Tô Tư Doanh lấy cánh tay ở eo của mình ra, đôi tay đó lại quấn eo cô thêm lần nữa, đồng thời còn có xu hướng mò lên trên. Cô nói thêm hai câu rồi cúp máy, nghiêng đầu qua nhìn Bạch Dĩ Dung mới tỉnh dậy, bất lực hỏi: "Cậu hôm nay không có việc gì làm, sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Không có cậu bên cạnh, ngủ không được." tay của Bạch Dĩ Dung thò vào áo, đi lên trên, "Bây giờ tỉnh rồi, cũng nên làm chút gì đó."
Tường bên ngoài ban công rất cao, từ xa chỉ thấy được cái đầu thôi, nhưng ban ngày ban mặt thì..... vẫn còn chút xấu hổ. Tô Tư Doanh đỏ mặt ngay lập tức, vỗ cánh tay đang làm loạn trước ngực ra, quay người vào nhà: "Buổi chiều tớ còn phải họp nữa, cậu đừng làm càn."
"Không phải chỉ lộ mặt ra rồi nói vài câu thôi hả, lần này do trung tâm Anh ngữ phụ trách? Bọn họ đều do cậu dẫn dắt, chắc chắn không có vấn đề đâu." Bạch Dĩ Dung lại dán sát vào, mùi thơm trên tóc rất quyến rũ, "Hơn nữa, sáng sớm bị tớ phát hiện nói chuyện điện thoại với người phụ nữ khác, cậu còn nói hùng hồn vậy à?"
Tô Tư Doanh cười phá lên, bắt lấy cái tay của cô ấy: "Trong đầu cậu ngoài chuyện này ra thì không còn nghĩ chuyện gì khác à?"
"Trong đầu tớ toàn là cậu không đó." Bạch Dĩ Dung hun nhẹ lên môi cô ấy, "Cho nên mới làm những chuyện liên quan đến cậu."
"......"
Tô Tư Doanh không còn nói ra được lời nào nữa, để mặc người đó đặt môi lên từng chỗ trên cơ thể mình. Rèm cửa sổ phòng khách được kéo lại, hai người ôm nhau hun rồi ngã vào giường......
Bên kia, Ngải Tiếu cùng Tiểu Duyệt ăn xong cơm thì chuẩn bị về phòng, trước khi đi còn thấy Dịch Nhàn ăn cơm với nữ đội trưởng..... chính xác mà nói, thì người trước đang ăn và người sau đang nhìn.
Chịu đựng ánh mắt của đội trưởng, Dịch Nhàn ăn xong bữa sáng với áp lực cực lớn, vừa nghĩ đến sau này có thể ngày nào cũng phải chịu cực hình này thì cô quyết định từ bỏ kế hoạch chạy bộ buổi sáng ngay lập tức. Và khi cô tuyên bố quyết định này, Lưu Nhung nhướng mày hỏi: "Chuyện mà cậu đã quyết định từ bỏ dễ dàng vậy à?"
Tự nhiên bị chụp mũ, cô chỉ còn cách ú ớ thu hồi lại quyết định lúc nãy.
Ăn xong bữa sáng, chờ thêm hai tiếng nữa là đến buổi tập rồi, Lưu Nhung đợi cô ăn xong thì cùng nhau rời khỏi căn tin, sau đó đến thư viện. Dịch Nhàn vốn muốn đến đó tự học, nhưng khi thấy cô ấy cũng đi theo đến thư viện thì quẹo cua liền, nói mình phải về nhà.
Lưu Nhung cũng tự mình rời khỏi, Dịch Nhàn thở phào, lấy điện thoại ra nói cho Nhạn Đường biết chuyện sáng nay. Đối phương phản ứng bình bình, không thấy hứng thú gì, Dịch Nhàn hỏi cô ấy sao vậy, Nhạn Đường ôm guitar ngồi dựa vào tường, chỉ trả lời là đêm qua ngủ không ngon.
