#tien161099
Nguyên một buổi tối Lộ Chỉ đều rất ngoan.
Dính như keo ở bên cạnh Tần Tư Hoán, đúng là một bảo bối nhỏ.
Tần Tư Hoán ôm nhóc con chặt trong lòng ngực, trong lòng là nỗi thỏa mãn không nói nên lời.
Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng từ khe cửa chiếu vào.
Lộ Chỉ nằm ghé vào trên ngực hắn, tì cằm, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực người đàn ông, cậu gọi tên của hắn: "Tần Tư Hoán."
"Ừ." Người đàn ông cười nhẹ, tuy rằng chưa thỏa mãn vì không được ăn no, nhưng vẫn rất yêu thích Lộ Chỉ ngoan ngoãn như vậy.
Lộ Chỉ hỏi hắn: "Anh có quan hệ rất tốt với Hứa Hàn?"
"Thì sao."
"Hình như hắn ta rất hiểu anh."
Tần Tư Hoán nhíu nhíu mày, tay để trên eo cậu: "Cậu ta nói cái gì với em?"
"Ờ." Lộ Chỉ nhỏ giọng lên tiếng, cánh tay cậu có chút mỏi, nghiêng mặt gác lên vai hắn, nói: "Hắn ta cũng không nói cái gì. Chính là, chú, hắn ta sao lại nói chú như vậy chứ? Bệnh tâm thần rất khó nghe, đầu óc hắn có vấn đề à?"
Nếu Hứa Hàn mà ở đây, nghe Lộ Chỉ nói có thể hộc máu đến chết! Bọn họ cũng chỉ là quan tâm đến tinh thần của Tần Tư Hoán nên mới nói thế, có ai dám đắc tôi Tần Tư Hoán đâu, nếu gọi một cách chính xác, đã gọi Tần Tư Hoán là thằng điên rồi.
Nhưng mà Hứa Hàn không ở đây.
Tần Tư Hoán khóe môi cong lên, nhịn không được xoa xoa tóc đen của cậu, loại cảm giác thân mật này hắn rất thích, cúi đầu hôn hôn trán Lộ Chỉ, giọng mềm nhẹ như tự nói: "Hứa Hàn đầu óc thật sự có vấn đề, lời cậu ta nói, em đừng tin."
"Dạ."
Lộ Chỉ được hắn xoa thẹn thùng cực kì, xấu hổ đến con ngươi đều có hơi nước, một đôi mắt sáng nhu thuận, ở dưới ánh trăng lấp lánh như dãy ngân hà.
Tần Tư Hoán không nhịn được có phản ứng.
Chọc Lộ Chỉ khó chịu.
Lộ Chỉ giọng mềm mại, có chút giận dỗi: "Chú, anh......" Anh tại sao lại lại lại lại kích động như vậy được!
Người đàn ông đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, nửa ngày không lên tiếng, qua một lát, hắn cầm lấy bàn tay của Lộ Chỉ đặt bên môi hôn hôn.
"Em lộng cho anh." Tần Tư Hoán đã tự nới lỏng dây áo tắm, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Bảo bảo tay rất xinh đẹp, khẳng định cũng rất thoải mái đi?"
Lộ Chỉ: "!!!"
Lộ Chỉ khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
"Không, không...... Không được!" Tay cậu bị người đàn ông một đường kéo xuống, Lộ Chỉ khẩn trương đến nói không nên lời, "Chú! Chú...... Em không thích như thế."
Lộ Chỉ ở một phương diện nào đó cảm thấy rất thẹn thùng, bọn họ lúc bình thường Lộ Chỉ cũng đều nhắm hai mắt, lão già lưu manh Tần Tư Hoán có thể khống chế toàn cục. Cậu không cần mở mắt nhìn đại gia hỏa khủng bố của hắn.
Ở phương diện khác, cậu bình thường cũng sẽ dùng tay. Nếu thật sự lộng cho Tần Tư Hoán, cứ cảm thấy quái quái thế nào......
Tần Tư Hoán nhỏ giọng: "Em không phải rất thích bảo bối của chú sao?"
Hắn cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nó cũng rất thích bảo bảo đó."
