#tien161099
Lúc Lộ Chỉ thức, mặt trời đã lên cao, bức rèm màu lam trong phòng được nắng chiếu gay gắt.
Chóp mũi cậu ngửi được mùi thuốc lá, trên eo cậu có một bàn tay, cả người cậu được người đàn ông ôm lấy từ sau lưng, cậu hơi động một chút liền nghe được giọng khàn khàn của người đàn ông: "Tỉnh?"
Giọng nói này hơi mang giọng mũi, còn mang theo vài phần buồn ngủ, giọng trầm thấp nghe rất êm tai. Lỗ tai Lộ Chỉ như nhũn ra, trái tim liền mềm nhũn. Cậu chuẩn bị xoay người, nằm trong ngực người đàn ông chuẩn bị mặt đối mặt trò chuyện.
Eo cậu liền đụng phải một thứ.
Mới sáng sớm, lão già này liền phát tình cái quỷ gì!
Chỗ kia đêm qua cũng không thành thật, giờ phút này đang căng phồng, ngay cả độ ấm đều cao hơn so với nơi khác.
Lộ Chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đến nói chuyện cũng có chút lắp bắp, cậu nuốt nước miếng, cố gắng quên đi cái vật đang chọc eo cậu, hỏi: "Chú, anh lát nữa phải đi hả?"
Cậu cũng biết trong tay Tần Tư Hoán đang có một công ty rất lớn, hận không thể phân thân ra làm, có thể đến thăm cậu trong chóc lát Lộ Chỉ đã thỏa mãn.
Nhưng cậu vừa mở mắt, nghĩ đến người đàn ông này phải đi ngay lập tức, trong lòng vẫn có chút không vui.
Cậu lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên yêu đương nha.
Nhưng không bao lâu nữa cậu với Tần Tư Hoán phải xa nhau. Lộ Chỉ muốn gặp hắn, đều phải bay hai tiếng, nhưng không phải lúc nào cậu cũng có tiền ngồi máy bay.
Đêm qua cậu buồn như vậy, cũng không phải bởi vì đó là đêm Bình An.
Cậu rất lâu rồi không được gặp Tần Tư Hoán, khoảng cách hai nơi quá xa, tuy rằng Tần Tư Hoán mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu, trước khi ngủ còn gọi video, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an.
Người đàn ông quá ưu tú, hắn vừa có tiền vừa có quyền, lại chăm chỉ làm việc. Lúc trước, Lộ Chỉ thấy trên tạp chí kinh tế có hình của hắn, truyền thông đều dành cho hắn rất nhiều lời khen.
Cậu còn đang học đại học, ngoài giờ học cũng chỉ biết chơi game, phương diện khác cũng không có chỗ nào ưu tú, thi cuối kỳ cậu cũng chỉ được hạng hai.
Khoảng cách của bọn họ rất lớn.
Cậu cũng chỉ mới 18 tuổi.
Cậu cũng không có trầm ổn như người đàn ông, cũng không đủ thành thục, không thể bình tĩnh đối diện với đoạn tình cảm này, rất dễ dàng bị cảm xúc chi phối.
Cho nên khi Tần Tư Hoán trong đêm Bình An, không có gọi điện thoại cho cậu, nên cậu mới ủy khuất, thậm chí giận dỗi không muốn để ý đến hắn nữa.
Nhưng khi Tần Tư Hoán trong buổi tối mệt mỏi chạy đến thăm cậu, còn nửa quỳ trên mặt đất mang vớ cho cậu.
Ủy khuất khổ sở trong lòng liền tan biến. Toàn bộ buổi tối cậu đều như đang ở trên mây, đầu quả tim như được mặt trời chiếu rọi.
Nhưng người đàn ông hôm nay phải đi rồi.
Lộ Chỉ trong lòng biết hắn nhất định sẽ về công ty để xử lý công việc còn lại, nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi.