Dịch Nhàn vừa đi đường vừa chơi điện thoại rồi 'Ồ' lên một tiếng, hôm qua rốt cuộc là ngày gì vậy, bé moe ngủ không ngon, chị gái hàng xóm của cô cũng ngủ không ngon luôn.
Nhạn Đường không biết em ấy đang nghĩ gì, chỉ đơn giản an ủi vài câu, kêu em ấy cố gắng hòa hợp với bạn học, sau đó cầm guitar tiếp tục gảy đại.
Cô không rõ mình sao nữa, rõ ràng là cả đêm không ngủ, bây giờ hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào, trong đầu cứ lặp đi lặp lại giọng nói có chút tội nghiệp của Khổ Trú. Cô gảy đàn mấy cái, thở một hơi dài, ngón tay đặt lên dây đàn đang run đó.
Tin chat voice đó hôm qua cô đã nghe đi nghe lại hết rất nhiều lần rồi, sau đó còn lén lén save lại nữa. Mang theo nỗi lo lắng cho Khổ Trú, tối cô nằm trên giường bất giác lại cho phát tin chat voice đó, mỗi lần nghe giọng em ấy kéo dài ra ở khúc cuối là nhịn không nổi cong môi lên, giống như người đó đang ở bên cạnh mình kéo dài giọng ra làm nũng vậy.
Nhạn Đường hiểu rõ, tin chat voice đó đối với Khổ Trú sau khi say xỉn lỡ lời mà nói thì y như là lịch sử đen vậy, theo lý nói cô phải xóa nó đi, làm cô bé đó yên tâm, nhưng ngón tay lại cứ dừng lại ở gần nút delete rất lâu, cuối cùng cũng không nỡ nhấn vào.
Khổ Trú như vậy quả thật là rất đáng yêu, xỉn tới như vậy rồi mà còn nói chào buổi tối với mình, làm sao cô nỡ xóa chứ?
Nhạn Đường cho đầu nhè nhẹ dựa vào tường, tuy mình độc thân 22 năm rồi, nhưng nguyên nhân của cảm giác kỳ lạ này không có khó đoán.
Cô đột nhiên muốn xin số điện thoại của Khổ Trú, muốn gọi điện thoại cho em ấy, chỉ là, khi cô cầm điện thoại lên thì lý trí lại bảo cô phải đặt xuống.
Nhanh quá, sẽ làm em ấy sợ đó, dù sao bọn họ cũng chỉ là quen nhau qua mạng, không có giao điểm nào trong hiện thực cả.
Nhạn Đường có chút bực bội vò tóc, tóc bị vò tới rối bù mà cô cũng không biết, trong lòng chỉ muốn nghe thêm giọng nói của Khổ Trú. Cuối cùng, cô lén lén đi down đoạn clip ca hát của Khổ Trú, rồi lẩm bẩm hát theo.
Không biết ngồi được bao lâu nữa, điện thoại đang phát nhạc thì đột nhiên thay đổi, là chuông điện thoại đến.
Nhạn Đường đứng dậy nghe máy, Tần Tùng ở đầu dây bên kia trêu chọc cô: "Hôm nay sao không đi làm? Bình thường cuối tuần cậu đều thích ngâm mình trong văn phòng mà."
"Có chút tâm sự, không đi đâu." Cô dùng ngón tay đụng nhẹ vào dây đàn guitar, "Cậu có chuyện gì à?"
"Không có gì, tớ chỉ là hiếu kỳ thôi." Tần Tùng mở cửa văn phòng ra, ngồi vào ghế nói: "Cậu có tâm sự gì? Để tớ đoán nha, có phải liên quan đến tiểu tác giả không?"
"Chắc vậy đó."
Tần Tùng cười: "Có cần tớ điều tra cô ấy giúp cậu không?"
Nhạn Đường liền cự tuyệt: "Không cần, tớ muốn từ từ thôi."
"Được rồi, cái từ từ của cậu thì đến bao giờ hả."
