#tien161099
Trên mép giường còn đặt một đống kẹo chocolate, vỏ ngoài có màu đỏ đen, nhìn là thấy đắc tiền. Tần Tư Hoán thật sự chỉ muốn nói để ghẹo cậu, ai ngờ Lộ Chỉ nghiêm túc lắc đầu, phủ định: "Không phải, cái này chỉ là do cháu muốn giúp đỡ người khác thôi, không phải muốn nuôi chú."
"Giúp đỡ?" Tần Tư Hoán trở mình nằm nghiêng nhìn Lộ Chỉ, hắn duỗi tay, dùng ngón tay cầm một viên kẹo lên, nhìn chằm chằm một lát, "Sao lại muốn giúp đỡ chú?"
Ánh mắt Lộ Chỉ nhìn hắn như là nhìn một người bị bệnh tâm thần.
Tần Tư Hoán chớp chớp mắt.
Hắn không có mặc áo, lại nằmnghiêng người Lộ Chỉ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được xương quai xanh gầy nhưng rắn chắc, cùng với lòng ngực màu lúa mạch.
Lộ Chỉ đem tiền trong óng heo của mình đặt lên giường, giải thích: "Chú Tần, hôm qua không phải chú nói bị người trong nhà đuổi đi sao, cháu sợ chú bị đói chết, nên cho chú chút tiền với đồ ăn."
Giọng nố cậu rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
"Sợ chú đói chết?" Tần Tư Hoán thoáng sửng sốt, không hiểu được tại sao Lộ Chỉ lại có suy nghĩ như vậy.
"Đúng vậy," Lộ Chỉ đem đồ trong balo lấy ra hết, kéo khóa lại, cậu ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo sâu thẳm nhìn Tần Tư Hoán, "Chú đối xử với tôi rất tốt, tuy rằng đây là số tiền tôi để giành rất lâu mới có, một đồng tiền tôi cũng tiếc dùng, nhưng mà tôi nghĩ, tiền không còn thì có thể để giành lại, nhưng mà chú Tần bị đuổi ra khỏi nhà, khẳng định là không có một đồng tiền nào, nói không chừng còn phải đi ra đường để ăn xin, cho nên tôi muốn đem hết tiền đưa cho chú."
Tần Tư Hoán rũ mắt, không tiếng động cười một cái, "Vậy có cần trả tiền lại không? Cháu biết chú đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, chắc chắn không có tiền để trả cho cháu."
Lộ Chỉ nghẹn họng nhìn trân trối.
Không ngờ trên đời này lại có một người vô sỉ như thế!
Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa nha!
Tần Tư Hoán cư nhiên còn hỏi cậu có cần trả tiền lại không!? Chuyện này mà cần phải hỏi sao? Đương nhiên là phải trả lại rồi!wattpadtien161099
Một vạn lận đó!
Bạn bè với nhau mượn 1 tệ 2 tệ còn phải trả, càng miễn bàn đây là tiền cậu để dành suốt 6 năm trời!
Lộ Chỉ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cậu nhanh chóng soạn lời, nói: "Chú Tần, đây là số tiền mà cháu để dành hằng ngày, cháu dành dụm 6 năm mới có, ngày thường mua một bịt bánh cháu còn tiếc. Cháu để dành tiền cũng không tính làm gì cả, chỉ là muốn mình có nhiều tiền thôi, trong lòng cháu sẽ an tâm hơn. Nếu như cháu đã đem số tiền này giúp đỡ cho chú, về tình về lý, dù sao chú cũng phải trả lại cho cháu. Chú cũng có thể trả từ từ mà, ví dụ như tháng này chú đi rửa chén được 2000 tệ, chú có thể trả cho cháu 100 tệ trước, còn lại thì để cho chính mình dùng. Chờ chú sau này lại có tiền thì lại trả thêm cho cháu."
"Chú lười lắm, không muốn đi rửa chén đâu." Tần Tư Hoán chống cằm nghe cậu nói xong thấy hơi vi diệu, hắn duỗi tay, nhéo cái mũi của óng heo, mở miệng nói chuyện giống như một thằng lưu manh: "Tiểu Chỉ nói là giúp đỡ chú mà, chú không nghĩ trả lại đâu."
