#tien161099
Chân Lộ Chỉ đã được tháo băng vải, cậu liền tung tăng nhảy nhót, vài ngày sau Tần Tư Hoán liền trở về thành phố L. Hắn ở Bắc Kinh đã được ba tháng rồi, bây giờ cũng đã qua luôn tết Nguyên Đán.
Lúc hắn đi Lộ Chỉ không có cảm giác gì, đến sân bay tiễn hắn, không khóc cũng không nháo, trong lòng rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì cả.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán lúc đi có cho cậu một tấm thẻ, để cậu cầm đi chơi game.
Lộ Chỉ ở trên xe đăng nhập tài khoản thẻ vào tài khoảng Alipay, nhanh chân chạy đi mua trang bị, chơi game.
Về đến nhà, Lộ Chỉ chạy lên lầu mở máy tính, chuẩn bị chơi thêm một trận game với Tống Du. Lúc mở máy tính Lộ Chỉ còn đang suy nghĩ, Tần Tư Hoán đi rồi thật là tốt, cậu có thể thức khuya chơi game, cũng không sợ Tần Tư Hoán ở đâu cũng quản nữa.
Trên màn hình máy tính mấy nhân vật trong game xoay vòng vòng, Lộ Chỉ dời chuột, tay liền đụng phải một thứ lạnh lẽo.
Cậu liếc mắt nhìn qua.
Là đồng hồ Tần Tư Hoán hay đeo, quá là xa hoa và xinh đẹp.
Lộ Chỉ bỗng nhiên liền không còn tâm trạng chơi game, trong lòng cậu trong nháy mắt trầm xuống, không còn tâm trạng làm chuyện gì nữa.
Có hơi buồn.wattpadtien161099
Lúc ở sân bay tiễn Tần Tư Hoán cũng đâu có cảm xúc gì đâu, bây giờ thì.
Rất không nỡ xa hắn nha.
Lộ Chỉ nhìn máy tính trên bàn, rũ mắt, hơn nữa ngày mới thở dài một tiếng.
Haizzz....
Nếu có thể ngày nào cũng được ở cùng chú thì tốt biết mấy, không có chia xa, cũng không có buồn, ngày nào cũng vui vẻ.
Thi cuối kỳ học kỳ 1 có một môn tự chọn, Lộ Chỉ chọn môn thi có thời gian ngắn nhất, thời gian gần đây cậu cũng phải chụp hình tuyên truyền phim, về thành phố L, vừa lúc 《Thải thải cuốn nhĩ》 phát sóng.
Vốn dĩ Trương Cập còn muốn Lộ Chỉ trong tết Âm Lịch tham gia một cái tống nghệ.
Sáu tháng cuối năm Lộ Chỉ nhờ bộ phim vườn trường kia mà nổi tiếng, Tết Âm Lịch mà tham gia tống nghệ nữa sẽ nổi tiếng hơn, lúc này vốn nên liều mạng tham gia tống nghệ, nhưng mà --
Trương Cập cảm thấy nghệ sĩ của hắn không màng danh lợi, mấy ngày nay cũng không đăng tin lên Weibo, đại ngôn cũng chỉ chọn có mấy cái.
wattpadtien161099
*
《Thải thải cuốn nhĩ 》 lúc phát sóng, Trương Cập cưỡng ép yêu cầu Lộ Chỉ đăng Weibo kêu gọi fans đi xem.
Lộ Chỉ đem hành lý đặt trong nhà, liền đi với Tần Tư Hoán về ngôi nhà nhỏ.
Lộ Chỉ nghiêm túc suy nghĩ mấy câu, sau đó tag Phong Miễn vào bài đăng. Cậu đăng Weibo chưa đến mười phút liền có rất nhiều người nhắn lại.
Cậu tượng trưng mà trả lời mấy bình luận rồi thoát khỏi Weibo.
Tần Tư Hoán ở bên cạnh cầm máy tính đánh đánh gõ gõ, không biết đang gấp cái gì bộ dáng rất chuyên chú.
Lộ Chỉ vừa định lên tiếng nói chuyện với hắn, Trương Cập liền gọi điện thoại lại.
"Alo?"
"Đúng rồi, cậu với Tần Tư Hoán rốt cuộc có quan hệ gì?" Trương Cập hình như là đột nhiên nhớ đến chuyện này, "Lúc trước hình như anh nghe cậu gọi Tần tổng là...... Chồng ơi?"
Lộ Chỉ hiện tại cũng không muốn gạt Trương Cập, "Ừ, em với anh ấy kết hôn rồi."
Trương Cập: "!!!"
Tần Tư Hoán mím môi, khóe môi không dễ phát hiện cong lên.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng giống như là chết rồi.
Lộ Chỉ cầm điện thoại, nghi hoặc hỏi: "Anh Cập? Tín hiệu bên anh không tốt hả? Sao không lên tiếng?"
Trương Cập không phải tín hiệu không tốt mà là trái tim không tốt!
Nhóc con nhà hắn đang nói cái gì? Cái quỷ quái gì đây?!
Cậu cùng cái vị trong giới, có tiền ai cũng không dám chọc Tần Tư Hoán, kết, hôn.
Kết! Hôn!!
Cho nên, hắn vẫn luôn cho rằng Lộ Chỉ gia đình nghèo, hơn nữa theo như cậu nói còn bị phá sản, chàng trai sinh viên nghèo.
Nhưng mà sự thật là, Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán là cấp bậc kim chủ.
Hắn cho rằng cậu nghèo, cực khổ tìm tống nghệ cho cậu kiếm tiền, kết quả cậu ta trực tiếp kết hôn với kim chủ nhà giàu số một.wattpadtien161099
"A, đúng rồi anh Cập, lúc trước chúng ta ký hợp đồng với công ty hình như có nói là không được yêu đương, nếu không thì phải bồi thường rất nhiều tiền." Lộ Chỉ nghĩ nghĩ, lại nhìn Tần Tư Hoán: "Nhưng mà hình như Tần Tư Hoán cũng có cổ phần, Ừm...... Hình như còn chiếm rất nhiều cổ phần chắc không cần bồi thường tiền há?"
Trương Cập ngực lại bị nghẹn: "......"
Hắn chỉ biết Tần Tư Hoán có tiền nên ngang tàng, giống như thằng ngốc nhà địa chủ có thể đàu tư 《Thải thải cuốn nhĩ》 đến 260 triệu, thì ra Tần tổng cmn còn là cổ đông trong công ty?
Tần Tư Hoán ngừng tay đánh bàn phím, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lộ Chỉ mang theo ý cười.
Lộ Chỉ tiếp tục nói đạo lý với Trương Cập: "Lúc trước em cũng không có muốn nói cho anh biết, em vốn dĩ là muốn gạt anh, thì em cũng không cần phải bồi thường, nhưng mà hiện tại......"
"Đủ rồi!" Trương Cập sắp khóc đến nơi, "Lộ Chỉ, hiện tại cậu ở đâu?"
"Ở nhà nha." Lộ Chỉ nói: "Sao vậy?"
Trương Cập lau lau khóe mắt, muốn cùng Lộ Chỉ bàn chút chuyện xả giao: "Tần tổng hiện tại không có ở nhà bên cạnh cậu chứ?"
Lộ Chỉ nói sâu xa: "Tần tổng, anh ấy cũng ở nhà nha."
Trương Cập: "...... Vậy quên đi, anh cúp máy trước, xin chào!"
Tần tổng ở nhà thì sao, nói sau cái rắm! Trương Cập có thể là bị dọa đến nói ấp úng rồi.
Lộ Chỉ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại đen thui, Tần Tư Hoán đã ngồi bên cạnh cậu, duỗi tay ôm vai cậu, vỗ vỗ: "Trương Cập nói với em cái gì?"
"Chính là hỏi chúng ta có quan hệ gì." Lộ Chỉ đã quen với sự thân mật của hắn, cũng không đẩy móng vuốt của hắn ra, "Đúng rồi, chú."
"Hả?"
"Bố em nói anh sau này đừng xuất hiện trước mặt ông ấy nữa, ông ấy nhìn thấy anh ngực liền đau."
Tần Tư Hoán: "Hửm?"
Lộ Chỉ ngón tay gõ gõ cằm, tự hỏi một lát, quay đầu nhìn Tần Tư Hoán, kết luận nói: "Em cảm thấy vấn đề chắc là do anh, anh quá hung dữ, rất dễ dọa đến em và bố."
Tần Tư Hoán: "?"
Lộ Chỉ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Nếu không như vậy đi, sau này anh có thấy bố, thì liền đeo khẩu trang đi?"
Tần Tư Hoán nghẹn họng, chỉ cảm thấy cái đề nghị này...... Rất vớ vẩn.
Hắn hung dữ khi nào? Làm gì có dọa người?wattpadtien161099
Bảo bối nhỏ gan nhỏ như vậy, có thể yêu hắn đến chết đi sống lại, Lộ Mạnh Thịnh còn không muốn nhìn thấy hắn?
Không có mắt nhìn.
Tần Tư Hoán lười suy nghĩ đến vấn đề này, dù sao hiện tại Lộ Chỉ cũng không ngại quan hệ của bọn họ công bố ra bên ngoài, hắn hơi tò mò, buông vai Lộ Chỉ ra, nhích lại gần: "Lúc trước không phải nói không muốn người khác biết sao? Sao hiện tại lại không ngại?"
Lộ Chỉ hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tần Tư Hoán.
Cậu cũng đâu có biểu hiện gì đâu, cũng không biết Tần Tư Hoán mỗi ngày đều tự mình bổ não cái gì.
Người đàn ông không để ý hỏi: "Khi nào làm hôn lễ? Tháng sau? Trước em khai giảng có được không?"
Giọng điệu hắn tùy ý, nhưng mà khi hỏi ngón tay hắn trên đầu gối gõ không ngừng, thể hiện sự khẩn trương của hắn.
Lộ Chỉ lúc đầu nói đâu có ít, tuy hắn không để ý, nhưng mà vẫn luôn nhớ.
Lộ Chỉ nói hắn ghê tởm.
Mặc dù sau đó nhóc con có mua bánh kem để dỗ hắn vui, nhưng Tần Tư Hoán vẫn nhớ kỹ.
Lâu lâu cũng sẽ nhớ lại.
Hắn vẫn luôn không có ép Lộ Chỉ đem quan hệ của bọn họ thông báo ra bên ngoài, cũng không có ép cậu làm hôn lễ, là bởi vì, tự mình cũng không có nắm chắc nhóc con có đồng ý hay không.
Hắn không muốn từ miệng Lộ Chỉ nghe được hai từ 'không muốn'.
Vừa nói xong, xung quanh yên tĩnh năm giây.
Lộ Chỉ trong mắt có vài phần kinh ngạc, giống như hoàn toàn không biết về chuyện này. Qua một hồi lâu, cậu mới nói: "Chờ em tốt nghiệp nha."
Tần Tư Hoán lười biếng: "Được."
*
Lộ Chỉ về nhà không được mấy ngày, liền nhận được một tin nhắn từ người lạ, hẹn cậu gặp mặt ở nhà hàng gần đây.
Lộ Chỉ tưởng là tin nhắn rác, vừa định xóa, lát sau liền có người gọi đến, cậu nghe máy, không chủ động lên tiếng.
Đối phương nói: "Lộ Chỉ?"
Là giọng một người đàn ông, có hơi già, hình như là ba của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ "Vâng!" một tiếng.
Bên kia Tần Minh cười, giọng điệu hơi châm chọc: "Cố ý làm bộ không thấy được tin nhắn của tôi?"
Lộ Chỉ: "......?"
Tần Minh nói: "Cho rằng như vậy là có thể tiếp tục dính lấy con trai tôi?"
Lộ Chỉ hạn hán lời.
Tần Minh lại cười một tiếng: "Cậu tưởng mình đẹp lắm sao."
Nói xong, Tần Minh cúp điện thoại.
Ngay sau đó, tin nhắn gửi tới: 【Cậu không đến gặp tôi, tôi liền trói cậu tới.】
Lộ Chỉ tức đến bật cười.
Tần Minh cho rằng mình là ai? Trong giọng nói còn tự cho mình là đúng, có bệnh à.
Nhưng mà đối phương là ba của Tần Tư Hoán, Lộ Chỉ đơn giản sửa soạn, đi đối phó trước.
Cậu chọn một cái áo sơ mi trắng ngày thường ít mặc, lại mang một đôi giày da phong cách, khoác thêm một cái áo bông, leo lên chiếc xe hoa sen của cậu chạy đến nhà hàng.
Phục vụ hình như là đã được dặn dò trước, cậu đi vào, liền có phục vụ dẫn cậu đến phòng riêng ở lầu ba.
Trước cửa phòng riêng có hai vệ sĩ mặc trang phục màu đen, tay đầy cơ bắp, đeo kính, mắt nhìn thẳng.
Lộ Chỉ sờ sờ điện thoại trong túi, suy nghĩ có nên báo án hay không, theo tư thế của đối phương hình như không có ý tốt.
Vệ sĩ giúp cậu mở cửa, Lộ Chỉ thấy được Tần Minh đang ngồi trên ghế gọi điện thoại.
Lộ Chỉ nghe không được bên kia nói gì, chỉ nghe thấy Tần Minh nói: "Chính con tới xem đi."
Sau đó, Tần Minh cúp điện thoại, đặt điện thoại trên bàn đá cẩm thạch.
Ông cười ôn hòa, nhìn Lộ Chỉ vẫy vẫy tay: "Đến."
Lộ Chỉ bình tĩnh nói: "Chào Tần đổng." Cậu ngồi xuống đối diện Tần Minh, tay đặt trên bàn, hỏi: "Ông tìm cháu có việc gì?"
"Cậu đến rất đúng giờ." Tần Minh vẫn cười như cũ.
Lộ Chỉ có hơi nóng, cởi áo bông trên người ra, để trên lưng ghế, lại lấy chìa khóa trong túi ra đặt trên bàn: "Cháu lái xe đến, trên đường cũng bị kẹt xe, tốn không ít thời gian, ông nói đúng giờ hình như không đúng lắm."
Tần Minh đôi mắt không dễ phát hiện âm u, mặt cũng nghiêm túc hơn.
Ngồi đối diện ông là một nhóc con có bề ngoài rất tốt, mặc dù là nói chuyện không khách khí, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác không có tính công kích.
Tần Tư Hoán chắc là thích bộ dạng này của cậu.
Nhưng qua hôm nay, mặt nạ của Lộ Chỉ sẽ bị ông gở xuống, Tần Tư Hoán tự nhiên cũng sẽ không thích cậu nữa.
Tần Minh đè nén cơn giận, hơi cong eo, từ trên mặt đất cầm lên một cái vali màu đen, đẩy cho Lộ Chỉ.
Ông ôn hòa nói: "Mở ra nhìn xem."
"Nhìn cái gì?" Lộ Chỉ không nghi ngờ ông, mở vali ra nhìn.
Thấy rõ đồ trong đó, Lộ Chỉ dừng lại, không lên tiếng.
Tần Minh cười lạnh, nghĩ thầm, Lộ Chỉ quả nhiên là vì tiền mới ở bên Tần Tứ, đáng thương cho con ông bị mê hoặc đến không biết đường về.
Tần Minh vươn tay vỗ vỗ vali, giọng điệu nhẹ nhàng như dụ dỗ: "Ở đây có 50 vạn, là tiền đặt cọc, nếu cậu đồng ý với tôi một chuyện, tôi cho cậu 2000 vạn."
Lộ Chỉ: "......"
Cho 2000 vạn lận nha.
Lộ Chỉ nâng mắt nhìn Tần Minh, lão già này hơi keo, còn keo hơn cả Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán cho cậu một tấm thẻ, cái này còn không bằng số lẻ trong đó.
Lộ Chỉ không lên tiếng, một lời khó nói hết nhìn chằm chằm 50 vạn.
Tần Minh cho rằng cậu dao động, khóe môi không tự giác mà cong lên, giọng điệu cũng hơi khinh miệt: "Rời khỏi Tần Tứ, số tiền này đều cho cậu."
Lộ Chỉ: "......"
Cậu rất là cảm động nha! Cậu đúng là không chờ nổi muốn số tiền này!
Lộ Chỉ nhịn không trợn trắng mắt.
Tần Minh từng bước dụ dỗ: "Tần Tứ từ nhỏ đã máu lạnh, nó chỉ muốn có một người vợ bớt lo, cậu cũng thành thật, cho nên nó mới chọn cậu. Nhưng cậu có nghĩ đến bên cạnh Tần Tư Hoán không còn ai sao?"
Lộ Chỉ: "Còn có ai?"
Tần Minh nói: "Phụ nữ nó dẫn về nhà hai tay cũng điếm không hết." Tần Minh lại đẩy vali về phía Lộ Chỉ, giống như là cho Lộ Chỉ nhìn rõ số tiền: "Tần Tứ rất keo, nơi đắt nhất chắc là cũng chỉ dẫn cậu đến bờ biển của thành phố C đi? Cậu đi theo nó không có tiền đồ đâu, không bằng cầm lấy tiền là sài cho sung sướng."
Lấy Tần Minh biết Tần Tư Hoán rất rõ, Tần Tư Hoán không có khả năng cho Lộ Chỉ như thế.wattpadtien161099
Tần Minh tính tình không tốt, lúc còn trẻ cũng có làm ra mấy chuyện quá đáng, thậm chí còn động tay với Tần Tư Hoán. Ông biết con ông không thích nói chuyện, không thích thân cận với người khác, cho dù thích Lộ Chỉ, cũng không có thổ lộ với Lộ Chỉ.
Tần Minh mắt nhìn trên mặt bàn, chờ Lộ Chỉ trả lời: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tại sao muốn cháu rời khỏi Tần Tư Hoán?" Nhóc con đối diện nói từng chữ rõ ràng với ông.
Tần Minh nói: "Thứ nhất Tần Tứ không thích cậu, thứ hai," Ông nhìn Lộ Chỉ từ trên xuống dưới: "Cậu không xứng với nó, tôi sẽ không cho phép cậu bước vào nhà của tôi."
Lộ Chỉ đột nhiên trong lòng rẩ tức giận.
Tần Minh dựa vào cái gì nói Tần Tư Hoán không thích cậu? Dựa vào cái gì nói cậu không xứng với Tần Tư Hoán?
Tay cậu đặt trước người, thẳng eo, nhìn Tần Minh, nói: "Cháu thật sự luôn rất bội phục ông."
Tần Minh thoải mái, cảm thấy chuyện người khác bội phục mình là chuyện rất hiển nhiên tập mãi thành quen: "Ừ."
Lộ Chỉ nói: "Tần Tứ lúc nhỏ bị ông đánh, còn không được ông cho ăn kẹo, chuyện gì cũng phải bắt anh ấy làm được tốt nhất. Cháu thật sự bội phục ông, có thể tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy, ông quả thật ưu tú giống như một người có bệnh tâm thần."
Tần Minh đỏ mặt: "Cậu --!"
"50 vạn? 2000 vạn?" Lộ Chỉ nâng cằm, cười lạnh: "Ông đây thiếu chút tiền này của ông sao?"
Cậu đóng một bộ phim có thể kiếm được 500 vạn, một tập phim đã có 60 vạn, thù lao một bộ phim hơn 3000 vạn, hơn nữa năm nay còn nhận mấy cái đại ngôn, Lộ Chỉ đánh giá, cậu cho Tần Tư Hoán còn nhiều hơn, còn hơn 4000 vạn nữa kìa.
Tần Minh vỗ bàn: "Cậu ăn nói như thế hả?!"
Lộ Chỉ cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị chạy lấy người: "Cháu cho ông biết, Tần Tư Hoán rất thích cháu, ông không chấp nhận được có thể đuổi anh ấy ra khỏi nhà, anh ấy không có tiền cũng phải ở bên cháu. Hơn nữa," Lộ Chỉ cong môi, rũ mắt nhìn số tiền kia: "Cháu hiện tại rất có tiền, chờ cháu sau này có thể kiếm được rất nhiều tiền, Tần Tư Hoán cũng không cần đi làm nữa, anh ấy có thể thoải mái ở nhà làm sâu gạo."
Tần Minh ngơ ngác: "Cái gì?" Lời nói này! Lộ Chỉ! Cũng nói được khỏi miệng!
Quả thật là không biết xấu hổ!
Lộ Chỉ cầm lấy áo khoác trên ghế, từ trong túi lấy ra 10 tệ, ném trên bàn, hung dữ mà nhìn Tần Minh.
Giọng nói cũng có vài phần tàn nhẫn: "Không phải mỗi người đều là Tần Minh. Ông không thích Tần Tư Hoán, ông không yêu anh ấy, từ nhỏ ông đã đối xử không tốt với anh ấy, ông lại nuôi anh ấy thành như bây giờ, vừa mẫn cảm vừa thiếu tình yêu, cho nên, Tần Tư Hoán cho dù có là con của ông, ông cũng không có tư cách xen vào chuyện của anh ấy. Tôi, Lộ Chỉ, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không ưu tú anh ấy không có tiền, tôi nuôi anh ấy."
"Ông," Cậu giơ ngón giữa, chỉ vào Tần Minh: "Đi đi, tôi với Tần Tư Hoán đều không thích ông."
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Tiểu Thâm: Aaaaa! Tôi cũng muốn được Lộ lộ nuôi!
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Edit chương này quá đã!
Tiểu Lộ: Hãy gọi tôi là Lộ siêu ngầu.
Tần Minh: Tức chết lão già này rồi..!!!