#tien161099

Lộ Chỉ ngước mắt nhìn đèn treo trên đầu, đèn treo tỏan ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, ngoại trừ vừa rồi ở cửa vang lên tiếng thắng xe, xung quanh cậu cũng không còn âm thanh nào khác.

Hôm nay là đêm Bình An, ngày mai lễ Giáng Sinh.

Cậu nhớ lại hồi cao trung, sẽ rất nhiều nam nữ sẽ tranh thủ ngày này mà tỏ tình, ngay cả lúc lên đại học, Đào Đông cũng trong đêm Bình An đề theo đuổi cô gái mà mình thích.

Ngay cả nhóc con Lộ Dao, cũng được người khác tỏ tình. Lộ Dao còn cười nhạo cậu là cẩu độc thân.

Lộ Chỉ khóe môi đều chùn xuống, không biết vì sao cảm thấy mất mát.

Cậu bẹp bẹp miệng, lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hơn 8 giờ tối. Tần Tư Hoán...... Vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, thậm chí một tin nhắn đơn giản cũng không thèm nhắn.

Cậu hừ một tiếng, ném điện thoại lên sofa, tay ôm trước ngực.

Cậu giận thật rồi!

Ông già Tần Tư Hoán này sao có thể như vậy chứ!

Lộ Chỉ biết, hiện tại cuối năm, công ty đang tổng kết, Tần Tư Hoán hận không thể phân thân, thậm chí có đôi khi còn quên ăn cơm.

Nhưng mà......

Cậu có chút buồn bực, đá rơi dép lê trên chân.

Mùa đông, cậu không mang vớ, mắt cá chân cũng lộ ra bên ngoài, bởi vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh, làn da trên mu bàn chân bị lạnh đến đỏ.

Lộ Chỉ tính cách có chút dính người, có đôi khi còn rất ngạo kiều.

Cậu chỉ là muốn Tần Tư Hoán gọi điện thoại cho cậu thôi mà, sau đó nói với hắn một câu đêm Bình An vui vẻ. Mặc kệ Tần Tư Hoán có bận bao nhiêu, thật sự không có thời gian gọi một cuộc điện thoại hả.

Nhưng mà người đàn ông cũng không có gọi điện thoại cho cậu.

Lộ Chỉ giơ tay xoa xoa đôi mắt, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ ngủ với Tần Tư Hoán nữa, về sau cậu cũng không thèm gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.

Đến Hứa Hàn còn tặng cho cậu quả táo.

Ông già Tần Tư Hoán này đến Hứa Hàn cũng không bằng.

Cậu ngồi một mình trên sofa, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thậm chí còn có chút muốn khóc.

Rõ ràng chỉ là một ngày lễ bình thường thôi mà, nhưng cậu lại cảm thấy mình bị Tần Tư Hoán bỏ rơi.

Cửa lớn được mở ra từ phía ngoài, âm thanh giày da đạp trên gạch men sứ từ từ đến gần, tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần.

Lộ Chỉ giật mình ngước mắt, đôi mắt cậu đã đỏ hết rồi, chóp mũi phập phồng, nổi bật trên làn da trắng sáng của cậu, cả mặt cũng nhăn lại.

Bởi vì khiếp sợ, mắt đào hoa hơi trợn tròn, con ngươi phiếm hơi nước, nhìn giống như một con nai nhỏ bị người ta bỏ rơi, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Người đàn ông nhìn thấy bước chân liền dừng lại, theo bản năng trở tay đóng cửa, có chút nôn nóng: "Sao lại khóc?"

Cửa lớn đóng lại phát ra tiếng vang.

Trong phòng ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên vai, bóng bị chiếu lệch sang một bên, một nữa bên mặt chìm trong bóng tối, lộ ra sườn mặt nghiêng đầy sắc bén.

Hắn mặc một thân âu phục nghiêm túc, lộ ra vai rộng eo thon hoàng hảo, quần tây bao lấy cặp chân dài.

Hắn vội vàng chạy từ cửa đến sofa, không một chút chậm trễ, đến bên cạnh sofa, hắn nhẹ giọng, hỏi: "Bị ủy khuất gì?"

