, từ từ chat ra một câu.
-Trú Trú: Cho nên...... chị có thể đích thân lồng tiếng?
Nhạn Đường vừa hay ra tới được cổng trường, cất điện thoại rồi bắt xe taxi, sau khi lên xe thì mới thấy được tin chat. Ngữ khí cẩn thận vậy làm cô tưởng tượng ra một khuôn mặt dễ thương, ngón tay em ấy cong lên đặt lên môi dưới.
-Nhạn Lai Thời: Được, đồng ý.
Nhìn thấy mấy chữ này, tim Ngải Tiếu đập mạnh thêm.
-Trú Trú: Em còn một câu hỏi nữa....... Chị hát phần của nữ hoàng hay là của tướng quân?
-Nhạn Lai Thời: Chắc là của tướng quân đó.
-Trú Trú: Tại sao 0.0?
-Nhạn Lai Thời: Chị thích tình cảm nhẫn nhịn của cô ấy hơn, hơn nữa sự lựa chọn ở cuối truyện càng cảm động lòng người hơn.
-Trú Trú: Vậy Đoàn Tử có chọn được ca sĩ và người lồng tiếng cho nữ hoàng chưa?
-Nhạn Lai Thời: Vẫn chưa, đừng nôn nóng quá.
Ngải Tiếu thở dài, lời và nhạc đều sắp xong hết rồi, vậy mà nữ thần bọn họ vẫn không vội vàng gì hết.
Cùng nữ thần trò chuyện vài câu, cô về phòng ngủ thay đồ, ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, rồi đội nón ra cửa.
Nhạn Đường biết em ấy vẫn còn bận nên không quấy rầy nữa. Nhìn thấy Khổ Trú gửi cái emo tội nghiệp, cô cười rồi gửi lại emo sờ đầu.
Nhìn thấy emo này, Ngải Tiếu liền nhớ tới cảnh tượng lúc nãy được Tô học tỷ sờ đầu mình, nếu đổi cánh tay đó thành của Nhạn nữ thần thì....... cô liền rùng mình, giống như là có dòng điện chạy khắp người vậy.
Trời ơi...... cô đang nghĩ gì vậy hả........
Ngải Tiếu ôm mặt lại, đi đến tập hợp với mọi người ở cổng trường, rồi cùng nhau đến quán ăn.
Nhạn Đường thì đi tìm Đoàn Tử, nói chuyện lồng tiếng của nữ hoàng, đối phương thân làm kế hoạch mà lại không nôn nóng chút nào hết, giống như đã có sẵn người rồi vậy.
Nhưng mà cho dù Nhạn Đường hỏi gì cô ấy cũng giống như không biết gì hết, làm cho cô không còn cách nào hỏi tiếp nữa.
Trong lúc tra hỏi Đoàn Tử, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Dịch Nhàn hung tợn tìm cô tính sổ, nói cô bất nhân bất nghĩa, quăng em ấy vào tay đội trưởng ác ma rồi đi mất. Nhạn Đường đợi em ấy nói cho đã xong, cô lãng tránh vấn đề rồi nhắc đến chuyện hỏi đường tiểu học tỷ của em ấy.
Dịch Nhàn vừa nghe thì thấy kích động hỏi: "Sao hả! Bé moe có phải là làm gì cũng rất moe không!"
"Uhm, cũng rất dễ thương, nhưng mà giọng em ấy hơi trầm, nếu chỉ nghe giọng nói thôi chắc tưởng tượng không ra vẻ ngoài dễ thương được."
"Bé moe của em không chỉ có vẻ ngoài dễ thương không thôi, chủ yếu là nội hàm bên trong có biết không hả! Lúc nãy em hỏi thăm cán sự bên trung tâm Nhật ngữ rồi, bé moe là phó chủ tịch thật đó, hơn nữa cô ấy học rất giỏi, học bổng lấy đến mỏi tay luôn." Giọng Dịch Nhàn không che đậy được sự ngưỡng mộ và sùng bái, Nhạn Đường cười rồi hỏi: "Vậy em cảm thấy đội trưởng đội bóng rổ nữ thế nào hả?"