Cậu ngước mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Tần Tư Hoán hình như gầy đi, nhưng vẫn giống như trước đây, mặt góc cạnh rõ ràng, đuôi mắt hẹp dài, mắt hai mí. Chỗ sâu nơi đáy mắt còn có vài phần kiên nghị, ánh mắt nhìn Lộ Chỉ đầy tính chiếm hữu, thậm chí có hơi hung dữ.
Lộ Chỉ nhìn thoáng qua liền rũ mắt, ngón tay cậu ở trong chăn nắm chặt áo tắm dài của Tần Tư Hoán, cái gì cũng không nói, đem hơn nữa mặt vùi vào chăn.
Người đàn ông nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cậu, lòng bàn tay hắn có chút thô ráp, vuốt ve mu bàn tay Lộ Chỉ: "Đuổi chú đi? Không muốn chú ở bên em?"
Lộ Chỉ nhắm mắt, không trả lời hắn.
Vừa nghĩ đến Tần Tư Hoán lập tức phải đi, khổ sở trong lòng cậu như muốn tràng ra, trướng trướng rất khó chịu.
"Bảo bảo, có nhớ chú hay không?" Người đàn ông cúi đầu, hôn một cái ngay mí mắt cậu, dùng sức ôm chặt cậu, "Trong trường học có ai khi dễ em không?"
Lộ Chỉ như cũ không lên tiếng, mũi phập phồng.
Người đàn ông cúi đầu cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, than thở: "A, bảo bối nhỏ của anh sau lại làm người ta đau lòng như thế."
Lộ Chỉ bị câu nói "Bảo bối nhỏ của anh" làm cho không nhịn được nữa.
Lông mi cậu run rẩy, mở mắt ra, mắt đào hoa ngập nước, nhìn chằm chằm mặt người đàn ông gần trong gang tất.
"Làm sao vậy?"
Lộ Chỉ cắn môi, vươn tay ôm lấy eo hắn, gác thêm một chân lên người, cả người như con bạch tuộc ôm chặt lấy người đàn ông. Cậu đem mặt chôn ở trên cổ hắn, giống như con mèo nhỏ, cọ cọ sườn mặt hắn: "Chú, anh xin nghĩ ngày hôm nay được không?"
Người đàn ông cả người cứng đờ.
Lộ Chỉ trong lòng rất loạn, đôi mắt nhắm lại, bắt chước theo giọng điệu của Lộ Dao, nũng nịu nói: "Người ta đã lâu rồi không gặp được chú nha! Rất nhớ anh nha! Anh ở bên cạnh em một ngày được không? Chỉ một ngày thôi! Chú!"
Lộ Chỉ nói xong, mặt đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ, cậu thậm chí không dám nhìn phản ứng của Tần Tư Hoán.
Cậu không muốn Tần Tư Hoán đi.
Một chút cũng không muốn.
Rõ ràng bọn họ đã kết hôn rồi mà, Lộ Chỉ tại sao ba tháng mới gặp chú được một lần!
Mỗi lần Lộ Dao làm nũng như vậy, Lộ Chỉ đều sẽ nhịn không được mềm lòng, cuối cùng mặc kệ Lộ Dao đưa ra yêu cầu gì, cậu đều sẽ đồng ý.
Lộ Chỉ nghĩ, chắc Tần Tư Hoán cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cậu chứ......??
Nhưng Lộ Chỉ nửa ngày cũng không thấy Tần Tư Hoán trả lời. Cậu chần chừ ngẩng mặt từ cổ hắn, nhìn mặt của người đàn ông, ngây người.
...... Lão già Tần Tư Hoán, chảy.... chảy máu mũi......
Lộ Chỉ: "......"
Lộ Chỉ ngốc ngốc chớp chớp mắt, nhìn mặt người đàn ông chảy một đống máu, ngơ ngẩn nói: "Chú, anh bị nóng trong người......"