Lộ Chỉ nghẹn lời, không lên tiếng.
Lộ Chỉ cảm thấy lão già Tần Tư Hoán rất không biết xấu hổ!
...... Bảo bối rõ ràng không phải là cậu hả! Tại sao hiện tại hắn lại gọi cái đó!
Tay cậu đã cảm nhận được.
Lòng bàn tay cậu có thể cảm nhận được mạch máu đang đập của nó!
Có chút mềm.
Chậm rãi, càng ngày càng cứng!
Lộ Chỉ nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh!!!
Người đàn ông hô hấp phả bên tai cậu, tưởng tượng đến tay của nhóc con, đôi tay kia rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, giờ phút này làm như thế, quả thực làm thần kinh cả người hưng phấn không chịu được.
Lộ Chỉ có chút mệt mỏi, lúc sau cơ hồ là hoạt động như người máy.
Người đàn ông bàn tay cầm lên bàn tay cậu, bỗng nhiên nhanh hơn.
Lúc này Lộ Chỉ đã buồn ngủ đến không chịu được, "Bảo bối" trong lòng bàn tay cậu cuối cùng cũng nỡ hoa.
Cậu nhắm mắt lại, một phát tìm được gối đầu, chân cuộn lại, chép chép miệng, bắt đầu ngủ.
Tần Tư Hoán lấy vài tờ khăn giấy, cúi đầu lau sạch tay Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ móng tay hơi dài, làm các ngón tay càng thêm thon dài.
Tần Tư Hoán hôn lòng bàn tay cậu, Lộ Chỉ ngón tay run rẩy, rốt cuộc là quá mệt, cũng không làm thêm động tác gì khác.
Lúc gần ngủ, người đàn ông ôm cậu vào lòng, thấp giọng cười nói: "Ủy khuất bảo bảo chúng ta."
"Một đôi tay xinh đẹp, lại đi làm chuyện như vậy."
Lộ Chỉ hô hấp rất nhẹ, lông mi rất dài, bộ dáng bình thản lại ôn nhu.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm đôi môi của cậu, lại gần hôn hôn, giọng nhẹ như nói mớ: "Lần sau, dùng miệng nhỏ này làm cho chú, được không?"
Lộ Chỉ ngủ rất tốt, mới trong chốc lát, đã ngủ say.
Tần Tư Hoán tự mình cười một tiếng, "Em có biết không, mấy năm nay chú mỗi tối đều mơ thấy em, làm như vậy cho anh?"
Lộ Chỉ trong lúc ngủ mơ lại đem một chân gác lên eo hắn, ôm chặt hắn.
Tần Tư Hoán nghĩ đến hiện tại.
Lộ Chỉ sẽ bởi vì kẹo của hắn cho cậu bị vứt mà khóc, còn sẽ ở trước mặt Hứa Hàn quan tâm hắn.
Mà nay điều ước của hắn thành sự thật.
Nhưng hắn lại như khống chế không được, càng thêm muốn đem Lộ Chỉ giấu đi, cậu chỉ có thể là của mình hắn.
*
Ngày hôm sau, ăn cơm sáng xong, tài xế liền lái xe đưa Lộ Chỉ và Tần Tư Hoán ra sân bay.
Đêm qua ngủ không đủ, Lộ Chỉ có chút mệt, gối đầu lên vai Tần Tư Hoán ngủ bù.
Lúc đến sân bay, tài xế nói: "Tổng tài, ngài nên xuống xe, chút nữa là không kịp chuyến bay."
Tần Tư Hoán rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 8 giờ, cách giờ hắn đăng kí là 20 phút, hôm nay 11 giờ còn có cuộc họp.
Nhóc con ôm một cánh tay hắn, đầu gác trên vai hắn, ngủ đến an ổn.
Bên trong xe không gian rất nhỏ, Tần Tư Hoán còn có thể ngửi được mùi sữa trên người Lộ Chỉ.
Hắn không biết làm sao, trong lòng tràng ngập cảm xúc không nỡ.