Dịch Nhàn lập tức bĩu môi: "Nhắc cô ta chi!"
Nhạn Đường cười: "Chị chỉ hỏi thôi."
"Uhm, cô ấy hả, ở trên mạng thì hơi ngu ngơ, tính cách cũng rất dịu dàng, bình thường không có chủ động kiếm chuyện với ai, nhưng nếu có người kiếm chuyện thì tên này tuyệt đối không nương tay." Dịch Nhàn nhảy lên giường, lấy một cái gối ôm vào lòng, "Nhưng ngoài hiện thực thì cô ấy nghiêm khắc quá rồi, tất cả mọi người trong đội đều sợ cô ấy, cho nên bình thường ngoại trừ luyện tập ra thì em không có tiếp xúc nhiều với cô ấy."
Cô nói xong câu này, vò đầu bứt tóc, có chút bực bội nói: "Em không phải nói với chị chuyện chơi game hồi nghỉ hè hả? Chắc do lúc trước đã từng chơi chung game với cô ấy, nên lúc tập luyện thường hay chĩa mũi súng vào em hơn nữa, nhưng mà gần đây cô ấy có chút không được bình thường lắm."
Nhạn Đường nhịn cười, giả bộ nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"
"Học kỳ trước tập huấn cô ấy rất hung dữ nhưng bình thường cũng có đùa giỡn chút xíu. Học kỳ này không biết bị gì nữa, khi đùa giỡn cứ hay nhìn qua em, nhìn ghê lắm kìa, còn nữa, hôm đó em chạy bộ buổi sáng xong rồi về ngủ bù nên bỏ lỡ buổi tập buổi sáng, không ngờ sáng hôm sau cô ấy trực tiếp đến sân thể dục bắt em!" Dịch Nhàn ôm gối ngã về phía sau, không ngừng trách móc: "Bắt em thì thôi đi, còn nói rất nhiều lời kỳ lạ nữa, cuối cùng còn nói sẽ chạy cùng em mỗi ngày. Tức chết đi được, em chạy bộ buổi sáng vì để tiếp cận bé moe mà, cô ấy đến làm loạn chi vậy trời!"
"Em không có nghĩ đến chuyện gì à?" Nhạn Đường hỏi.
Dịch Nhàn trợn mắt nhìn trần nhà: "Em có thể nghĩ gì hả? Cô ấy đâu phải là bé moe đâu."
"......" Nhạn Đường cười phá lên, phân tích giúp em ấy: "Từ nhỏ em đã thích những thứ dễ thương, nhưng cũng thích chơi bóng rổ và chém giết trong game, cho nên em có thể nghĩ xem mình có phải chỉ là thích những người dễ thương không thôi."
"Em tất nhiên là chỉ thích những người dễ thương thôi!" cô cũng chả thèm suy nghĩ, trực tiếp trả lời.
Nhạn Đường cười nhẹ: "Vậy đi ha."
Đối phương nghe được lời qua loa vậy liền xù lông lên, lải nhải tiếp những chuyện không đúng của đội trưởng, Nhạn Đường lúc trước cũng thường nghe em ấy bất bình chuyện nữ đội trưởng, cho nên đã quen nghe tai này ra tai kia rồi, không có trả lời. Đợi đến khi em ấy phàn nàn xong, Nhạn Đường kêu em ấy mau đi nghỉ đi, mai còn tập luyện nữa, sau đó là lên giường xem tiểu thuyết.
Hôm nay cứ coi như cho mình nghỉ phép đi, cô bắt đầu chìm đắm trong cái giang hồ ân oán tình thù dưới ngòi bút của Khổ Trú rồi.
Buổi tối, Ngải Tiếu cũng đám đàn em vẫn tràn trề sinh lực ra khỏi quán ăn, trong đầu vẫn còn hơi choáng.
Ngày mai còn phải họp, cô không biết uống bia nên vốn chỉ muốn gọi nước ngọt, nhưng thấy mọi người ai cũng muốn uống chút bia cho vui vẻ nên cô cũng mặc kệ bọn họ. Lúc mới đầu ăn cơm, mọi người ai cũng muốn khuyên đại công thần của hôm nay uống một ly, nhưng khi thấy cô từ chối rất thẳng thừng nên không có ai mời bia nữa.
Sau đó ăn được một nửa, Ngải Tiếu nhìn thấy mọi người sau khi uống bia thì ai cũng rất hưng phấn, trong đầu đột nhiên lóe lên cái suy nghĩ...... Rượu vào là có can đảm, cô uống vào có phải là có dũng khí nói với Nhạn nữ thần những lời mà bình thường mình không dám nói không.
Dù biết rất rõ những lời nói khi say có thể làm cho cô hối hận, trong cái không khí linh đình của bữa tiệc, ma say quỷ khiến làm cô cầm chai bia lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bộ trưởng tuyên truyền, cứ tưởng là mình nhìn nhầm nữa chứ, chớp chớp mắt, phát hiện cái vị đang rót bia kia là phó chủ tịch đại nhân nhỏ nhắn dễ thương của bọn họ.
Thật ra ở sau lưng, bọn họ đều gọi cô ấy là tiểu chủ tịch đó.
Mấy người khác nhìn thấy Ngải Tiếu cầm ly bia đều ngỡ ngàng, hỏi cô tại sao đột nhiên lại muốn uống bia, Ngải Tiếu bịa đại ra lý do, nói không muốn làm mọi người cụt hứng, hiếm khi ăn chung với nhau một lần, nên cùng nhau high sẽ tốt hơn.
Cô đã nói vậy, thì mọi người không ai khách sáo nữa, lần lượt kính rượu cô, rồi nói những lời nịnh hót. Ngải Tiếu mới đầu còn tỉnh táo ứng phó với bọn họ, sau khi đến chai thứ 3 vào bụng, cô đã không biết mình nói những gì rồi.
Ăn xong cơm, mọi người đề nghị share tiền ra, Ngải Tiếu liền trực tiếp đi tính tiền, nói là bình thường có làm thêm kiếm tiền, bữa này là mời người của trung tâm ăn.
Tuy có một vài người không phải là người của trung tâm Nhật ngữ, nhưng cũng nhận tấm lòng của cô, nói muốn mời cô đi hát karaoke. Ngải Tiếu cũng muốn đi, nhưng đầu cô quả thật là rất choáng, chỉ còn cách gọi điện cho Hoàng Tiểu Duyệt, kêu cậu ấy đến đón mình.
Hoàng Tiểu Duyệt nghe cô ấy nói chuyện líu lưỡi vậy thì trong đầu 'bùm' một cái, cầm lấy áo khoác chạy đi đón cô ấy.
Mọi người đưa Ngải Tiếu đến trước cổng trường, nói là đợi bạn cùng phòng của cô ấy tới rồi mới đi hát, nhưng Ngải Tiếu vẫn đuổi bọn họ đi, kêu bọn họ đi sớm về sớm, cả đám người nhìn nhau, cuối cùng dưới sự 'xua đuổi' của học tỷ nên rời khỏi rồi.
Chỉ còn lại một mình Ngải Tiếu, cô cười hi hi mở điện thoại ra, nhìn thấy cái avatar của nữ thần, mãn nguyện nheo mắt lại.
Cô muốn nói câu 'chào buổi tối' với người mình thích, nhưng tay vẫn cứ run rẩy, cô nhấn cả buổi cũng không nhấn đúng chữ, cuối cùng gửi đoạn chat voice qua.
Gửi xong thì cô lại cười hihi nữa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen thui, tiếp tục cười ngây dại.
Hoàng Tiểu Duyệt khi tới nơi thì thấy cô ấy đứng cười trước cổng trường, ban đêm trời rất lạnh, mặt Ngải Tiếu uống tới đỏ ửng hết, Hoàng Tiểu Duyệt sợ cô ấy bị cảm nên cởi áo khoác mình cho cô ấy mặc. Mới đầu Ngải Tiếu vẫn không chịu phối hợp, cứ nói mình rất khỏe khoắn, hai cánh tay vẫn cứ vùng vẫy, đến cuối cùng Hoàng Tiểu Duyệt tức giận rồi, nắm lấy cánh tay Ngải Tiếu trực tiếp nhét vào trong tay áo.