"Tớ phát hiện bọn tớ chỉ mới quen nhau một tháng." Nhạn Đường thở dài, hơi mím môi, tiếp tục nói: "Tớ không xác định được cách nghĩ của mình, càng không xác định được cách nghĩ của cô ấy, cho nên vẫn phải từ từ thôi."
Tần Tùng không quan tâm nói: "Dựa vào tốc độ của cậu thì chắc tới năm sau cũng chưa nắm được tay cô ấy nữa."
"......." Nhạn Đường tính nói mình không có nông cạn vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, cô quả thật rất muốn nắm tay Khổ Trú, nên câu nói này của anh ta không có kỳ lạ.
"Được rồi, tớ có dự tính trong lòng rồi, cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, mai đi làm có tinh thần xíu là được." Tần Tùng nhìn đồng hồ đeo tay, "Không nói nữa, lát nữa còn có cuộc họp qua điện thoại."
Nhạn Đường 'Uhm' một tiếng, đối phương cười nhẹ rồi cúp máy.
Cô không hiểu anh ta có dự tính gì trong lòng, nhưng sau khi tâm sự với người khác thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cất guitar, đứng dậy mở máy tính, sau đó chân vừa bước được nửa bước thì người liền lảo đảo. Ngồi ở dưới đây lâu quá nên chân bị tê rồi, cô bất lực vịn vào tường ngồi vào ghế cho đỡ chút, vỗ chân nhè nhẹ.
Mở máy tính ra, cô tìm đoạn độc thoại và đối thoại cốt truyện Khổ Trú đã gửi, bắt đầu luyện tập.
Cũng trong lúc này, Ngải Tiếu vừa ngồi trước máy tính chuẩn bị file PPT mà buổi chiều cần dùng, vừa liếc mắt qua góc phải dưới của máy tính.
Nữ thần có phải sau này sẽ không chủ động tìm cô nữa không? Bất luận nói gì thì đêm qua cô biểu hiện ra tính chiếm hữu của fans là không hợp lý.
Có phải là mấy lời nói lúc sáng chỉ là để an ủi mình thôi, thật ra Nhạn nữ thần vẫn rất tức giận?
Ngải Tiếu lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, một tay run rẩy suýt nữa tắt file PPT mới sửa xong. Cô lắc lắc đầu, lúc nãy Hoàng Tiểu Duyệt đã ra ngoài mua cho cô nước chanh, sau khi uống thì đầu không còn đau như trước nữa, mà tâm trạng lại rối bời thêm.
Hôm qua đã up xong bản nháp đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô mở ra xem bình luận của mọi người, nhìn thấy mấy độc giả không còn nhắc gì đến Nhạn Đường nữa, vừa vui mừng lại vừa hụt hẫng.
Vui mừng vì sóng gió cuối cùng cũng đã qua, cô không làm ảnh hưởng đến danh tiếng nữ thần nữa, hụt hẫng vì....... cô cũng không biết nữa.
Ngải Tiếu do dự một hồi, đăng nhập vào nick phụ Weibo.
-Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa: "Bù lại câu 'Không có' của ngày hôm qua, gần đây tâm trạng rất rối bời...... (′へ'、)"
Rất nhanh, có fans của Nhạn Đường liền bình luận......
"Theo dõi chủ thớt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị gián đoạn, tôi cảm thấy chắc sắp có chuyện lớn xảy ra [Doge]",
"Ngày rải thức ăn chó không xa rồi đó:)"
"Chủ thớt ngoại tình rồi hả, Nhạn nữ thần không phải là duy nhất nữa rồi [Bye]"
"Điện thoại không còn gì để chơi nữa hả? Nhạc nữ thần nghe không hay nữa hả? Tại sao lại đi yêu đương?"......
Ngải Tiếu lướt hết từng dòng bình luận, cảm thấy chỉ có người đầu tiên là nói đúng tâm trạng cô. Cái nick phụ này tạo cũng được hai năm rồi, bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng ngày ngày up hai câu 'Có' hoặc 'Không có', chỉ duy nhất hôm qua, ma sai quỷ khiến cô uống say nên quên up.
Nhìn thấy hai status trên dưới, chuyện kiên trì đã hai năm đột nhiên bị gián đoạn, cái cảm giác này không dễ chịu.
Ngải Tiếu lại thở dài, mở máy tính ra, ghi chép lại tâm trạng gần đây của mình, sau đó lấy nick phụ gửi lên trang web tư vấn. Trang web đó trả lời là 'nhận được', Ngải Tiếu buồn chán lướt trang chủ, thì thấy đều là mấy nội dung khác. Cô đoán mấy hôm nay chắc cũng có nhiều người đăng tin, chắc qua một lát nữa mới đăng tin của cô, do đó đóng trang web lại, chuyển qua viết văn.
Chương này cô viết rất là khó khăn, khi chỉnh sửa thì có rất nhiều chỗ phải viết lại lần nữa, bình thường một chương chỉ cần viết hơn một tiếng là xong, hôm nay dùng tới 3 tiếng lận. Đợi đến khi cô lưu nháp lại chương đó thì đã 12h rưỡi rồi, Ngải Tiếu mau tắt máy, tay chân luống cuống lấy vật dụng vệ sinh, chạy đi giải quyết mùi rượu khó ngửi trên người.
Rượu vào lỡ chuyện, sau này cô sẽ không động đến rượu nữa.
1h rưỡi chiều, cô thay đồ hơi trang trọng, nhìn vào trong gương mình đã hồi phục trở lại, hài lòng gật đầu.
Hoàng Tiểu Duyệt vừa uống sữa vừa đi đến đằng sau cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô hít một hơi, mỉm cười nói: "Tiếu Tiếu thơm phức đã trở về rồi."
Cậu ấy gần quá, Ngải Tiếu căng thẳng né cái cằm nhọn đó, ngượng ngùng xoa tóc: "Sau này tớ đều là thơm phức hết đó." nói xong, cô lấy balo chạy ra cửa, giơ tay ra đẩy cửa, "Tớ đi đây."
"Đi đi, chúc may mắn."
Ngải Tiếu gật đầu ra cửa, sau khi đóng cửa thì bước chậm lại, hình như cảm thấy phản ứng lúc nãy của mình hơi quá. Rồi lại lấy tay vuốt tóc, cô đeo tai nghe rồi thở dài, cúi đầu đi đến phòng họp.
Theo lý mà nói, các câu lạc bộ tổ chức cuộc họp thì đều mượn phòng học trống. Nhưng không thể không nói là liên hiệp hội ngoại ngữ có địa vị rất cao so với các câu lạc bộ khác, một mặt là những hoạt động của họ thu hút rất nhiều sinh viên, mặt khác là nó có tác dụng quan trọng về mặt ngoại giao của trường học. Cũng giống như buổi diễn thuyết của giáo sư Ikeuchi lần này, thật ra nhà trường hoàn toàn có thể mời phiên dịch bên ngoài, nhưng như vậy sẽ làm mất đi tính đặc sắc của nhà trường, cũng khó làm cho các giáo sư nước ngoài có thiện cảm với nhà trường.
Do đó, cho dù là cuộc họp nội bộ của liên hiệp hội, nhà trường cũng đồng ý cho bọn họ dùng phòng họp hội nghị.
Ngải Tiếu hồi tưởng lại biểu hiện của mình hôm qua, tuy không phải là lần đầu tiên cô dịch nói, nhưng lại là lần cô có cảm nhận sâu sắc nhất với liên hiệp hội. Cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình gia nhập vào đây, mà không phải là trải qua cuộc sống bình đạm nhàm chán trong cuộc đời sinh viên.
Nói đến đây thì cô lại nhớ ra một việc quan trọng, giáo sư Ikeuchi chắc về đến Nhật rồi ha, vì để không phụ kỳ vọng của Tô học tỷ, tối nay cô phải suy nghĩ nên gửi mail cho giáo sư ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT