#tien161099
Lộ Chỉ kỳ quái liếc mắt nhìn Khương Thời Ngạn, không trả lời.
Khương Thời Ngạn bị cái liếc mắt của cậu mà phát bực, mặt căng thẳng, hắn nhìn Lộ Chỉ bằng ánh mắt không tốt, "Tôi biết cậu với người đó có quan hệ gì."
"Hả?" Lộ Chỉ nghi hoặc mà hỏi lại: "Cái gì?"
Khương Thời Ngạn cười lạnh, nghĩ thầm kỹ thuật diễn của Lộ Chỉ càng ngày càng giỏi, diễn bộ dáng ngơ ngác cũng hay đấy, hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm bấm, đưa tới trước mặt của Lộ Chỉ, thấp giọng như một con rắn độc: "Cậu nói, nếu tôi đăng tấm ảnh này ra thì sao?"
Bối cảnh bức ảnh là nhà tranh, ánh đèn lờ mờ, có hai người đứng ôm nhau, người được ôm là Lộ Chỉ.
"Tùy cậu." Lộ Chỉ liếc mắt, không để ý lắm nói.
Cậu không quan tâm hoàn toàn chọc giận Khương Thời Ngạn, hắn ghét nhất chính là Lộ Chỉ luôn đè đầu hắn, nhưng lại đè với bộ dáng không hề quan tâm, lương thiện đến mắc ói!
Lộ Chỉ tắt điện thoại của Khương Thời Ngạn, bình tĩnh nhìn hắn, giọng nói cũng không hề gấp gáp, còn giải thích với hắn: "Khương Thời Ngạn, cậu đem tấm ảnh này phát tán ra đi, sẽ chỉ làm càng nhiều người biết quan hệ của Tần Tư Hoán với tôi hơn thôi. Cậu biết Tần Tư Hoán không phải là người vô dụng, anh ấy rất có tiếng nói ở trong cái giới này, tấm ảnh này bị tuông ra ngoài, chỉ càng làm tôi có chỗ dựa mà thôi, tôi liền có thể tự do đi cửa sau, dựa vào năng lực của Tần Tư Hoán, đừng nói một vai nam 2, tôi muốn đóng nam chính thì cũng đâu có khó?"
Khương Thời Ngạn ánh mắt liền tránh né.
Hắn không muốn đem ảnh chụp đăng lên, hắn chỉ là muốn lợi dụng bức ảnh này để uy hiếp Lộ Chỉ, nhưng mà Lộ Chỉ lại thoải mái như vậy, giống như không hề quan tâm người ta biết cậu ta là đồng tính luyến ái.
Khương Thời Ngạn tức đến thở gấp: "Lộ Chỉ, cậu có lòng tự trọng một chút được không?"
"Khương Thời Ngạn, lúc trước cậu không phải như thế." Lộ Chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Ăn ngay nói thật, cậu bây giờ làm người khác cảm thấy rất đáng ghét."
"Trước kia tôi là cái dạng gì? Cậu lại không biết."
Khương Thời Ngạn thật sự là càng ngày càng ghét Lộ Chỉ. Lúc trước hai người họ đều nghèo như nhau, bọn họ cùng đi giao cơm hộp, cùng nhau diễn xác chết, cuối cùng cùng nhau ký hợp đồng Tinh Vũ.
Thậm chí, Khương Thời Ngạn còn giỏi hơn Lộ Chỉ. Lúc trước hắn thi ở trường, còn đạt được hạng nhất, hắn còn đổi người đại diện khác giỏi hơn Trương Cập.
Nhưng mà hiện tại, hắn vẫn còn đóng vai phụ, Lộ Chỉ cũng đã diễn vai nam 2.
Hơn nữa, Lộ Chỉ còn leo lên giường của kim chủ Tần Tư Hoán!
Lúc khai giảng cậu cho rằng hai người là chú cháu, nhưng hiện tại xem ra, chú cháu cái gì, rõ ràng là quan hệ kim chủ và tình nhân nhỏ!
Lộ Chỉ hiện tại chính là bán mông mới có được tài nguyên! Nếu không phải Tần Tư Hoán đầu tư cho đoàn phim, Lộ Chỉ khẳng định cũng sẽ không đóng được vai nam 2! Lộ Chỉ kỹ thuật diễn quá kém, diễm vai tiểu thái giám còn chưa có đạt đâu! Chỗ nào xứng đáng diễn vai Tạ Tiểu Thảo!
Khương Thời Ngạn chính là đố kỵ Lộ Chỉ, rõ ràng hắn chỗ nào cũng tốt hơn Lộ Chỉ, Lộ Chỉ lại không từ thủ đoạn để được nổi tiếng.
Lộ Chỉ đứng lên, cậu cúi đầu sửa sửa cổ tay áo, rũ mắt, trong chớp mắt giống như tiểu thái giám ác độc trong kịch bản, giọng điệu cũng âm u: "Khương Thời Ngạn, lúc mới vào đại học, cậu tuy rằng có chút...... Hướng nội, nhưng mà cậu rất nghiêm túc học, nỗ lực đóng phim, khi đó cậu với tôi sẽ cùng nhận giải thưởng. Nhưng cậu nhìn cậu hiện tại xem? Vừa có chút tiền đồ, liền xem thường người đã nâng đỡ mình."
Khương Thời Ngạn sắc mặt trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc còn chưa quay về, cảm thấy hơi sợ.
Lộ Chỉ cong cong khóe miệng, không để ý nói: "Lúc đầu Phong đạo chỉ cho tôi ký hợp đồng, tôi có tình có nghĩa, cho nên dẫn cậu theo. Sau đó vai diễn của cậu bị Diệp Chu Ngạo cướp, nguyên nhân là do tôi, cuối cùng cũng là tôi nhờ người khác lấy về cho cậu."
Khương Thời Ngạn cắn chặt răng, chỉ cảm thấy rất nhục.
Hắn lại không cầu Lộ Chỉ giúp hắn ký hợp đồng Tinh Vũ! Là Lộ Chỉ tự mình dẫn hắn theo!wattpadtien161099
Lộ Chỉ giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Chuyện của chúng ta coi như là bỏ đi, sau này cũng không cần làm bạn bè nữa, cậu vẫn là thích hợp ở chung với loại ngươgi như Diệp Chu Ngạo." Cậu ngừng lại, ngẩng mặt cười cười: "Tần Tư Hoán cậu biết đó? Đó là kim chủ của tôi, cậu đó, nếu làm tôi không vui, tôi nói anh ấy phong sát cậu, cho cậu sau này đừng mong được đóng phim nữa."
Khương Thời Ngạn không thể tin được trừng cậu: "Tại sao cậu lại ác như vậy?"
Lộ Chỉ bị từ ác độc này làm cho ghê tởm.
So ác độc, cậu sao có thể so với Khương Thời Ngạn.
Khương Thời Ngạn đổi người đại diện đả kích Trương Cập Lộ Chỉ vẫn còn nhớ, còn có người này lúc trước lấy lòng Diệp Chu Ngạo, sau đó lại trong tối ngoài sáng đi nói xấu cậu.
Cậu nhẹ giọng cười, cầm lấy điện thoại như là muốn gọi điện, nói: "Như thế nào? Cậu không tin à? Vậy để tôi gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán nói một tiếng, làm cho cậu trở tay không kịp?"
Khương Thời Ngạn nuốt nước miếng, cố nén nhục nhã nói: "Được, tôi không chọc cậu."
Lộ Chỉ nói: "Vậy cậu đi đi, đừng làm bẩn mắt tôi."
Khương Thời Ngạn bị cậu chọc tức, nhưng hắn lại không dám làm gì Lộ Chỉ.
Hắn là một đứa nhóc ở nông thôn không quyền không thế, nếu như đắc tội Tần Tư Hoán hắn liền mong được đóng phim nữa.
Khương Thời Ngạn nghĩ, nếu Lộ Chỉ chỉ đóng vai nam 4 liền nổi, hắn diễn vai nam 7 tại sao lại không được? Chỉ có thể dùng kỹ thuật biểu diễn để đánh bại Lộ Chỉ!
Buổi chiều lúc quay phim, Khương Thời Ngạn diễn vai thượng thư đại nhân đọc thánh chỉ của hoàng đế.
Một đoạn này vốn là diễn rất tốt, lời thoại cũng rất hay, nhưng Khương Thời Ngạn dùng sức quá nhẹ, sắc mặt quá phong phú, diễn vai thượng thư giống như đi diễn hài.
Phong Miễn mày nhăn đến có thể kẹp chết con ruồi: "Cắt cắt cắt! Cậu xảy ra chuyện gì vậy, cảnh như vậy cũng diễn không xong?!"
Khương Thời Ngạn sắc mặt không tốt cho lắm, hắn theo bản năng nhìn Lộ Chỉ có phải đang cười nhạo hắn hay không, chính là Lộ Chỉ hiện tại đang tập thoại với Vinh Kỳ, liếc mắt cũng chẳng thèm.
Khương Thời Ngạn có chút lúng ta lúng túng nghĩ...... Lộ Chỉ có phải hay không từ đó đến giờ chưa từng để ý đến hắn?
*
Đoàn phim khai máy đến đây đã được hai tháng, quay phim đã đến phần hậu kỳ, đã đến cảnh chiến tranh của hai nước.
Văn quốc từ trên xuống dưới không người nào có thể sử dụng, lão hoàng đế tức giận đến ném ngọc tỷ, Lộ Chỉ đóng vai Tạ Tiểu Thảo lúc này đứng ra, lấy thân tàn nhận chức nguyên soái, cầm binh đi đánh giặc.
Một đoạn này rất khó, vốn dĩ có thể dùng thế thân, nhưng mà Lộ Chỉ muốn tự thân mình quay phim, Phong Miễn chỉ có thể làm thầy dạy cậu cưỡi ngựa.
Phong Miễn trong khoảng thời gian này đối với Lộ Chỉ càng ngày càng vừa lòng!
Nhóc con này rất kiên định, nắm chắc kiến thức cơ bản, kỹ thuật diễn cũng tốt, thái độ nghiêm túc, không hổ là diễn viên hắn vừa liếc mắt liền nhìn trúng!
Phong Miễn còn muốn tặng cậu một bông hồng nhỏ làm phần thưởng!
Cảnh quay ngày đó, diễn viên quần chúng hơn 200 người, một đoàn kỵ mã đi theo phía sau Lộ Chỉ, giao chiến với nước láng giềng.
Cảnh quay này rất đốt tiền, Phong Miễn hy vọng có thể một lần liền qua, thợ quay phim cũng hơi khẩn trương.
Cảnh quay Tạ Tiểu Thảo ngồi trên lưng ngựa, tay cầm thương, chiến đấu với quân địch, hai người đánh nhau mấy hiệp, cuối cùng ngực trúng một đao.
Một đoạn này tập đến lần thứ hai không có chuyện gì xảy ra, tới tới lui lui còn rất nhiều thứ để tập, Lộ Chỉ mặc giáp cưỡi ngựa bắt đầu đánh nhau với diễn viên quần chúng.
Một đi một về, ra chiêu rất đẹp.
Đột nhiên, con ngựa Lộ Chỉ đang cưỡi đột nhiên nổi điên, giơ chân trước, chút nữa là hất văng Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ gắt gao ôm cổ ngựa, hoảng sợ, diễn viên quần chúng xung quanh liền hô: "Làm sao vậy?" "Con ngựa này bị điên rồi?"
Lộ Chỉ nhắm mắt lại, người theo quán tính mà văng ra, sau lưng cậu một trận đau nhói, trời đất quay cuồng, hình ảnh cuối cùng trong mắt là con ngựa giơ chân trước, như là muốn đạp lên người cậu!
Cậu cả kinh, hoàn toàn mất đi ý thức.
Bên tai nghe được giọng nói của Vinh Kỳ, còn có giọng Phong Miễn trách mắng người khác, lúc sau, cái gì cũng không nghe được, chỉ biết trên đùi rất đau.
*
Đoàn phim tạm ngừng quay phim, Phong Miễn cùng Vinh Kỳ còn có mấy diễn viên khác đều đứng bên ngoài phòng bệnh, Phong Miễn còn nói chuyện với biên kịch, hỏi thăm tình hình.
"Mấy người chiếu cố người khác như thế hả?!" Bỗng nhiên có người đứng trước mặt Phong Miễn, mắng một câu, hoàn toàn tức giận, hung dữ như là muốn giết người: "Đoàn phim nhiều người như vậy mắt đều mù sao? Thế nào cũng phải cho đứa nhỏ đi cưỡi ngựa? Phong Miễn, cậu giỏi lắm, cậu có bản lĩnh tự mình đi cưỡi ngựa xem, xem mình còn lành lặn mà xuống không!"
"Vinh Kỳ, ông đây kêu cậu chăm sóc em ấy cho tốt, cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu không bằng cầm thú!" Mắng xong Phong Miễn, giọng nói kia lại mắng Vinh Kỳ: "Một đứa nhỏ cũng chăm sóc không xong? Cậu là đồ ngốc hả?"
Phong Miễn đang nói chuyện điện thoại bèn ngừng lại: "...... Tần tổng?"
Vinh Kỳ xoa xoa đầu: "...... Anh họ."
Tần Tư Hoán cho bọn họ một cái liếc mắt xem thường, "Im miệng hết cho ông!"
Hắn làm lơ tất cả mọi người trước cửa phòng bệnh, mở cửa đi vào. Lộ Chỉ trên đùi bó thạch cao, mắt cá chân còn quấn băng vải rất dày, treo trên giá, cậu nằm trên giường bệnh, cả người cô đơn, sắc mặt trắng bệch, đang ăn táo.
Quả táo màu đỏ, làm nét mặt cậu càng yếu hơn.
Thấy hắn tới, Lộ Chỉ nhai táo, quay đầu nhìn về phía hắn.
Tần Tư Hoán lại mở cửa, nhìn Vinh Kỳ táo bạo mắng: "Đi, đem con ngựa kia chém cho ông! Chém thành 3000 khúc! Thiếu một khúc cũng không được!"
Vinh Kỳ: "...... Dạ."
Nói xong, cửa phòng bị đóng lại cái rầm, thậm chí còn run lên.
Phong Miễn cười gượng nói: "Tần tổng sức lực rất lớn!"
*
Lộ Chỉ ăn mặc đồ bệnh nhân, trợn tròn mắt nhìn Tần Tư Hoán đang đi đến, mắt đào hoa lấp lánh, "Chú, anh đã đến rồi?"
Tần Tư Hoán nhìn bộ dạng thảm không nỡ nhìn của cậu, đau lòng muốn chết.
Hắn ngồi vào mép giường, cầm lấy quả táo của Lộ Chỉ, lại nhìn chân trái quấn băng của cậu: "Đau không?"
"Không sao rồi." Lộ Chỉ cười hì hì lắc lắc đầu, an ủi hắn: "Lúc đó chỉ hơi ngơ ngác, con ngựa kia tự nhiên điên lên."
Tần Tư Hoán hung dữ xoa mặt cậu: "Còn nói với anh là vui? Anh lo đến sắp chết rồi."
Lộ Chỉ oai oai đầu, đánh giá Tần Tư Hoán.
Người đàn ông bộ dáng mệt mỏi, giống như là gấp gáp đi đến đây, ngón tay còn bị dính mực.wattpadtien161099
Mặt hắn nghiêm túc, trong mắt đều là lửa giận. Có thể nói là đang rất tức giận.
Lộ Chỉ duỗi tay ngoéo ngón út của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Chỉ bị gẫy chân, mấy chỗ khác không sao."
Tần Tư Hoán trầm mặc không nói lời nào, như là đang kiềm nén cảm xúc.
Một lát sau, Lộ Chỉ đã bị Tần Tư Hoán chuyển đến phòng bệnh VIP, không ai có thể vào thăm.
Cảnh quay của Lộ Chỉ bởi vì bị thương nên cũng tạm ngừng, cậu cũng chỉ còn một cảnh quay, cho nên Phong Miễn nói có thể đợi cậu khỏe rồi quay bổ sung sao.
Buổi chiều Tần Tư Hoán nhờ người mua chút đồ dùng vào đây, Lộ Chỉ dựa trên giường bấm điện thoại, bớt thời giờ nhìn mấy thứ kua, nghẹn họng nhìn trân trối: "Chú, anh chuyển nhà à?"
Thật sự là quá nhiều, cả nước ấm cũng có, Lộ Chỉ nghi ngờ Tần Tư Hoán là đến bệnh viện để ngủ đông.
Tần Tư Hoán không có phản ứng gì, giống như là vẫn còn tức giận, "Ừ."
Lộ Chỉ cũng không biết hắn giận cái gì, nhưng thất sắc mặt hắn không dễ nhìn, cũng không dám nói chuyện với hắn. Người đàn ông vốn dĩ gương mặt rất hung dữ, lúc tức giận gương mặt rất đáng sợ, Lộ Chỉ lúc chơi gane, vô tình nhìn Tần Tư Hoán còn bị dọa cho run tay.
Sau đó giao diện điện thoại liền hiện lên --
Game over!!!
Lộ Chỉ: "......"
Lão già này có thể đừng đáng sợ thế được không!!!
Buổi tối Tần Tư Hoán làm hộ sĩ giúp cậu tắm xong, Lộ Chỉ tiếp tục nằm trên giường, lấy điện thoại của Tần Tư Hoán chơi gane.
Người đàn ông đi tắm, chưa đến hai phút đã ra.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, kéo rèm, phòng bệnh VIP đèn rất sáng, còn có mùi hoa thoang thoảng.
Lộ Chỉ nâng mắt nhìn về phía cửa phòng tắm.
Người đàn ông chỉ mắc một cái quần lót màu xám, chính giữa quần lót có một khối rất lớn nha, cơ bụng rất đẹp, đường cong cơ bắp chảy dài rồi biến mất trong lưng quần.
Bên cạnh rốn hắn, còn có một nốt ruồi đen, dưới ánh đèn rất rõ ràng.
Nhìn lên trên, giọt nước theo trán chảy xuống, lướt qua hàm dưới căng chặt, đi ngang qua hầu kết, dừng lại ở xương quai xanh.
Lộ Chỉ không tự giác nuốt nước miếng, có hơi nóng.
Người đàn ông đi về phía cậu, thấy bộ dáng ngơ ngác của Lộ Chỉ, nhướng mi: "Như thế nào?"
Lộ Chỉ tiếp tục nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không mặc đồ?"
Tần Tư Hoán tay phải đặt trên eo, đầu ngón tay xoa xoa mép quần lót, suy nghĩ nói: "Đây không phải mặc?"
Lộ Chỉ: "......!"
"Anh, anh đừng tới đây nha." Lộ Chỉ hữu khí vô lực, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, vẫn là không nhịn được nhìn về phía Tần Tư Hoán.
Người đàn ông đứng ở mép giường, cúi xuống hôn một cái vào chân đang băng gạc của cậu, rốt cuộc bắt đầu quan tâm đến chân: "Lúc ngã xuống từ trên lưng ngựa, có phải rất đau hay không?"
Lộ Chỉ tắt điện thoại, đặt trên gối, gật gật đầu, "Có chút, em tưởng rằng mình bị ngựa giẫm chết rồi."
Tần Tư Hoán lại không nói, hơn nửa ngày sau mới thở dài.
Hắn đứng dậy, đóng cửa phòng bệnh, "Ngủ đi."
Lộ Chỉ: "...... Dạ."
Tần Tư Hoán vừa rồi còn nghiêm túc mà câu dẫn cậu, hiện tại lại giống như hòa thượng, đàng hoàn mà ngủ.
Lộ Chỉ hoài nghi Tần Tư Hoán có phải bị đa nhân cách hay không!
Tần Tư Hoán bò lên giường, hắn xốc chăn của Lộ Chỉ lên, ném qua một bên, "Đừng đắp chăn."
"Dạ --?"
Trong bóng tối, Lộ Chỉ có thể cảm nhận được tiếng hít thở của người đàn ông, còn cảm xúc tức giận được kiềm nén, còn có loại cảm xúc vừa sợ vừa bất an.
Tần Tư Hoán vươn tay, cởi quần của cậu ra.
Lộ Chỉ: "Tần Tư Hoán! Em gãy chân!"
"Anh biết." Người đàn ông nói.
Lộ Chỉ: "!"
Mẹ nó anh biết mà còn làm loại chuyện này!
Tần Tư Hoán nâng cái chân bình thường của Lộ Chỉ lên, đem chân kia bỏ xuống, cái quần bệnh nhân liền nằm ngay vị trí chân bó thạch cao.
Sau đó người đàn ông quỳ gối dưới chân Lộ Chỉ. Cúi đầu hôn một cái lên mặt Lộ Chỉ.
Lúc đầu là nhẹ nhàng mà hôn, Lộ Chỉ cũng không có suy nghĩ quá nhiều, cho đến khi, hôn đến cằm Lộ Chỉ, cậu nghe được giọng Tần Tư Hoán sống sót sau tai nạn nói: "Còn may em không có chuyện gì."
Có chất lỏng rơi xuống trên xương quai xanh của Lộ Chỉ.
Một giọt, hai giọt.
Sau đó ngừng lại, không còn rơi nữa.
Lộ Chỉ ngây ngẩn cả người.
Tần Tư Hoán...... Khóc sao?
Nhưng tại sao hắn lại khóc?
Người đàn ông cứng rắn tách chân của Lộ Chỉ ra, đem cái chân bình thường của cậu gác lên vai.
"Nếu không có em anh biết làm sao bây giờ." Hắn hơi nghẹn ngào, ngơ ngác giống như con nít, lại lẩm bẩm nói: "Còn may em không có sao."
Hiện tại, đối mặt với Tần Tư Hoán, Lộ Chỉ chuyến này như một cọng cỏ trong gió!
Đạ mấu!
Lần này Tần Tư Hoán không hề có một chút thương tiếc, vội vàng lại hung dữ, như là phải dùng cách gì, để chứng minh sự tồn tại của Lộ Chỉ.
Một chút cũng không thoải mái, Lộ Chỉ chỉ cảm thấy đau, đau một lát mới thấy sướng.
Tìm đúng chỗ, Tần Tư Hoán ở trên người cậu không ngừng cố gắng.
Hắn vỗ vỗ mặt Lộ Chỉ, khàn giọng, giọng nói đầy sắc tình, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, nói: "Bảo bảo, sau này ngoan chút, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Lộ Chỉ nghiêng đầu, dùng rắng cắn ngón tay của người đàn ông, mút vào.
Cảm xúc ấm áp theo ngón tay truyền đến trái tim, cả người Tần Tư Hoán tê dại, da đầu tê rần, sướng đến không chịu nổi.
Ánh trăng theo khẽ hở của rèm cửa mà tiến vào phòng bệnh, ánh sáng màu trắng chiếu trên vách tường, còn có trên giường bệnh màu trắng, trên mặt nhóc con đầy nước mắt, trong không khí tràn ngập mùi sữa và mùi tanh nồng.
Tần Tư Hoán hít sâu một hơi, ngón tay cạy ra hàm răng của Lộ Chỉ, hung dữ: "Câu dẫn anh?"
Lộ Chỉ mím môi lắc lắc đầu, đôi mắt cậu chứa đầy nước mắt, trong mắt toàn là chua xót, không hề thoải mái chút nào.
Lần đầu cũng không có thỏai mái a.
Cậu hơi ủy khuất: "Chú, anh nhẹ chút được không? Em không thoải mái."
Những lời này không biết làm sao lấy lòng Tần Tư Hoán, hắn cười cười, trong lòng không đồng ý, hắn duỗi tay, trực tiếp bụm miệng Lộ Chỉ, cúi đầu, giọng nói nóng rực nghẹn ngào, ở bên tai cậu nói: "Chịu."
Tác giả có lời muốn nói: Bước tiếp theo! Về nhà! Tạo con nít!
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.