Ngải Tiếu lẩm bẩm vài tiếng, bất mãn mặc áo khoác vào, sau đó lại cười: "Cậu có nghe được tớ nói gì không?"
Nhìn thấy Ngải Tiếu như vậy, Hoàng Tiểu Duyệt cảm thấy dễ thương chết đi được, nhưng lại lo lắng ban đêm cô ấy sẽ bị khó chịu. Dìu cô bạn cùng phòng về phòng, hai người kia thấy Ngải Tiếu như vậy cũng kinh ngạc mở to mắt ra, mau mau qua giúp đỡ chăm sóc con sâu rượu này.
"Tớ...... tớ còn uống được hai chai nữa, thật đó!" khi cởi áo khoác ra, cô đột nhiên giơ nắm đấm lên nói chuyện, làm ba người kia hết cả hồn.
Hoàng Tiểu Duyệt dở khóc dở cười: "Được được được, cậu uống được thêm 10 chai nữa, ngoan, cởi áo khoác ra, rồi uống nước mật ong nha."
"Tớ không thích nước mật ong, tớ muốn ăn gà rán." Ngải Tiếu nheo mắt lại, bĩu môi nói.
Tối ngày chỉ biết gà rán! Ngoại trừ gà rán ra thì cậu không còn thích cái gì khác nữa hả!!
Hoàng Tiểu Duyệt rủa thầm trong bụng, cầm ấm nước lên đi nấu nước sôi. Hai người bạn kia thì ở bên cạnh chăm sóc Ngải Tiếu, cô cầm lấy điện thoại mà Hoàng Tiểu Duyệt đặt ở trên bàn lên xem tin nhắn.
Ưm, tại sao vẫn chưa trả lời vậy?
Tâm trạng cô rất suy sụp, Hoàng Tiểu Duyệt nấu nước sôi về, nhìn thấy cô nương đó hai mắt hơi đỏ thì ngẩn người.
"Hai cậu ăn hiếp cậu ấy hả?"
Hai bạn cùng phòng lắc đầu lia lịa: "Cô nương này bây giờ không ăn hiếp bọn tớ là may lắm rồi, lúc nãy cầm điện thoại lên nhìn thì trở nên vậy đó."
Hoàng Tiểu Duyệt đi pha nước mật ong, sau đó lấy hai cái ly cứ đổ nước qua lại, như vậy làm cho nước mau nguội hơn.
Ngải Tiếu nằm trên bàn mơ mơ màng màng nghĩ...... có phải Nhạn nữ thần thấy giọng mình khó nghe quá không...... cũng đúng, giọng cô ấy nghe hay như vậy, nói không chừng là người thích giọng nói hay nữa đó.
Nhưng cô thấy uất ức quá, mặc dù tìm cho nữ thần cái lý do không trả lời tin nhắn rồi, nhưng mà vẫn uất ức muốn chết.
Cô cảm thấy mình như vậy là không đúng, nhưng tâm trạng uất ức vẫn không có dịu lại. Hoàng Tiểu Duyệt đút cô uống hai ly nước mật ong, Ngải Tiếu khi say rượu thì nhạy cảm hơn nhiều so với lúc bình thường, cô nắm lấy vạt áo Hoàng Tiểu Duyệt, bĩu môi hỏi: "Cậu nói, cô ấy tại sao không trả lời tin nhắn tớ vậy?"
"........" Hoàng Tiểu Duyệt cảm thấy mình hình như nghe được một chuyện trọng đại rồi.
"Có phải chê giọng tớ khó nghe không?"
"Thật ra tớ hát cũng không khó nghe lắm, tớ cũng muốn hát cho cô ấy nghe."
"Khi cô ấy muốn hát chung với tớ thì tớ cũng muốn đồng ý chứ bộ, nhưng tớ lại sợ làm hỏng......"