Cùng lúc đó, hắn rút lại cánh tay trên eo cậu. Người đàn ông mắt sáng như đuốc, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lộ Chỉ. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn Lộ Chỉ chằm chằm. Nơi đáy mắt là vẻ chiếm hữu không khống chế được.
"...... Anh có muốn lấy khăn giấy không?" Lộ Chỉ trì độn nói ra ý kiến, tay với vấy khăn giấy trên tủ đầu giường.
Tần Tư Hoán hít sâu một hơi, đột nhiên buông cậu ra, xốc chăn lến dép cũng không thèm mang chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa kính bị hắn mạnh mẽ đóng lại.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Lộ Chỉ ôm chăn bông, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu sao mới hồi phục lại tinh thần.
Chú cậu, cứng......
Á...... Còn bị cậu làm nũng đến chảy cả máu mũi???
Cả ngày Tần Tư Hoán đều dùng ánh mắt hung thần nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, Lộ Chỉ bị hắn nhìn đến hoảng.
Trước kia Tần Tư Hoán nếu dùng ánh mắt này nhìn cậu, Lộ Chỉ cũng không dám đến gần hắn.
Lộ Chỉ không dám chọc hắn, lúc Tần Tư Hoán cầm lấy máy tính ngồi làm việc trên sofa, cậu rất ngoan ngoãn nằm trên đùi hắn chơi game.
Tư thế này rất xấu hổ, nhưng......
Lộ Chỉ là có chút sợ hắn, không phải sợ Tần Tư Hoán giải quyết cậu như thế nào, chủ yếu là sợ cậu không chú ý người đàn ông lại đi tắm nước lạnh.
Đang là mùa đông, bị cảm thì làm sao bây giờ?!
Người đàn ông lâu lâu dùng tay xoa xoa tóc cậu, lạnh giọng nói: "Lại gọi một tiếng chú."
Lộ Chỉ chơi game, mặt vô biểu tình: "Chó già."
"Ngoan." Người đàn ông cười một tiếng, duỗi tay cầm lấy điện thoại của cậu: "Bảo bảo, buổi sáng ở trên giường, em không phải nói như vậy."
"Chú, anh quá yếu." Lộ Chỉ "Chậc!" một tiếng, rất là khinh thường.
Người đàn ông không ngại cuối đầu: "Hả? Chú yếu chỗ nào? Bảo bảo nói cho anh biết."
Lộ Chỉ nói: "Lộ Dao mỗi ngày đều gọi em là anh, còn làm nũng, cũng không thấy em bị chảy máu mũi." Cậu liếc liếc Tần Tư Hoán, có chút cảm khái: "Anh sao lại có thể như vậy!"
Tần Tư Hoán: "......"
Buổi tối Tần Tư Hoán thật sự phải quay về.
Lộ Chỉ đưa hắn ra sân bay, lúc gần đến giờ, cậu dính chặt Tần Tư Hoán, ôm một hồi lâu.
Người đàn ông vỗ vỗ đầu cậu: "Được rồi, không phải không gặp lại, lúc ăn tết anh mỗi ngày đều ở bên cạnh em được không?"
"Chú." Lộ Chỉ giống một con gấu koala dính chặt trên người hắn, cho dù có mặc áo lông rất dày, cậu cũng ôm người đàn ông rất chặt, cậu nhẹ giọng: "Học kỳ này có rất nhiều con gái tỏ tình với em."
Vừa nghe đến hai chữ "Con gái", dây thần kinh của Tần Tư Hoán liền căng thẳng, hắn trầm giọng nói: "Rất nhiều?"
"Ồ, có hơn phân nữa con gái trong trường học." Lộ Chỉ tay ở phía sau hắn lắc lắc, ha ha cười: "Em rất được chào đón, anh không thường đến thăm em, em liền thích người khác."
Lời này đương nhiên đa phần là nói láo, nhưng Lộ Chỉ rất ngượng ngùng nói mình rất nhớ hắn nha.
Tần Tư Hoán con ngươi đen láy, sắc mặt cũng đen.
Lý trí nói cho hắn biết Lộ Chỉ chỉ là nói giỡn, nhưng mà Lộ Chỉ lại nói "Nói không chừng em liền thích người khác" những lời này lại giống một cây dao, đâm thật sâu trong lòng hắn.
Thích người khác.
Bảo bối nhỏ sẽ nhân lúc hắn không ở đây mà thích người khác sao?
Những lo sợ mất mát nháy mắt tràn ngập trong đầu hắn, trong đầu Tần Tư Hoán bây giờ chỉ còn lại một suy nghĩ.
Nếu trong thế giới của Lộ Chỉ chỉ còn lại một mình hắn.
Như vậy bảo bối nhỏ chỉ có thể ỷ lại vào hắn, chỉ có thể thích hắn, cũng chỉ có thể cười với một mình hắn.
Nếu hắn có thể đem Lộ Chỉ nhốt lại, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hắn là tốt rồi.
Nhốt ở một chỗ không ai có thể thấy cậu, ở cùng với hắn, đối với đồ vật mà mình mất rất nhiều công sức mới có được, mất đi tự do, chỉ có thể yêu một người là hắn.
Hắn vĩnh viễn có được Lộ Chỉ, không bao giờ lo lắng cậu sẽ biến mất.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tần Tư Hoán nhìn Lộ Chỉ ánh mắt cũng mang theo vài phần hung dữ, hắn câu môi cười như không cười, áp suất quanh người lạnh băng, giọng mềm mại như tự nói: "Bảo bảo, em còn thích ai?"
Trừ anh ra, em còn có thể thích ai.
Lộ Chỉ nhìn không thấy sắc mặt của người đàn ông, cũng không cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Lộ Chỉ hơi xấu hổ xấu hổ nó: "Anh thường xuyên đến thăm em, em liền không thích người khác!"
"Thật sự?" Người đàn ông hỏi.
Lộ Chỉ liều mạng gật đầu: "Ừ ừ ừ! Em không phải là người đào hoa, sẽ không tùy tiện thích người khác!"
Cơ thể căng chặt của người đàn ông đột nhiên thả lỏng, hắn mặt mày đều nhu hòa lên, cằm cọ cọ trán Lộ Chỉ, ôn nhu nói: "Sau này chú mỗi tuần đều đến thăm em được không?"
Mỗi tuần?
Sẽ không phải rất mệt sao?
"Không cần đâu không cần đâu!" Lộ Chỉ có chút đau lòng hắn, vội vàng nói: "Anh hai tuần, không không, một tháng thăm một lần là được!"
"Hả? Một tháng thăm một lần?" Người đàn ông hơi suy nghĩ nói với cậu, cười nhạt một tiếng, hỏi lại: "Nếu bảo bảo thích người khác làm sao bây giờ?"
Lộ Chỉ: "......"
Vì cái gì lão chó già này không quên được mấy lời này!
Cậu chỉ là thuận miệng nói với lão chó già này có được không!
Lộ Chỉ ngước mắt nhìn mắt người đàn ông.
Cậu hơi hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc với ánh mắt của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ từ nhỏ đã biết nhìn mặt đoán cảm xúc của người khác, cậu đoán cảm xúc của người khác rất nhiều lần, lần nào cũng đúng.
Mà giờ phút này, cậu rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Tần Tư Hoán không quá thích hợp.
Tần Tư Hoán ánh mắt nhìn cậu lạnh băng, đáy mắt còn có vài phần hung ác nham hiểm.
Cậu chậm nữa nhịp mới kịp phản ứng.
Đúng rồi.
Chú từ nhỏ liền thiếu thốn tình cảm, cậu không thể dùng chuyện này đùa giỡn với hắn được.