Lộ Chỉ cắn môi, nhìn hắn đang ở bên cạnh, đáy lòng quá ủy khuất, hầu kết cậu giật giật, có chút nghẹn ngào nói: "Chú, anh...... Anh đến rồi."

"Nhìn thấy chú vui không?" Tần Tư Hoán ngồi xổm bên cạnh sofa, duỗi tay cầm lấy tay nhóc con.

Lộ Chỉ né tránh, thậm chí lấy chân đạp nhẹ vai hắn một cái, cho hả giận mới nói: "Không vui!"

Tần Tư Hoán bị đá không đau không ngứa, ánh mắt hắn chuyển qua nhìn chân Lộ Chỉ.

Mắt cá chân rất trắng, làn da mu bàn chân có một tầng hồng nhạt, ngón chân tròn tròn đáng yêu. Như được tỉ mĩ mài dũa mà thành.

Nhưng hiện tại đang là mùa đông.

Tần Tư Hoán nhíu mày, vươn tay, nắm mắt cá chân cậu, giọng lạnh đi ba phần: "Lộ Chỉ, tại sao không mang vớ?!"

Đã ba tháng không gặp, vừa gặp mặt liền gọi Lộ Chỉ.

Mà không phải gọi là bảo bảo!!!

Lộ Chỉ mũi hừ một tiếng, động động mắt cá chân, lại phát hiện căn bản rút không được, ánh mắt cậu nhìn về phía tay Tần Tư Hoán đang cầm lấy mắt cá chân mình, rầm rì có chút kiêu ngạo: "Anh buông ra!"

Nhóc con rất gầy, mắt cá chân cũng rất nhỏ, như là một làn da mỏng bao phủ lại, giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gẫy.

Tần Tư Hoán mày càng nhíu chặt hơn, nhìn bộ dáng gầy yếu của cậu, lòng đau đến không chịu được.

Hắn đứng dậy, cong lưng, một cánh tay ôm qua chân Lô Chỉ, tay kia ôm eo cậu, hơi dùng một chút lực, liền đem cả người cậu ôm vào trong ngực.

Tần Tư Hoán mới vừa la cậu, hiện tại không biết xấu hổ ôm cậu!

Lộ Chỉ mới không cho hắn ôm, là hắn tàn nhẫn trước, cậu giãy giụa đẩy ra, "Anh đừng đụng vào em!"

Lộ Chỉ không cho hắn đụng chạm, Tần Tư Hoán ngực giống như bị ai đâm vào, hắn cúi đầu hôn hôn Lộ Chỉ, giọng ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, chú ôm em đi mang vớ."

"......"

Vừa rồi còn là nhóc con cố ý gây náo loạn bây giờ lại ngoan ngoãn, lông mi dài rũ xuống, nhẹ nhàng run, gương mặt trắng như tuyết nhẹ nhàng ửng đỏ.

Tần Tư Hoán cười cười, cảm thấy bộ dáng này của cậu quá đáng yêu, hắn nhịn không được lại hôn hôn trán cậu, "Trời lạnh như vậy, sao không mang vớ, chân lạnh đến tê cứng rồi sao?"

Người đàn ông trên người còn mang theo hơi lạnh của mùa đông, ngay cả nụ hôn cũng nhiễm một tầng lạnh lẽo.

"Chú." Lộ Chỉ rất dễ dàng được Tần Tư Hoán dỗ dành, cánh tay cậu câu lấy cổ Tần Tư Hoán, cúi đầu không dám nhìn hắn, "Không phải công việc của anh rất bận sao?"

Tần Tư Hoán nghe cậu gọi, tim đập mạnh một cái.

Bảo bối nhỏ của hắn đúng là!

Lúc chán ghét gọi hắn là lão chó già, lúc thẹn thùng thì mở miệng gọi "Chú".

Hắn nhấc chân lên cầu thang, rũ mắt liếc mắt nhìn bộ dáng e thẹn của cậu, nhịn không được cong môi, chậm rì rì nói: "Đúng vậy, đêm qua tăng ca đến gần sáng."

Lộ Chỉ nghe vậy lập tức ngẩng đầu, giống như mèo nhỏ tròn mắt nhìn hắn, "Hả? Sao amh không nghĩ ngơi cho tốt? Công việc gấp như vậy, cũng đừng về thăm em."

Cậu nói xong lại rũ mắt, lông mi run rẩy, cắn môi vẻ mặt rối rắm.

Rõ ràng vừa rồi bởi vì Tần Tư Hoán không gọi điện thoại tức giận là cậu, hiện tại bởi vì Tần Tư Hoán tăng ca đến gần sáng lo lắng cũng là cậu.

Ngay cả chính cậu, cũng không biết rốt cuộc là muốn Tần Tư Hoán ở bên cạnh hay là muốn Tần Tư Hoán nghỉ ngơi cho tốt.

Cậu thất thần, cả người được để nằm trên giường, Lộ Chỉ giương mắt, Tần Tư Hoán mở tủ quần áo lấy vớ ra mang cho cậu.

Bộ dáng người đàn ông rất đẹp, chỉ có âu phục trên người là có chút nếp nhăn, nhìn chính xác là bộ dáng bận rộn cả ngày.

Tần Tư Hoán tìm nửa ngày cũng không tìm được vớ, quay đầu hỏi Lộ Chỉ trên giường: "Bảo bảo, vớ em đâu?"

Lại được sủng nịch gọi là bảo bảo, Lộ Chỉ khóe môi trộm cười, cậu giơ tay chỉ ngăn tủ thứ hai, "Ở đó nha."

Tần Tư Hoán "A" một tiếng, không thể nhịn nổi, lại bị câu nói này của Lộ Chỉ câu lấy hồn.

Hắn kéo ra ngăn kéo, quả nhiên thấy bên trong nằm hai đôi vớ được xếp gọn gàng.

Hắn tùy tay cầm lấy, xoay người về phía mép giường.

Nhóc con ngồi ở trên giường, chân dài duỗi đặt ở mép giường

Bảo bối nhỏ mắt trợn tròn, mắt đào hoa mềm mại như nước, bộ dáng ngoan ngoãn. Yên tĩnh ngồi ở trên giường, chờ hắn mang vớ cho cậu.

Tần Tư Hoán đáy lòng sinh ra một cảm giác.

Cảm giác được Lộ Chỉ ỷ lại quá hạnh phúc, trong lòng hắn cảm thấy mềm mại.

"Thật đúng là muốn chú mang vớ cho em?"

Lộ Chỉ chớp chớp mắt: "Hả...... Không phải......"

Tần Tư Hoán cắt ngang lời cậu, xụ mặt hỏi: "Không có tay?"

"Anh đem vớ đưa em, em tự mình mang." Lộ Chỉ nói: "Không mượn anh mang cho em."

Người đàn ông cúi xuống. Tay chống ở mép giường từ trên cao nhìn cậu, giọng điệu có ba phần suy nghĩ: "Hửm? Không cần chú mang cho em?"

Lộ Chỉ ngơ ngác, "Em tự mình mang......"

Tần Tư Hoán thở dài, ôn nhu nói: "Nhóc con ngốc như thế, còn phải cần chú mang vớ giúp?"

Lộ Chỉ hết chỗ nói rồi: "......"

Cậu nói tự mình mang cơ mà?!

Tần Tư Hoán ngón trỏ tay phải giơ lên, gõ gõ chóp mũi Lộ Chỉ, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, nếu bảo bảo không mang, để chú mang cho em là được."

Hắn nói xong, thẳng eo, cong chân ngồi trên sàn nhà, đem vớ trong tay gỡ ra, rũ mắt, một tay cố định mắt cá chân Lộ Chỉ, một tay khác cầm vớ mang vào.

Lộ Chỉ tự nhiên cảm thấy, tư thế này như cầu hôn vậy.

Cậu tưởng tượng như vậy, gương mặt lại đỏ lên.