Đây là lần đầu tiên sau 30 năm hắn phóng túng chính mình, nghỉ phép cùng người yêu đến bờ biển hưởng tuần trăng mật. Nhóc con ở bên cạnh hắn suốt mười một ngày, hắn mỗi ngày mở mắt, liền có thể nhìn thấy Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra, mu bàn tay phải xoa xoa đôi mắt, nhìn ra ngoài của sổ xe,nói: "Chú, đến sân bay rồi?"
"Ừ." Tần Tư Hoán duỗi tay ôm lấy eo cậu: "Đi vào với chú?"
"Được nha." Lộ Chỉ quay đầu nhìn hắn cười.
Tần Tư Hoán nuốt nuốt nước miếng, kiềm nén lại sự xúc động của bản thân.
Bảo bối nhỏ ngọt chết người.
Mỗi lời nói đều muốn mệnh của hắn.
Cười rộ lên càng giống như là đang câu dẫn hắn.
Tiếng nhắc nhở ở sân bay vang lên, chuyến bay tiếp theo, Tần Tư Hoán quay đầu nhìn thoáng qua Lộ Chỉ.
Nhóc con bộ dáng không tim không phổi, còn cùng tài xế cười nói chuyện phiếm, đôi mắt ngẫu nhiên còn cong cong.
Tần Tư Hoán trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn không thích Lộ Chỉ cười với người khác, cũng không thích cậu từ biệt với hắn nhẹ nhàn như vậy.
Có lẽ là mấy ngày ngọt ngào ở chung ở ảo tưởng của hắn, hắn thậm chí còn có ý nghĩ muốn chiếm Lộ Chỉ làm của riêng, muốn cậu chỉ cười với một mình mình, trong mắt cũng chỉ có thể có hắn.
Hắn thậm chí còn muốn nói với cậu, đừng đi học nữa, hai ta trở về thành phố L, em mỗi ngày đều ở bên cạnh anh.
Như vậy không tốt sao?
Trong một giây hắn nhớ lại buổi tối ngày đó, nhóc con hỏi hắn: "Chú, anh có thể theo đuổi em không?"
Hắn rũ mắt, xoay xoay đồng hồ trên cổ tay.
Đúng rồi.
Tình cảm mà hắn đối với bảo bối nhỏ không phải là bệnh, mà cũng giống như người bình thường, nước chảy mây trôi. Nếu hắn thật sự làm theo ý muốn của mình. Thật sự làm như vậy Lộ Chỉ sẽ không vui.
Có chuyện gì quan trọng hơn sự vui vẻ của Lộ Chỉ?
Hắn từ đầu đến cuối, muốn nhìn thấy, cũng chính là nụ cười vui vẻ từ đáy lòng của nhóc con.
Trước khi tắt điện thoại, Tần Tư Hoán đã nhắn một tin nhắn WeChat cho Lộ Chỉ.
- Tự chăm sóc tốt mình, biết không?
Nhắn xong tin nhắn, tắt điện thoại, hòa theo dòng người đi đăng ký.
Dục vọng đều không phải là không thể kiềm chế, huống chi Lộ Chỉ đã thuộc về hắn.
*
Đưa Tần Tư Hoán đến sân bay xong, tài xế đưa Lộ Chỉ về lại trường học.
Trước khi xuống xe tài xế nói: "Lộ thiếu, cậu đem thời khóa biểu gửi cho tôi, sau này tôi sẽ đưa đón cậu đi học."
Lộ Chỉ chớp chớp mắt: "......"
Đây là lão chó già chuẩn bị cho cậu...... Một tài xế chuyên đưa đón?
Cậu xua tay, từ chối nói: "Chú không cần! Tôi đi xe đạp công cộng là được, trường rất gần nhà."
Tài xế không hề đoán được Lộ Chỉ sẽ cự tuyệt, có người đưa đón sẽ thoải mái hơn tự mình đi. Hắn khó xử nói: "Nhưng Tần tổng nói, là tôi đưa đón cậu!"
"Thật sự không cần." Lộ Chỉ tiếp tục lắc đầu: "Chú không cần đưa tôi, lần tới tôi tự nói với chú là được."
Tài xế nhất thời không biết nên nghe lời ai, nhưng thái độ của Lộ Chỉ rất kiên quyết, cũng không biết nói gì, chỉ nói: "Vậy được."
Cổng trường không có nhiều người, Lộ Chỉ đi theo bóng râm ven đường đến lớp học.
Cậu vừa bước chân vào cửa, Khương Thời Ngạn liền vui sướng chạy đến ôm chặt cậu: "Tiểu Chỉ, rất cám ơn cậu!"
"Chuyện gì?" Lộ Chỉ ngơ ngác, được Khương Thời Ngạn ôm cũng không được tự nhiên, cậu giơ tay gỡ tay Khương Thời Ngạn ra, né qua một bên.
"Hôm nay buổi sáng đạo diễn gọi điện thoại cho tôi, nói nhân vật kia trả lại cho tôi!" Khương Thời Ngạn buông Lộ Chỉ ra, lại đánh vai cậu, cười nói: "Tôi nghe Đào Đông nói, đây là bởi vì cậu, cho nên nha --"
"Cho nên làm sao?"
Khương Thời Ngạn cười tủm tỉm từ trong túi lấy ra một gói kẹo, ở Lộ Chỉ trước mắt quơ quơ, nhét vào trên tay Lộ Chỉ, nói: "Tiểu Chỉ, thật sự rất cảm ơn cậu, đây xem như là quà cảm ơn!"
Lộ Chỉ rất ít khi thấy Khương Thời Ngạn vui vẻ như vậy, cậu cũng bị lây sự vui vẻ của cậu ta, cả ngày đi học tâm trạng đều rất tốt.
Nhưng đến buổi tối, cậu về biệt thự nhìn thấy tin nhắn chuyển khoảng của Alipay, tâm trạng vốn vui vẻ bỗng chùn xuống.
Ông bố cậu chuyển tiền sinh hoạt, 1500 tệ, vừa đúng không dư một đồng.
Lộ Chỉ ấn nhận tiền, tâm trạng liền hốt hoảng. Cậu còn chưa nói chuyện mìmh đã kết hôn với bố......
Hơn nữa, cậu hiện tại không có can đảm nói ra.
Nếu nói ra, ông bố cậu nhất định rất tức giận, sẽ làm khó dễ Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ cuối cùng quyết định không nói.
Cậu vẫn là chờ tốt nghiệp đại học mới nói với bố vậy. Khi đó cậu đã có thể tự nuôi sống chính mình, nếu ông bố cậu vẫn không đồng ý, cậu cũng có thể đi theo Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ nghĩ như thế, cũng nhất định làm như thế, cậu quyết định tạm thời sẽ giấu đi mối quan hệ của cậu với Tần Tư Hoán, chờ tốt nghiệp xong sẽ ngã bài với bố.
Dì giúp việc đã đến biệt thự, đang ở dưới làm cơm.
Lộ Chỉ ăn cơm xong, ghé vào ban công gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán.
Người đàn ông hình như còn làm việc, đối diện hình như có âm thanh của bàn phím. Người đàn ông cười nhẹ, ôn nhu nói: "Bảo bảo, nhớ anh?"
"Không có!" Lộ Chỉ bị giọng nói trầm thấp này làm lỗ tay phiếm hồng, cậu vội vàng che giấu hoảng loạn của mình: "Em một chút cũng không nhớ anh!"
Nhưng sự thật là, mới không ở cùng Tần Tư Hoán có một ngày, cậu đã nhớ hắn rồi.
Người đàn ông cũng không ngại, một tay gõ bàn phím, một cái tay khác cầm điện thoại nói điện thoại.
Gió đêm lướt qua má Lộ Chỉ, cậu đứng từ ban công có thể nhìn thấy hoa cỏ ngoài vườn, dì giúp việc ở phòng bếp rửa chén, bên tai là giọng nói của người đàn ông, Lộ Chỉ lần đầu tiên, ở một chỗ khác, trong lòng ấm áp lạ kỳ.
Ông bố cậu tính tình rất kém, nuôi cậu với Lộ Dao cũng không tinh tế lắm, Lộ Chỉ bề ngoài vô tâm nhưng vẫn rất để tâm, Lộ Dao bên ngoài hồn nhiên, nhưng bên trong rất khó.