Lộ Chỉ há miệng thở dốc, còn muốn nói đạo lý với hắn: "Chú Tần, chú phải biết là cháu......"
Cậu vừa mới nói được một nữa, Tần Tư Hoán liền cắt ngang lời cậu, người đàn ông hơi híp mắt, lòng ngực lộ ở bên ngoài, hầu kết nhô cao, đắp chăn ngang hong, cả người đều tỏa ra mùi vị lười biến, hắn duỗi tay về phía trước, câu lấy vạt áo của Lộ Chỉ nâng mắt, hỏi: "Tiểu Chỉ không thể nuôi chú hả?"
"......"
Lộ Chỉ không chút suy nghĩ: "Không thể, quan hệ của tôi với chú không có tốt đến thế."
"Vậy được, để cho chú chết đói luôn đi." Tần Tư Hoán thu hồi cánh tay, nằm nghiêng xuống, nhắm mắt lại, nói: "Chú không lấy tiền của cháu đâu, khi nào chú chết rồi tính."
Lộ Chỉ: "?"
Mẹ nó? Cái con người này?
Lộ Chỉ giận đến muốn mắng người.
Sau đó liền nghe được Tần Tư Hoán nói: "Dù sao chúng ta cũng không có thân nhau, sao chú có thể lấy đồ của cháu được."
"Chú có phải là có bệnh hay không?" Lộ Chỉ giận đến phát run, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Được, không phải chỉ là tiền không còn thôi sao, nhưng vẫn còn chú mà, chú để tôi đi làm chuyện có lỗi với lương tâm, tổn hại âm đức của mình hay gì!"
Tần Tư Hoán mở mắt ra, ngẩng mặt, mắt đen nhìn chằm chằm Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ giận đến mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng là nghiến răng nghiến lợi, bị hắn chọc tức đến mắt ươn ướt.
Tần Tư Hoán ngơ ngẩn.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến Lộ Chỉ sẽ nói mấy lời này.
Vốn dĩ lúc đầu hắn chỉ muốn chọc cậu chơi, muốn biết nhóc con sẽ phản ứng như thế nào.
Thẳng đến hiện tại, nghe được mấy lời Lộ Chỉ nói, hắn mới sinh ra một cảm giác mông lung.
Tần Tư Hoán giống như một người có ba mẹ sinh, nhưng không có ba mẹ dưỡng.
Hắn biết tính tình mình không tốt, không có tâm lý, vì kiếm tiền, vì sự nghiệp của mình, sử dụng rất nhiều thủ đoạn để có được. Hắn đối với người khác rất tàn nhẫn, lại rất keo kiệt, là người có thù tất báo.
Nhưng mà mấy năm gần đây, hắn gặp được Lộ Chỉ.
Hắn có tình ý với Lộ Chỉ, muốn cùng cậu ở bên nhau, hắn cảm thấy tính tình Lộ Chỉ quá mềm mại, thật sự rất làm cho người khác thích cậu, để ý đến cậu, Lộ Chỉ là một người rất thú vị, ở cạnh cậu hắn cảm thấy rất thích.
Nhưng khi hắn xuất quỹ với người trong nhà, sáng hôm sau, Lộ Chỉ liền đem tiền để dành nhiều năm của mình, đến bệnh viện để thăm hắn. Còn nói tiền không còn nhưng hắn vẫn còn.
Số tiền này đối với hắn cũng không tính là nhiều, còn không đủ hắn mời người khác ăn cơm.
Nhưng đây là số tiền mà Lộ Chỉ đã để dành rất lâu.
Hắn còn nhớ rõ, mấy năm trước, bạn nhỏ vì hai tệ đi xe buýt mà cãi nhau với bạn của mình. Lộ Chỉ tuyệt đối không phải là một người hào phóng về mặt tiền bạc.
Tần Tư Hoán xoa xoa mày, hắn rũ mắt, nhìn óng heo đang cười ngu ngơ trước mặt, giống như là đang bán manh với hắn vậy. Đối với sự yêu thích của Lộ Chỉ, cũng không biết là nó có mùi vị như thế nào, chắc không đơn giản chỉ là thích thôi đâu.