Người đàn ông bàn tay dày rộng cầm lấy chân cậu, lại không mang vớ ngay lập tức, mà cầm trong tay thưởng thức như một món đồ quý.

Lộ Chỉ thẹn thùng cuộn cuộn ngón chân, "Chú, sau anh không mang!"

Lão chó già nếu không mang không cần nhìn chằm chằm như vậy, mặt sắc tình không chịu được!

Lộ Chỉ vừa nói xong, người đàn ông cuối đầu hôn lên mắt cá chân cậu.

Làm da mắt cá chân cậu hơi ngứa.

"Rất đẹp." Người đàn ông nhỏ giọng nói.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lộ Chỉ có chút say mê.

Lộ Chỉ ngạc nhiên, lúc cậu muốn nhìn kỹ, người đàn ông đã che giấu tốt cảm xúc của mình.

Hắn liếm liếm khóe môi, rũ mắt tiếp tục mang vớ cho cậu.

Tần Tư Hoán tan làm liền về bên này, đi quá vội vàng, ngay cả một quả táo cho Lộ Chỉ cũng chưa kịp mua.

Hai người tắm rửa xong lên giường đắp chăn bông, mặt đối mặt nằm ở trên giường thuần khiết nói chuyện phiếm.

Tần Tư Hoán rất muốn, Lộ Chỉ lại không chịu, lời lẽ chính đáng nói: "Chú, anh như vậy sẽ làm cơ thể bị mệt. Ban ngày phải đi làm, buổi tối lại tăng ca, thật vất vả mới có thời gian, lại đòi làm chuyện này."

Người đàn ông dù gì cũng hơn cậu 12 tuổi, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Hắn vừa rồi mới nhìn thoáng qua mắt cá chân Lộ Chỉ, rất muốn.

Lộ Chỉ giơ tay đánh hắn một chút, có chút ủy khuất nói: "Chú, đã ba tháng không gặp, vừa gặp anh đã muốn làm chuyện kia!"

Cậu đã hạ quyết tâm không ngủ với Tần Tư Hoán, ai kêu hắn mang có đôi vớ mà làm quá như vậy!

"......"

Nhóc con đã quyết tâm như vậy, ngay bây giờ không chịu làm, Tần Tư Hoán cũng chỉ có thể thuận theo.

Nhưng hắn vẫn đè Lộ Chỉ ra hôn một trận.

Đang hôn hắn đột nhiên hỏi: "Vừa rồi lúc chú vào cửa, sau em lại khóc?"

Lộ Chỉ lúc đầu còn nhỏ giọng nức nỡ, vừa nghe thấy hắn hỏi liền im miệng. Cậu sao có thể không biết xấu hổ nói nhớ Tần Tư Hoán.

"Nói chuyện." Tần Tư Hoán cắn cắn môi cậu, đang động tình, đôi mắt phiếm hồng, nói: "Nếu không làm chết em."

Lộ Chỉ bị lời hắn dọa đến lòng ngực nhảy dựng, cậu tức giận giơ tay đánh hắn, giọng nức nỡ nói không nên lời: "Anh muốn làm chết ai!"

Người đàn ông thấp giọng cười, giống như lưu manh: "Được, không làm. Chết em."

Ngưng một lát, hắn lại trưng cầu ý kiến của Lộ Chỉ, nghiêm túc hỏi: "Nhưng mà chú chết trên người bảo bảo, được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

【 Thì ra được Lô Lộ ỷ lại thích như vậy 】

...... Nhưng lúc sau.............. Lão chó già sẽ hoàng toàn sụp đổ: )

Ha ha ha ha ha ha!

【 Ngôn tiểu thâm 】: Tiểu Lộ lộ ỷ lại có cảm giác như thế nào?

【 Ngôn tiểu thâm 】: Được Lộ lộ làm nũng cảm giác rất tốt!

【 Chó già 】: Tôi thích sủng Lộ Lộ a~~~~~
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Tui đang đi làm lại CMND đợi lâu quá nên dịch chương mới cho qua thời gian_____

Các bác có đi đổi lại không______ chỗ tui quá trời người đổi.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play