Ngải Tiếu lẩm bẩm hết cả buổi, cái dáng vẻ nói năng lộn xộn này dễ thương dã man, Hoàng Tiểu Duyệt không dám động đậy, chuyên tâm nghe chuyện tám...... à không, chuyên tâm nghe tâm sự.
Cuối cùng cô nói buồn ngủ, Hoàng Tiểu Duyệt hối cô đi đánh răng, hai bạn cùng phòng kia thì giúp trải giường, đợi cô về là có thể ngủ ngay. Trong thời gian chờ đợi, Tô Tư Doanh và bộ trưởng tuyên truyền có gọi điện hỏi thăm tình hình, Hoàng Tiểu Duyệt báo bình an cho bọn họ biết, sau đó kéo cô bạn say xỉn này đi ngủ.
Đêm nay Ngải Tiếu ngủ không ngon lắm, nửa đêm tỉnh dậy hết mấy lần, sau khi phát hiện phòng ngủ có ánh nắng chiếu vào thì cô từ từ mở mắt ra.
Điện thoại đặt ở bàn bên dưới, cô mò trên giường cả buổi cũng mò không ra, chỉ còn cách mang theo cái đầu vẫn còn choáng váng ngồi dậy.
Đã nói hôm nay có buổi họp nên uống ít chút, ai ngờ hôm qua đám người đông vậy mà chỉ có mình cô xỉn thôi. Cô ngồi nhớ lại chuyện đã xảy ra vào hôm qua, buổi sáng đón tiếp giáo sư sau đó gặp được Dịch Nhàn, đến tối đi ăn với mọi người..... đến cuối cùng, cô phảng phất nhớ được hình như mình có gửi tin nhắn cho nữ thần, sau đó kéo Hoàng Tiểu Duyệt nói rất nhiều chuyện. Còn nói cái gì thì cô không nhớ nữa.
Trời ơi...... Ngải Tiếu từ từ há miệng ra, mơ hồ nhìn cái rèm màu xanh da trời kia.
Cô..... cô đã làm cái gì vậy hả!!!
Nhớ tới tin chat voice kia, Ngải Tiếu đột nhiên bừng tỉnh, liền leo xuống giường nhìn điện thoại. cô có thói quen nhìn thời gian trước, 7h sáng, sau đó nhấn vào QQ, nhắm mắt lại cầu nguyện mình không có nói ra điều gì kỳ quái hết.
Mở mắt ra, nhìn thấy có 9 tin nhắn mới của Nhạn nữ thần, cô run rẩy nhấn vào xem.
-Nhạn Lai Thời: Em...... say rồi à?
-Nhạn Lai Thời: Được rồi chị biết rồi, chị sẽ thương lượng lại với Đoàn Tử, em say rồi đừng đi đâu lung tung, mau về phòng nghỉ.
-Nhạn Lai Thời: Xin lỗi giờ chị mới nhìn thấy, em đã về phòng ngủ chưa?
-Nhạn Lai Thời: Lúc trước chị quả thật không có nghĩ nhiều như thế, xin lỗi. Nhưng mà, sau này nếu có chuyện gì muốn nói thì đừng cố giấu trong lòng, trực tiếp nói ra chị biết là được ^-^
-Nhạn Lai Thời: Lâu như vậy không trả lời chắc ngủ rồi ha, ngoan, mai sáng nói tiếp.
-Nhạn Lai Thời: Chào buổi sáng, dậy chưa?
-Nhạn Lai Thời: Có chút lo lắng, em tỉnh dậy thì phải nói cho chị biết một tiếng, nếu quá 24 tiếng mất liên lạc thì chị sẽ báo cảnh sát đó.
-Nhạn Lai Thời: À...... còn chuyện tin chat voice, nếu em tỉnh dậy không muốn nhắc tới nữa thì tụi mình xí xoa nha, không sao đâu, 'sờ đầu'.
-Nhạn Lai Thời: Hi?
Ngải Tiếu hít một hơi lạnh.......Hôm qua cô rốt cuộc nói cái gì vậy hả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT