#tien161099
Lộ Chỉ bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, ở bệnh viện hai ngày, bác sĩ đã cho xuất viện.
Tần Tư Hoán nghe được xém chút nữa dậm chân, tạc mao nói lý với bác sĩ: "Ông xem chân của em ấy còn như thế này, mà cho xuất viện sao?"
Bác sĩ: "......?" Cậu là đang hoài nghi tôi không chuyên nghiệp?
Tần tổng vung tay, "Ở thêm bao nhiêu ngày đi, chúng tôi không thiếu số tiền đó."
Nằm trong phòng bệnh, Lộ Chỉ cả ngày chỉ có thể phát ngốc với Tần Tư Hoán, sau đó chính là chơi game.
Lộ Chỉ trên đầu muốn mọc nấm rồi, quá chán.wattpadtien161099
Trầm mặc một hồi, Lộ Chỉ rốt cuộc lên tiếng: "...... Tần Tư Hoán."
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cậu, trong ánh mắt mang theo quan tâm: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Sáng sớm, trong không khí còn vương mùi cây cỏ.
Lộ Chỉ hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết Tần Tư Hoán: "Em có thể xuất viện."
"Ở thêm vài ngày đi." Tần Tư Hoán kiên trì: "Chờ tháo băng hả xuất viện."
Lộ Chỉ thật sự là không có chỗ nào không khỏe, nhưng mà Tần Tư Hoán kiên trì như vậy, cậu cũng có chút dao động.
Bác sĩ ở bên cạnh nói vào: "Lộ Chỉ, băng vải của cậu phải 60 ngày sau mới có thể tháo."
Lộ Chỉ: "!!!"
Lộ Chỉ từ trên giường ngồi dậy, thẳng sống lưng, nhìn Tần Tư Hoán nói: "Em muốn xuất viện, em không muốn ở đây."
Tần Tư Hoán rũ mắt, hàng mi dày rũ xuống, che một bóng râm nhỏ nơi bọng mắt, sau đó, người đàn ông cau mày, lại lộ ra sắc mặt mấy ngày nay, Lộ Chỉ đã nhìn quen là sắc mặt đau lòng.
Giọng hắn đầy cầu xin, có hơi trầm thấp: "Chờ lành hẳn xuất viện đi."
Lộ Chỉ có chút phiền, cậu biết Tần Tư Hoán lo cho cậu nên mới nói như vậy, nhưng thật sự cậu ở phòng bệnh rất chán.
"Chú." Lộ Chỉ duỗi tay, nắm lấy áo sơ mi của Tần Tư Hoán, ngón trỏ câu lấy đai lưng của người đàn ông, nâng mắt, chu môi, "Em muốn xuất viện."
Cậu chu môi làm nũng, Tần Tư Hoán hoàn toàn chống cự không được, hầu kết lăn lăn, ánh mắt sâu thẳm, giống như hôn quân, không thèm suy nghĩ liền nói: "Được."
*
Xuất viện, Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán về lại biệt thự.
Cũng không biết Tần Tư Hoán có chuyện gì, mà không về thành phố L, mà ngốc tại chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, với cái danh rằng "Trải nghiệm quan sát dân chúng", làm dân chúng khổ không thể tả.
Mà ở thành phố L Kiều Định mỗi ngày đều nhắn tin cho Tần Tư Hoán, cầu xin Boss mau về.
Bởi vì chân bị thương, Lộ Chỉ không đến đoàn phim, nhưng vẫn đến trường để tiếp tục học.
Mấy lớp hình thể tạm thời không thể tham gia, lớp thanh nhạc, học thoại lại không thể bỏ được.
Tần Tư Hoán tìm người làm cho cậu một cây nạng, Lộ Chỉ chống nạng đi vài bước, chỉ là nếu làm mạnh hơn một chút, chân sẽ bị đau.
Chuẩn bị về trường đi học ngày đầu tiên, Lộ Chỉ 7 giờ liền rời giường với Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ cử động không được tiện, phòng ngủ từ lầu hai chuyển thành lầu một, Lộ Chỉ mặc đồ xong, chống cây nạng đi đến trường.
Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn cậu, Lộ Chỉ chân trái chống nạng, kẹp dưới nách, dựa vào chân phải đi từng bước về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước......
Lộ Chỉ giống như một con ốc sên, chậm rì rì đi đến phòng tắm.
Tần Tư Hoán cảm thấy cậu vừa vụng về vừa đáng yêu, cong môi, nhướng mày: "Thật sự không cần đỡ?"
Lộ Chỉ nặn kem đánh răng, dựa vào bồn rửa mặt, giống như nổi giận với hắn: "Không cần, tự em có thể làm."
Tần Tư Hoán gật đầu, "Được."
Đến trường học là tự Lộ Chỉ đi, không cho hắn hỗ trợ chút nào.
Tần Tư Hoán cảm thấy, hắn nên quản chặt hơn, bảo bối nhỏ còn có gan đòi đi đóng phim!
Ăn sáng xong, Lộ Chỉ lại chống nạng leo lên xe, Tần Tư Hoán vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, xe một đường chạy đến cổng trường.
Cổng trường đại học buổi sáng không có người, Lộ Chỉ lại kiên cường mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, Tần Tư Hoán ngồi bên cạnh nắm tay cậu kéo lại: "Chờ đã."
Lộ Chỉ cũng không phải muốn tức giận với Tần Tư Hoán, chỉ là cậu rất không thích làm việc gì cũng bị quản, đặc biệt là Tần Tư Hoán còn quản rất nhiều!
Buổi tối không được chơi game thì thôi đi, không được đến đoàn phim cũng không có sao cả, để cho Lộ Chỉ tức giận là Tần Tư Hoán ngày nào cũng muốn đưa cậu đi học!
Mẹ nó chỉ cần là đàn ông liền không thể nhịn!!!
Cậu! Lộ Chỉ! Một người cao 1m82! Cao lớn! Mạnh mẽ! Cường tráng!
Ở trong tình huống bị gẫy một chân, chủ là đến trường học, còn phải nhờ Tần Tư Hoán đưa!
Lộ Chỉ nuốt không trôi cơn giận này, hơn nữa bị bạn học thấy được, rất mất mặt!
Lộ Chỉ quay đầu, kiên cường giữ vững ý chí: "Buông ra! Ông đây không cần anh đưa!"
"Chậc." Tần Tư Hoán cười: "Đứa nhỏ lòng tự trọng rất mạnh."
Lộ Chỉ: "Anh không cần thêm chữ nhỏ đâu! Giống như đang xem thường em!" Lộ Chỉ bĩu môi, liếc mắt tay mình bị Tần Tư Hoán nắm, nâng cằm: "Buông tay."
Tính tình người đàn ông rất tốt, buông tay cậu ra.
Lộ Chỉ hừ một tiếng, chân tay vụng về chống nạng bò ra, sau đó, thật cẩn thận đặt cây nạng trên đất, cậu lại muốn đưa chân phải ra --
Chân còn chưa đặt trên đất, cây nạng đã bị hắn cầm đi.
Lộ Chỉ ngơ ngác, nâng mắt.
Tần Tư Hoán không biết từ lúc nào đã đứng ở trước cửa xe, hắn một tay cầm hai cây nạng của Lộ Chỉ, hơi cong lưng, mím môi, khóe mắt cong cong, giống như lão lưu manh, không đứng đắn: "Muốn đỡ không?"
Lộ Chỉ kiên định: "Tự em có thể làm!"
Tần Tư Hoán cười cười, hắn không hề suy nghĩ nhiều, thiếu vài phần cường thế, giống như một đứa nhóc. Hắn đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay của Lộ Chỉ, nhẹ giọng hỏi: "Không cần đỡ?"
Lộ Chỉ gật đầu, "Em có thể đi."
Tần Tư Hoán để cây nạng dựa vào cạnh xe, nắm lấy cổ tay cậu, đặt ở trên vai mình, quyết định: "Vậy chú ôm đi."
Lộ Chỉ: "Hả???!"
Không đợi cậu phản ứng lại, người đàn ông cong eo, hắn đặt tay Lộ Chỉ trên vai mình, tay còn lại ôm lấy chân Lộ Chỉ, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, cố gắng không đụng đến chân trái của Lộ Chỉ, trực tiếp từ ghế sau ôm Lộ Chỉ ra ngoài.
Lộ Chỉ theo quán tính ôm lấy cổ hắn, kinh ngạc mở to mắt: "Tần Tư Hoán!"
Người đàn ông cúi đầu, mắt đen tuyền, khóe mắt chân mày đều là ý cười khi kế hoạch thực hiện thành công, lúc nói chuyện, hơi thở phun vào trán cậu: "Không thích ôm kiểu này? Vậy đổi kiểu khác?"
Lộ Chỉ muốn bị hắn làm tức chết rồi!
So với ôm, đỡ hình như...... Có thể dễ dàng chấp nhận hơn.
Lộ Chỉ mím môi, bỗng nhiên lại đồmg ý với ý kiến trước đó của Tần Tư Hoán: "Chú, anh đỡ em đi."
Tần Tư Hoán lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không được nha, bảo bối nói cõng mất mặt."
Lộ Chỉ lỗ tai đỏ rực, rất muốn bóp chết mình cho rồi. Biết rõ Tần Tư Hoán là người tàn nhẫn nói một không hai, vậy mà vẫn đối đầu với hắn, đây không phải là muốn tự tìm chết sao?
Lộ Chỉ buồn bực thở hắt ra, khóe mắt ươn ướt liếc nhìn Tần Tư Hoán.
Người đàn ông nhướng mày.
Lộ Chỉ nhắm mắt lại, thò đầu lại gần hôn một cái lên khóe môi hắn, mềm giọng làm nũng nói: "Chú, bảo bối không sao? Không cần ôm."
"Chưa được." Tần Tư Hoán giọng nói nghẹn cười, thấy Lộ Chỉ thật sự sắp tức giận, hắn mới nói: "Lại hôn thêm một cái."
Lộ Chỉ lại hôn một cái lên khóe môi hắn: "Được không?"
Giọng nói cậu mềm như bông, môi cũng mềm.
Tần Tư Hoán trong lòng mềm mại, "Được, đỡ."
Sân trường đại học rất lớn, khu dạy học có hơi xa, Tần Tư Hoán cõng Lộ Chỉ đi đến 20 phút, mới tới được khu dạy học.
Lúc này đã là 8 giờ, 8h30 mới bắt đầu vào học.
Sinh viên năm 2 đều là gần đến giờ mới đi học, rất ít người tới sớm.
Lộ Chỉ dựa vào trên lưng Tần Tư Hoán, không biết tại sao, lại nhớ đến một chút chuyện. Lộ Mạnh Thịnh bận làm việc, Chu Cách không để ý tới cậu, Lộ Dao lại còn nhỏ, không ai chơi với cậu, cậu nhìn người khác được bố cõng đi chơi khắp nơi mà hâm mộ không thôi.
Lộ Chỉ ôm chặt cổ Tần Tư Hoán, ngay bây giờ, cảm thấy một chút cũng không mất mặt.wattpadtien161099
Mấy đứa nhỏ đó được bố yêu mới được cõng đi khắp nơi, Tần Tư Hoán yêu cậu, mới có thể đồng ý cõng cậu đi xa như vậy, đưa cậu đến trường.
Lộ Chỉ ngưỡng cổ về phía trước nhìn xung quanh, thừa dịp Tần Tư Hoán lên cầu thang, cậu hôn một cái lên mặt người đàn ông: "Chú, anhvrất tốt với em."
Tần Tư Hoán nghe vậy, cố ý chọc cậu: "Biết chú tốt với em, vậy mà còn cáu kỉnh với chú?"
Lộ Chỉ cười cười không nói chuyện.
Phòng học ở lầu hai, rất nhanh đã đến.
Tần Tư Hoán đem cậu đỡ xuống ngay cửa, đỡ Lộ Chỉ chống nạng đi vào chỗ, dặn dò nói: "Giữa trưa dì giúp việc sẽ đưa cơm đến, muốn đi vệ sinh nhớ nhờ bạn học đỡ đi biết không, tối chú đến đón em, không được chạy lung tung?"
Lộ Chỉ giống như một học sinh tiểu học được người lớn an bài mọi chuyện, ngồi trên chỗ ngồi, gật đầu lia lịa: "Dạ!"
Tần Tư Hoán bỗng nhiên có cảm giác, tự mình đưa đón con đến trường.
Hắn xoa nhẹ đầu Lộ Chỉ, "Nghe lời."
Quay người muốn đi.
Lộ Chỉ duỗi tay nắm lấy ngón út của hắn, hắn quay đầu lại, nhóc con nằm dài trên bàn, cằm gác trên mặt bàn, tay ở trong balo hình như đang tìm cái gì.
Tần Tư Hoán tò mò đứng chờ.
Rốt cuộc, Lộ Chỉ từ trong balo lấy ra một cây kẹo que, đóng gói màu mè hoa lá hẹ.
Tần Tư Hoán nâng mi, hỏi: "Cho anh?"
Lộ Chỉ mím môi nhét kẹo vào tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, lúc đó nắng sớm từ cửa kính chiếu vào. Tia sáng chiếu đến chỗ nào, chỗ đó có thể nhìn thấy được mấy hạt bụi nhỏ.
Nhóc con tóc hơi rối, con ngươi màu cafe nhạt bây giờ đang phản chiếu bóng dáng của hắn, cậu nói: "Em cũng rất tốt với chú."
Nếu là tình huống bình thường, Lộ Chỉ mỗi ngày chỉ cho phép mình ăn một cây kẹo.
Đem kẹo mình thích nhất đưa cho Tần Tư Hoán, cũng là một loại biểu hiện của tình yêu.
*
Thời gian trôi mau, đến tháng 11, trời bắt đầu chuyển lạnh.
Trong khoảng thời gian này Tần Tư Hoán mỗi ngày đều đưa Lộ Chỉ đến trường, chiều tối lại đến đón về, có đôi khi hắn muốn tăng ca, liền đưa Lộ Chỉ trực tiếp đến công ty.
Lộ Chỉ chống nạng đi càng ngày càng thuần thục nhưng mà Tần Tư Hoán vẫn là mỗi ngày đưa cậu đi học.
Tần Tư Hoán hình như nghiện cách ở chung này rồi, rất có kiên nhẫn, mỗi ngày đều không thấy phiền, đều là bộ dáng ôn nhu.
Lộ Chỉ thật ra chỉ muốn chân nhanh chóng lành lại, như vậy là có thể về đoàn phim để tiếp tục quay phim.
Cảnh trên lưng ngựa Phong Miễn có thể dùng thế thân, chỉ còn dư lại một cảnh Tạ Tiểu Thảo trước khi chết.
Tần Tư Hoán vẫn là không cho Lộ Chỉ về đoàn phim, nhất định chân cậu phải lành hẳn mới được đi.
Lộ Chỉ quyết định gạt hắn, dù sao cảnh quay kia của cậu chỉ cần có một ngày là xong, Tần Tư Hoán chỉ cần về là thấy cậu, sẽ không phát hiện được.
Lộ Chỉ với Phong Miễn ngầm đưa ra kế hoạch, thứ bảy này sẽ quay phim.
Đa số diễn viên trong đoàn phim đều đã đóng máy, nam chính nữ chính cảnh quay cũng không còn bao nhiêu, Lộ Chỉ đi quay phim chỉ là diễn với không khí, chờ hậu kỳ chỉnh sửa mới thấy được thành phẩm.
Thứ bảy tuần này Tần Tư Hoán muốn đến công ty tăng ca, buổi sáng trước khi đi như mọi ngày hắn cho cậu một cái hôn, lại đem tóc của Lộ Chỉ làm rối lên mới bằng lòng đi.
Hắn đi rồi, Lộ Chỉ lặng lẽ gọi điện thoại cho Trương Cập.
Buổi sáng 9 giờ, Trương Cập chở Lộ Chỉ đến phim trường quay phim.
Phong Miễn đã điều chỉnh vị trí tốt, thấy Lộ Chỉ tới, quan tâm: "Chân không có việc gì chứ?"
Lộ Chỉ đã có thể không cần chống nạng để đi, chỉ là lúc đi nhanh thì sẽ không thoải mái. Lộ Chỉ cười nói: "Chú Phong, chân tôi đã ổn rồi."
Chờ Lộ Chỉ thay trang phục xong, thư ký trường quay đánh bản, cảnh quay hôm nay liền bắt đầu.
Lộ Chỉ không có người đối diễn, nguyên cảnh quay hôm nay chỉ hoàn thành một mình, lần đầu tiên cậu quay phim như thế này.
Đây là cảnh Tạ Tiểu Thảo chết, Tạ Tiểu Thảo thắng trận, trong đêm tiến tới cung điện của nước láng giềng để cứu Cửu công chúa.
Nhưng bị Lăng Sở phát hiện, lúc này Lăng Sở với Văn Cửu Nhi đã có mâu thuẫn, Lăng Sở hoài nghi Văn Cửu Nhi trộm người, buồn bực trong cơn tức giận muốn giết chết Tạ Tiểu Thảo với Văn Cửu Nhi.
Phong Miễn nói nội dụng cho Lộ Chỉ hiểu, nói xong liền quay phim, mới đó mà đã trôi qua nữa ngày.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Phong Miễn cảm khái, vỗ vai Lộ Chỉ: "Lần đầu tiên gặp cậu, cậu chỉ là nột đứa nhóc con ở đoàn phim, đóng vai xác chết, hình như là xác chết số 3. Lần này cuối cùng là một bộ phim, cậu lại đóng vai xác chết một lần nữa, thiệt đúng là."
Lộ Chỉ cũng nhớ lại lúc đầu mình đến đoàn phim đóng vai xác chết.
Cậu đóng phim vốn không có cố gắng gì nhiều, sau đó lại nghiêm túc, muốn mình có thể xứng đôi với Tần Tư Hoán hơn.
Buổi chiều lúc quay phim, trạng thái của Lộ Chỉ rất tốt, chỉ quay có một lần liền qua, chưa đến 4 giờ 30 chiều.
Cậu diễn một mạch liền xong, toàn bộ đoàn phim diễn viên đều đã quay xong, còn lại chính là cắt nối biên tập với phối âm.
《Thải thải cuốn nhĩ 》 định lên sóng vào tết Âm Lịch, trước tết nữa tháng sẽ phát sóng, sau đó là đi tuyên truyền.
Lúc Lộ Chỉ đi, là Phong Miễn tự mình đưa cậu ra, không biết tại sao, Phong Miễn cứ cảm thấy Lộ Chỉ rất thân quen, làm cho người ta thích.
Trời cuối thu mát mẻ, Lộ Chỉ cùng Phong Miễn vừa nói vừa cười.
Phong Miễn nói: "Thật không nghĩ tới, nhóc con cậu lại là cháu trai của Tần tổng! Tôi một chút cũng không phát hiện."
Lộ Chỉ hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cũng không phải là cháu trai ruột."
"Vốn đang muốn cho cậu mặc đồ nữ, chính là đoạn bị xóa đó." Phong Miễn cười ha ha: "Vương đạo biết nói cậu vận khí không tốt, hai lần muốn mặc nữ trang đều không thành."
Lộ Chỉ: "......"
Hai ông đạo diễn này, thật đúng là chưa hết tính trẻ con.
Phong Miễn nói được một nửa, câu chuyện bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, vẫy vẫy tay: "Tần tổng! Tới đón Lộ Chỉ hả?!"
Lộ Chỉ nghe được hai chữ Tần tổng, da đầu tê rần, cảm giác trong lòng làm chuyện xấu, thật là không ổn chút nào.
Không xong không xong không xong, lão già này nhất định không thích cậu lừa hắn!
Lần này trực tiếp bị Tần Tư Hoán bắt tại trận, Tần Tư Hoán khẳng định sẽ làm chết cậu!
Lộ Chỉ thong thả, đem ánh mắt nhìn về phía trước.
Người đàn ông dựa vào thân xe Land Rover màu đen bên cạnh, tay kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc đang cháy có một màu đỏ tươi, thấy Lộ Chỉ lại đây, giơ tay vẫy vẫy, giọng trầm thấp đến nghe không rõ: "Bảo bảo, lại đây."
Mặt mày hắn lạnh lùng, xung quanh tỏa khí lạnh, rất dọa người. Áo sơ mi được cởi ba cúc áo, lộ ra lòng ngực màu lúa mạch a.
Lộ Chỉ như muốn ngừng thở, không chống nạng chân như muốn nhũn ra, nhớ tới đêm đó bị Tần Tư Hoán ấn trên giường bệnh, mặc kệ cậu khóc như thế nào cũng không hề làm nhẹ.
Mông cậu bắt đầu đau, chân hình như cũng hơi đau rồi.
Phong Miễn hỏi: "Lộ Chỉ, cậu làm sao vậy?"
Lộ Chỉ cắn chặt răng, Lộ Lộ! Mày không phải là con nít! Mày nhất định sẽ không sợ chó Tần! Còn không phải là Tần Tư Hoán thôi sao! Có cái gì phải sợ!
Lộ Chỉ cố gắng tiếp dũng khí, đi lên phía trước một bước, sau đó chân bắt đầu run.
Tháng 11 trời cuối thu, người đàn ông đang mặc một cái áo sơ mi màu xanh do chính tay Lộ Chỉ buổi sáng đã lựa, đầu ngón tay búng búng tàn thuốc, hơi cúi đầu, răng cắn điếu thuốc.
Lộ Chỉ không dám đi lên nữa, cậu quay đầu lại, nhìn Trương Cập run run nói: "Tôi, tôi cây....... Cây nạng đâu?!"
Tần Tư Hoán bình tĩnh, từng bước đi đến đây, đi về phía Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ chút nữa đã quỳ xuống nhận sai.
Ô ô ô ô! Chồng ơi em sai rồi!
Xin anh nhẹ nhàng!
Nhưng vì phải giữ mặt mũi, Lộ Chỉ vẫn cứng đầu, cho đến khi Tần Tư Hoán sắp đi đến gần cậu, Lộ Chỉ mới nhỏ giọng nói: "Chồng ơi chân em đau, muốn anh ôm."
Phong Miễn: "!!!???"
Trương Cập: "!!!???"
Chồng ơi là cái quỷ gì??!!
Nhóc con từ lúc nào có đam mê gọi người khác là chồng ơi?!
Tần Tư Hoán cong cong mắt, ngậm điếu thuốc, mơ hồ không rõ nói: "Ừ, chồng ôm em."
Phong Miễn & Trương Cập:!
Không chờ bọn họ phản ứng lại, Tần Tư Hoán đã cong lưng, vai đặt ngay bụng Lộ Chỉ, nắm chân Lộ Chỉ, dùng chút lực, trực tiếp đem Lộ Chỉ khiêng trên vai.
Phong Miễn & Trương Cập:!!
Lộ Chỉ không dám nói cái gì, cắn môi nói: "Chú, mất mặt."
Tần Tư Hoán giơ tay, đánh trên mông cậu một cái: "Ngoan."
Phong Miễn & Trương Cập:!!!
Phong Miễn với Trương Cập trơ mắt nhìn Tần Tư Hoán đem Lộ Chỉ khiêng lên xe.
Thân là một người đại diện ưu tú, Trương Cập đầu tiên nghĩ đến không phải là quan hệ của Lộ Chỉ cùng Tần Tư Hoán, mà nhìn xem ở đây có phóng viên hay không.
Cũng may đây là địa điểm quay phim người ngoài không được tự ý ra vào, nên không có ai chụp hình.
Trương Cập lại nhìn về phía Phong Miễn: "Phong đạo sẽ không đem chuyện này nói ra đâu ha?"
*
Lộ Chỉ ngồi ở trong xe, không nhịn được liếc nhìn Tần Tư Hoán.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, mặt mày âm u như mưa bão sắp đến, mắt mũi hắn nhìn thẳng, rất hung dữ, cũng rất im lặng.
Lộ Chỉ không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Tần Tư Hoán vừa rồi trực tiếp khiêng cậu lên chắc là nổi giận rồi.
Lộ Chỉ há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó: "Tần Tư Hoán......"
Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn cậu, "Hả?"
Lộ Chỉ nói: "Em hôm nay không cố ý gạt anh."
Tần Tư Hoán giọng rất bình tĩnh: "Cố ý."
Lộ Chỉ: "???"
Đồ nhà quê nhà cậu từ lúc nào đã biết nói chuyện như vậy rồi?? Còn bắt bẽ cậu từng chữ một??
Nói thật, Lộ Chỉ thật không có sợ Tần Tư Hoán, nhưng mà cậu sợ đau, mà Tần Tư Hoán vừa giận lên, sẽ không có đánh mắng cậu, cũng không có lạnh mặt với cậu.
Nhưng hắn là thứ không biết xấu hổ, chỉ biết lăn lộn cậu trên giường.
Mặc kệ Lộ Chỉ có xin tha như thế nào, Tần Tư Hoán vẫn rất tàn nhẫn mà dùng sức, cho đến khi đem hết tức giận trong lòng phât tiết ra ngoài, mới ôn nhu trở lại.
Lộ Chỉ nói: "Không phải, em không muốn ở đây."
Tần Tư Hoán: "Ừ, anh không đến em liền thoải mái gạt anh."
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ với hắn ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không cùng chủ đề.
Đến khi về đến nhà, Tần Tư Hoán hình như là vẫn còn giận, dì giúp việc còn chưa có tới, Tần Tư Hoán đặt Lộ Chỉ ngồi trên sofa, gọi điện thoại cho dì giúp việc, nói bà không cần đến.
Lộ Chỉ dựng lỗ tai nghe.
Có hơi bất mãn nghĩ, Tần Tư Hoán tại sao không cho dì giúp việc đến?! Lão già Tần Tư Hoán đây là muốn "Giảng đạo lý" với cậu sao?!
Lộ Chỉ buồn rầu gãi gãi tóc, trộm nhìn về phía quần Tần Tư Hoán
Này.
Tại sao thứ đồ kia lại lớn như vậy chứ.
Lớn lên gì mà lớn như vậy, có thể nhỏ hơn một chút được không, rụt rè một chút, cấm dục một chút, đừng lãng phí tài nguyên của ông trời!
Trong lòng biết kế tiếp sẽ có một hồi "Giáo dục" hung ác, Lộ Chỉ dứt khoát chết tâm, nằm im trên sofa, như cá chết nhìn Tần Tư Hoán.
Người đàn ông gọi điện thoại xong, đem điện thoại đặt trên bàn trà, rũ mắt, liền nhìn thấy khóe môi cong lên của Lộ Chỉ, vẻ mặt thấy chết không sợ: "Đến đây đi."
Tần Tư Hoán: "?"
Tần Tư Hoán tò mò hỏi: "Tới cái gì?"
Lộ Chỉ cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm người đàn ông làm bộ ngày càng giỏi, có lẻ đây chính là chiến thuật tâm lý của Tần Tư Hoán, cậu nhắm mắt, "Rất xin lỗi, anh không cho em đi quay phim, em biết, mà vẫn gạt anh đi."
Lộ Chỉ nói xong, cảm thấy thái độ của mình quá tốt, Tần Tư Hoán nhất định sẽ cảm động mà ôn nhu hơn.
Nhưng mà Tần Tư Hoán thở dài: "Không phải không cho em đi đóng phim." Hắn dừng một chút, cúi xuống. Hôn một cái lên vai Lộ Chỉ, Lộ Chỉ mở mắt ra, nghe được người đàn ông hỏi: "Đã quên tại sao bị gẫy chân rồi sao? Cảm thấy chânh lành quá nhanh phải không?"
Lộ Chỉ không nói chuyện, ánh mắt nhìn qua bên cạnh.
Tần Tư Hoán thuần thục cởi đai lưng của Lộ Chỉ, bình tĩnh nói: "Thiếu thao."
Tần Tư Hoán nói: "Xem ra là lần trước còn chưa đủ sâu sắc, muốn hay không, chú giúp em có ấn tượng tốt hơn?"
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ quay đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, đồ không biết xấu hổ, rõ ràng là quan báo tư thù, chính là hắn dục cầu bất mãn, còn muốn nói lời lẽ chính đáng.
Ngụy quân tử giả mù sa mưa!
Nhưng vì sợ đau, Lộ Chỉ nhẹ giọng xin tha: "Chú, hôm nay em quay một ngày, mệt lắm, chú làm nhẹ được không?"
"Rất mệt?" Tần Tư Hoán đè cậu trên sofa, rũ mắt nhìn cậu: "Nhưng mà không phải chú cho em đi quay phim."
Lộ Chỉ trừng hắn liếc mắt, "Hừ."
"Mệt như vậy," Tần Tư Hoán sờ sờ mặt cậu, cười như không cười hỏi: "Vậy thì chú khẩu giao cho em, để em thả lỏng nha?"
Lộ Chỉ mặt đỏ hồng, Tiểu Lộ Chỉ cũng hơi ngẩng đầu.
Cậu liếm liếm môi, bỗng nhiên miệng khô, có hơi nói lắp nói: "Cũng...... Cũng không phải...... Không được."
"Quỷ nhỏ háo sắc." Tần Tư Hoán cúi đầu, cắn cắn hầu kết cậu, "Sau này nghe lời mới có."
"Vậy --" Lộ Chỉ mắt sáng rực lên, có hơi chờ mong, bỗng nhiên nâng đầu Tần Tư Hoán lên, hôn mạnh một cái ngay môi.
Tần Tư Hoán khóe môi cong lên.
Lộ Chỉ xấu hổ xấu hổ nhìn hắn: "Hôm nay...... Có thể cho Lộ Lộ có một cái không?"
Tần Tư Hoán từ trong cổ họng phát ra một tiếng: "Hửm?"
Lộ Chỉ bảo đảm: "Sau này em đều nghe lời anh, anh nói em làm gì, em đều làm cái đó."
Bảo bối nhỏ quá ngoan, Tần Tư Hoán không từ chối được.
Lộ Chỉ thấy hắn không dao động, nóng nảy, trực tiếp tự cởi áo sơ mi, "Chồng à!"
Nhóc con từ lúc nào không biết xấu hổ, càng ngày càng thèm hắn.
Tần Tư Hoán cong cong môi, "Vậy, hôm nay Lộ Lộ có một cái."
Tác giả có lời muốn nói:
------------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.