Lộ Chỉ tại đây, lần đầu tiên không có chút khoảng cách, đã xem Tần Tư Hoán là người thân của mình.
Lúc trước người đàn ông cách cậu rất xa, Lộ Chỉ luôn mong có một ngày mình có thể sánh vai đi với hắn, chỉ có như vậy cậu mới có tư cách thích hắn.
Ngay bây giờ lại phát hiện, cậu cùng Tần Tư Hoán không hề có bất cứ liên quan gì đến tiền bạc địa vị. Bọn họ là người nhà, sẽ cũng nắm tay nhau đi đến hết đời.
Cậu mím môi: "Chú, chuyện là...... Hôm nay bố cho em tiền! Em đóng tiền nhà cho anh nha."
"Hả?" Người đàn ông giọng ngây ngốc, có chút buồn cười: "Bố cho em mỗi tháng 1500 tệ, tiền thuê nhà của anh...... Bảo bảo trả nổi sao?"
"Chúng em ở ký túc xá một năm là 1200 tệ." Lộ Chỉ bẻ bẻ ngón tay, cậu tính tính: "Em đưa cho anh 100 tệ mỗi tháng!"
Một trăm?
Tần Tư Hoán nhướng mày, ánh mắt từ màn hình máy tính chuyển qua của kính trong suốt, hắn cong môi, nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc của nhóc con, "Được."
Lộ Chỉ nhẹ nhàng thở ra, 100 tệ tuy không nhiều, nhưng cũng là thứ tượng trưng. Cậu không muốn Tần Tư Hoán nghĩ cậu ham tiền của hắn, mà không báo đáp. Tần Tư Hoán đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối xử tốt với hắn.
Cậu lại nói: "Còn có, em không muốn có tài xế, chú, mỗi ngày em đi xe đạp công cộng là được."
"Xe đạp công cộng?" Tần Tư Hoán bị cậu chọc cười, hắn nhìn cảnh đêm từ tầng 27, bên ngoài là buổi chiều hoàng hôn ấm áp, hắn ôn nhu hỏi Lộ Chỉ: "Bảo bảo, em có biết vì sao anh nỗ lực làm việc không?"
"...... Không biết." Lộ Chỉ nghĩ nghĩ, cũng nghĩ không ra: "Là vì tiền sao?"
"Sai." Tần Tư Hoán phản bác.
"Vì Tần gia sao?"
"Cũng không phải."
"...... Đoán không ra." Lộ Chỉ buồn rầu: "Em làm sao biết anh là vì cái gì?"
Đối diện giọng người đàn ông tràng ngập ôn nhu, từng câu từng chữ, rõ ràng mà êm tai: "Bởi vì anh muốn mình có năng lực, có thể đối xử tốt với em, làm em không cần chịu khổ, cũng không cần giống như mấy người bạn học, chỉ vì một vai diễn mà phải đi nơi nơi cầu xin người khác."
Lộ Chỉ trong lòng nghe hắn nói, chậm rãi nghĩ thông suốt.
Cậu phảng phất trong nháy mắt, lần đầu tiên xác định mục tiêu của đời mình. Cậu lần đầu tiên khát vọng mình phải thật nổi tiếng, có tư cách để đứng bên cạnh Tần Tư Hoán, cậu càng muốn báo đáp lại Tần Tư Hoán.
"Cho nên." Tần Tư Hoán tựa hồ cười một tiếng, theo sau giọng càng ôn nhu: "Đừng từ chối ý tốt của anh, có được không?"
"......"
*
Tài xế vẫn là đưa đón, Lộ Chỉ mỗi ngày được siêu xe đưa đi học nhanh chóng lan truyền trong trường, chậm rãi có người nói cậu là phú nhị đại, nhà rất giàu.
Lộ Chỉ không để ý đến mấy tin này, dù sao cậu cũng không ở trong ký túc xá, học xong liền đi.
Tháng 11, Tần Tư Hoán đi Anh công tác, nhìn bộ dáng chắc là muốn đi hơn một tháng.
Người đàn ông chăm chỉ làm việc, Lộ Chỉ rât thưởng thức hắn.
Người đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, có bản lĩnh lại càng đẹp trai hơn.
Hai loại người này Lộ Chỉ đều rất thưởng thức.
Hình như là, cậu phát hiện cậu càng ngày càng thích Tần Tư Hoán rồi.
Diệp Chu Ngạo lâu rồi cũng không thấy đi học, đến lúc thi mới đến trường.
Bài thi cuối kỳ của bọn họ là diễn một tiểu phẩm, Lộ Chỉ cùng Đào Đông, Khương Thời Ngạn còn có mấy bạn trong lớp diễn chung một tiểu phẩm, giáo sư sẽ cho điểm lúc diễn xong.
Đứng đầu lớp là Khương Thời Ngạn, giáo sư nói cậu ta diễn rất tốt, cảm xúc rất ổn.
Đứng thứ hai là Lộ Chỉ, theo sau Đào Đông.
Mà Diệp Chu Ngạo người đứng hạng hai từ lúc nhập học, lần này thi không được tốt lắm, xếp hạng đếm ngược.
Đến cuối năm, Tần Tư Hoán rốt cuộc từ nước Anh trở về.
Hắn công việc quá bận, căn bản không có thời gian đến Bắc Kinh gặp Lộ Chỉ, ngay cả Kiều Định cũng đi theo hắn tăng ca, đến thời gian yêu đương cũng không có.
Đại đa số thời gian hai người đều chỉ nói chuyện điện thoại.
Lộ Chỉ cảm thấy rất lạ, rõ ràng Tần Tư Hoán không ở bên cậu, thậm chí mỗi lần gọi điện thoại cũng rất không đứng đắn, nhưng cậu vẫn không hiểu được bị người đàn ông câu dẫn là sao.
Cậu thích Tần Tư hoán nỗ lực công tác, bộ dáng nghiêm túc, không còn giống như lúc trước nhìn thấy người đàn ông là nhàm chán.
Lúc trước, cậu rất không thích bộ dáng của Tần Tư Hoán, lãnh đạm cộng thêm bộ dáng như hung thần, Lộ Chỉ mỗi lần thấy hắn đều trốn không kịp.
Nhưng cậu hiện tại lại rất nhớ hắn.
Đêm Bình An¹, sau khi học xong, Đào Đông thần bí bày một vòng hoa hồng dưới ký túc xá của Phạm Thiên Nhụy, tặng cho Phạm Thiên Nhụy một quả táo.
Phạm Thiên Nhụy cảm động rối tinh rối mù, cuối cùng hỏi Lộ Chỉ: "Nhóc con, em khi nào thổ lộ với chị?"
"Phạm Thiên Nhụy, tặng hoa cho cậu là tôi." Đào Đông nhíu mày, mở miệng nhắc nhở cô: "Không phải cậu ấy? Tiểu Chỉ còn nhỏ, không nói chuyện yêu đương."
Phạm Thiên Nhụy không muốn hoa của Đào Đông, cũng không muốn quả táo, quay người tặng cho Lộ Chỉ.
"Tiểu Đông, tôi đi trước." Lộ Chỉ bị nhìn đến ngượng ngùng, cậu không muốn làm bóng đèn.
Đào Đông đang muốn đuổi cậu ta đi, gật đầu, nhanh chóng xua tay: "Đi đi đi, đừng ở chỗ này quấy rầy chúng tôi."
Lộ Chỉ le lưỡi, lần đầu tiên ăn cẩu lương trong truyền thuyết.
Cậu rũ mắt nhìn điện thoại.
Đã 7 giờ tối, Tần Tư Hoán vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu.
Hắn ở Anh công tác, sẽ không không biết hôm nay là ngày mấy đi?
Lộ Chỉ trong lòng có chút mất mát.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông có lẽ quá bận, nên không để ý thời gian.
Cậu về biệt thự liền nằm trên sofa, có chút ủ rũ nằm chơi game.
Lộ Dao gọi điện thoại cho cậu, nói có rất nhiều con trai tỏ tình với cô, hỏi cậu có muốn tùy ý chọn một người em rể không.
Lộ Chỉ nói: "Cút."
"Cẩu độc Thân!" Lộ Dao hầm hừ cúp điện thoại, thuận tiện mắng anh trai cô một câu.
Lộ Chỉ cầm điện thoại, mắt trông mong chờ điện thoại của Tần Tư Hoán.
Cậu không chủ động gọi điện thoại, càng không nói là mình nhớ Tần Tư Hoán đâu.
Cậu muốn làm ra vẻ, muốn Tần Tư Hoán tự gọi điện thoại cho mình, không nhìn thấy mặt cũng được, hỏi thăm nhau thôi là được.
Huống chi......
Tần Tư Hoán cả một ngày rồi vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu.
Điện thoại hiện thị thời gian đã 8 giờ tối.
Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng thắng xe ô tô.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tần Tư Hoán, cậu vui vẻ chạy ra ngoài, ngay cả dép lê cũng mang không đàng hoàng.
Xe màu lam thể thao dừng trước cửa biệt thự.
Đêm Bình An, trời không có tuyết, mặt đất khô ráo, Hứa Hàn mặc âu phục từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một quả táo đóng gói tinh xảo, cười cười không đứng đắn.
Thấy Lộ Chỉ chạy đến cửa, nói: "Tiểu Lộ Chỉ, cậu biết tôi đến, cố ý chạy ra đón?"
Lộ Chỉ mắt rủ xuống, có chút hụt hẫn, "Ừ."
Hứa Hàn đưa quả táo cho cậu, "Này, tôi cố ý mua, đêm Bình An vui vẻ a!"
"Ừ, cảm ơn." Lộ Chỉ rũ mắt nói.
"Sao, không vui?" Hứa Hàn cùng bạn gái đi chơi cả một ngày, cũng có chút mỏi mệt, hắn cũng không rảnh đi quan tâm cảm xúc của nhóc con, thuận miệng an ủi câu: "Dù gì cũng là đêm Bình An, vui vẻ một chút."
"Ừ."
Lộ Chỉ vẫn rất không vui.
Hứa Hàn tới nói hai câu rồi đi.
Lộ Chỉ cầm họp táo được đóng gói tinh xảo, động động ngón chân, mày nhíu lại, quay về biệt thự.
Cậu nằm ỳ trên sofa chơi trò chơi.
Chơi một lát, một người chơi rất nhàm chán, mở ra vòng bàn bè lướt xem.
Bạn bè trong vòng đều chúc mừng đêm Bình An, còn có người phát hình ảnh nắm tay người yêu, nội dung đều là [ tim ][ tim ].
Lộ Dao cũng gửi cho cậu một tấm ảnh, Lộ Chỉ click vào, phát hiện là một cậu con trai rất đẹp.
- Tiểu công trúa: Anh, cậu ta đẹp không? / mắt lấp lánh
- Tiểu công trúa: Em quyết định chọn cậu ta làm bạn trai!
- Tiểu công trúa: Ý của anh như nào?
- Tiểu công trúa: Hứ? Cẩu độc thân không để ý đến em?
- Tiểu công trúa: Anh đố kỵ với em? Nói, chỉ bằng gương mặt của anh mà không ai tỏ tình sao? Em nghe nói đại học Điện Ảnh của anh có rất nhiều người đẹp?
Lộ Chỉ không trả lời cô, mở giao diện game tiếp tục chơi.
Đến 9 giờ tối.
Cậu vô tâm tắm rửa đi ngủ, cảm thấy toàn thế giới đều đang rất vui, chỉ có một mình cậu cô đơn ở trong biệt thự này, giống như một chú chim cô đơn.
Lộ Dao lại nhắn tin WeChat.
- Tiểu công trúa: Anh một cẩu độc thân / đầu chó
Lộ Chỉ dẩu môi.
Bên ngoài hình như lại vang lên tiếng thắng xe ô tô.
Tác giả có lời muốn nói: 【 ngôn tiểu thâm 】: Ha ha ha, đoán xem là ai tới!
【 người đọc 】 ( nhàm chán ): Lại là loại kịch bản này.
【 người đọc 】: Thời xưa.
【 người đọc 】: Cẩu huyết.
【 ngôn tiểu thâm 】: Ha ha ha ha!
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Đêm Bình An: Trước Lễ Giáng Sinh một ngày 23/12
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. ♡♡♡♡