Hắn muốn đêm những thứ tốt nhất mà mình có, đều cho Lộ Chỉ hết, làm chỗ che mưa tránh gió cho cậu, cho cậu cả đời này đều giữ được tấm lòng lương thiện như thế.
Đây có thể xem như là tính ngưỡng của hắn đi.
Tần Tư Hoán lẩm bẩm hỏi: "Thật sự không cần tiền, cần chú?"
"Chú có biết xấu hổ hay không, tôi còn có thể đứng nhìn chú chết đói hả." Lộ Chỉ dỗi hắn: "Thật không nghĩ đến chú là loại người như thế, tôi đã nhìn lầm chú rồi, mấy thứ này đều cho chú, tuyệt giao đi sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."wattpadtien161099
Lộ Chỉ chịu không được khi nhìn thấy cảnh Tần Tư Hoán làm ăn xin ở trên đường, nếu như không có cơm ăn thì sẽ chết đói, nhưng mà cậu cũng không chấp nhận được việc Tần Tư Hoán thiếu tiền không trả.
"Sao cháu lại hào phóng với chú như thế?" Tần Tư Hoán ngẩng đầu hỏi cậu: "Không phải cháu mua đồ ăn mấy chục tệ còn chê mắc sao? Sao lại đối tốt với chú như thế? Cháu có phải hay không --"
Có phải hay không thích chú.
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, nuốt xuống nữa câu sau, lại nói: "Lộ Chỉ, sao cháu lại ngốc như thế."
Rõ ràng hắn với Lộ Chỉ không có liên quan gì đến nhau, nhưng cố tình Lộ Chỉ lại luôn đối xử rất tốt với hắn.
Trong đời của hắn hiếm khi có ai đối tốt với hắn như vậy, mấy người đó đều tùy tiện tặng đồ cho hắn, đối với hắn mà nói mấy thứ mắc tiền đó cũng chỉ là đồ bỏ.
Lộ Chỉ nghe xong thật sự muốn bóp chết Tần Tư Hoán.
Lời hắn nói khi vào tai Lộ Chỉ liền biến thành --
Cháu không phải là rất keo kiệt sao đến mấy chục đồng mà còn tiếc, làm sao mà có lòng tốt đến mức bỏ cả vạn ra? Cháu là bị ngốc hả?
Lộ Chỉ đã bị hắn chọc tức đến khóc rồi.
Không ai khổ hơn cậu?!
Buổi sáng, mùng một năm mới, cậu không ở nhà kiếm lì xì, ngược lại chạy đến bệnh viện để gặp một ông chú không có quan hệ này, đã cho mượn tiền, mà ông chú này còn mắng cậu ngốc.
Tần Tư Hoán chống giường ngồi dậy, cầm lấy áo bệnh nhận bên cạnh Lộ Chỉ mặc vào, mang dép lê đứng lên, xoa đầu Lộ Chỉ, hỏi: "Đến sớm như vậy, có ăn sáng chưa?"
Giọng nói hắn rất ôn hòa, tư thế cũng rất thân mật.
"Ăn rồi." Lộ Chỉ hơi choáng váng, "Chú, chú làm gì đó?"
Tần Tư Hoán cong môi cười, ngón tay hắn dời đến cành tai của cậu, hơi vuốt ve, mới nói: "Ngày hôm qua chú bị người trong nhà đánh, cảm xúc rất không tốt, xém chút nữa là nghĩ quẩn, cũng may có tiểu Chỉ đến."
Lộ Chỉ ở trong lòng châm chọc nghĩ, chỗ nào cảm xúc không tốt, đúng là có bệnh mà!wattpadtien161099
Người đàn ông khom lưng dựa sát vào cậu, Lộ Chỉ lui về sau một bước, Tần Tư Hoán vươn tay, ngón trỏ hơi cong lại lướt qua mặt cậu, "Trên mặt cháu dính bẩn này."
Lộ Chỉ gãi đầu, đối với thái độ của hắn thật sự không biết làm sao bây giờ.
"Vừa rồi nói chuyện không tốt lắm, cháu đừng để trong lòng, cho dù chú có đi ăn xin, cũng không thể lấy tiền của cháu được."
"Tại sao không lấy tiền của cháu?" Lộ Chỉ vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý Tần Tư Hoán không trả tiền rồi, đột nhiên nghe được hắn nói như vậy, tự nhiên cảm thấy hơi tức giận! Dựa vào cái gì không lấy tiền của cậu! Tiền này là tự cậu để dành mà!
"Sao có thể lấy tiền của tiểu Chỉ chúng ta được?" Tần Tư Hoán lấy balo từ trong tay Lộ Chỉ, mở ra, em từng viên kẹo chocolate cất vào, cuối cùng hắn bỏ cái óng heo vào, kéo khóa lại đàng hoàn, hắn hơi xin lỗi cười nói: "Hôm nay là mùng một đầu năm, chú lại chưa chuẩn bị bao lì xì cho cháu, hay là tặng cho cháu cái trực thăng coi như làm quà nha?"
Lộ Chỉ: "......?"
Tần Tư Hoán nhẹ giọng xin lỗi, thật sự trong lòng Lộ Chỉ cũng không có giận lắm, tính tình cậu vốn mềm mại, hiện tại nghe xong mấy lời này, thử thăm dò hỏi: "Chú ngang tàng như vậy hả?"
Cậu càng muốn hỏi, chú không phải là bị đuổi ra khỏi Tần gia rồi sao? Làm gì mà còn tiền?
Tần Tư Hoán đưa balo lại cho cậu, lại ở trong phòng bệnh nhìn một vòng, từ áo khoác lấy ví tiền của mình ra, lại từ bên trong lấy ra một tấm thẻ: "Cái này cho cháu, năm mới vui vẻ."
Lộ Chỉ mang theo tò mò, cầm lấy cái thẻ kia: "Đây là?"
"Bên trong còn ít tiền, mật khẩu là xxx, cháu cầm đi mua đồ mình thích đi."
"...... Có bao nhiêu tiền nha?"
"Chắc không nhiều lắm đâu." Tần Tư Hoán sờ sờ cằm, sau đó rũ mắt, nhìn chằm chằm tấm thẻ kia như là suy nghĩ thật lâu: "Hình như là còn mấy ngàn vạn đó." Dừng một lát, hắn hình như cảm thấy như thế không ổn lắm, "Nếu cháu cảm thấy không đủ, chú liền đưa cháu thêm một tấm thẻ nữa? Tùy tiện rút."
Lộ Chỉ chấn kinh rồi, cậu cho rằng trong thẻ này có mấy trăm tệ thôi: "Chú không phải sắp chết đói hả?"
"...... Không có." Đối diện với đôi mắt đào hoa của nhóc con, Tần Tư Hoán hiếm khi có chút áy náy, hắn nói: "Sẽ không đói chết, cháu yên tâm."
Lộ Chỉ cuối cùng cũng không muốn lấy thẻ của hắn, cậu cúi đầu nhìn chân mình, không cầm.
Qua thêm một lát nữa, y tá đưa cơn đến, Lộ Chỉ nhìn Tần Tư Hoán ăn cơm, cảm thấy mình cũng nên đi rồi, cậu từ trên ghế đứng lên, tay cắm balo, bỗng nhiên sờ đến bao lì xì ông bố cho mình lúc sáng.
Tần Tư Hoán giọng nói hơi lạnh lại: "Cháu phải đi?"
"Chú Tần năm mới vui vẻ." Lộ Chỉ lấy bao lì xì trong túi ra, cậu đưa cho Tần Tư Hoán, mín môi dưới, nói: "Chú Tần, cuộc sống vốn là tràng ngập đau khổ, chú không cần vì chuyện hiện tại mà không vui, sau này, cuộc sống sẽ tốt hơn thôi."wattpadtien161099
"Cảm ơn Tiểu Lộ." Người đàn ông vươn tay cầm lấy bao lì xì, hắn cười cười, đôi mắt cong lên: "Năm sau cháu được 18 tuổi rồi?"
Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.