Nếu là người khác có thể nói qua rồi thôi, chính là chú rất để ý đến cậu, cũng rất để ý mấy lời cậu nói.
Lộ Chỉ ôm hắn càng chặt hơn, lúc nói chuyện tim còn đập thình thịch: "Sẽ không thích người khác! Thật sự thật sự sẽ không!"
Nhóc con nghiêm túc phủ định, Tần Tư Hoán không biết vì sao, trong lòng thế nhưng cảm thấy an tâm hơn.
"Không gạt anh?" Hắn cười cười, gương mặt có hai lúm đồng tiền nhìn chằm chằn Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ nâng mặt, "Gạt anh em là heo!"
"Tiểu ngu ngốc." Ngón tay người đàn ông chọc chọc gương mặt cậu, chọc ra một hố nhỏ, giọng nói đầy ý cười: "Miễn cưỡng tin em một lần."
*
Thi cuối kỳ xong cũng không còn chuyện gì khác, khoa biểu diễn đã có một ít sinh viên đi về nhà, còn có sinh viên thừa dịp nghĩ đi ra ngoài đóng phim.
Lộ Chỉ hơn nữa năm nay ở bên ngoài diễn vai quần chúng, còn chưa có nhận nhân vật chính thức.
Bộ phim của Khương Thời Ngạn đã đóng máy, hắn ta quyết định về quê sớm ở bên ba mẹ ăn tất niên. Quê hắn ta ở rất xa Bắc Kinh, lại tiếc tiền đi máy bay, cho nên liền mua vé xe lửa, đi một ngày một đêm.
Trước khi đi hắn ta mời Lộ Chỉ cùng anh Trương đi ăn cơm.
Ăn cơm là ở một nhà hàng nhỏ, cũng không mắc tiền lắm, lúc ăn cơm Khương Thời Ngạn lời nói rất nhiều, cùng lần đầu tiên nhìn thấy giống như không cùng một người.
Khương Thời Ngạn mấy tháng nay đều ở đoàn phim, nếu ở trường có tiết thì xin nghĩ, hắn ta nói: "Tiểu Chỉ, ở đoàn phim tôi học được rất nhiều thứ, có nhiều lúc ở lớp học không hiểu, cậu tự mình trải nghiệm là có thể học được."
Lộ Chỉ cắn thịt bò, gật đầu: "Ừ ừ."
"Tôi thật sự không nghĩ đến, lúc thi cuối kỳ được hạng nhất, Tiểu Chỉ cậu thế nhưng được hạng hai." Khương Thời Ngạn làm như không chút để ý nhắc tới: "Cậu không biết, tôi cho rằng người được hạng nhất là cậu, lúc giáo sư công bố kết quả, tôi giật nảy mình."
Lộ Chỉ động tác dừng một chút, nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Trương Cập một cái.
Mấy lời này Khương Thời Ngạn ở trường học có thể cùng cậu nói, không cần thiết chờ đến lúc ăn cơm cùng Trương Cập mới nói.
Lộ Chỉ gật gật đầu, không lên tiếng.
Khương Thời Ngạn nói: "Anh Trương, thật sự rất cám ơn anh, nếu không phải anh cho tôi cơ hội này, tôi......" Cậu ta nói có chút nghẹn ngào, cầm lấy ly rượu trên bàn chạm cóc với Trương Cập.
Trương Cập sắc mặt xấu hổ, cầm lấy ly rượu chạm vào một chút, lại không uống.
Một bữa cơm ăn cũng không vui vẻ, trong lúc đó Khương Thời Ngạn không ngừng nói, Trương Cập cùng Lộ Chỉ đều rất ít chen vào.
Cơm nước xong Khương Thời Ngạn trở về trường học, Lộ Chỉ ở trước cửa nhà hàng chờ tài xế, Trương Cập đi vệ sinh ra cửa, ở cửa gặp Lộ Chỉ, thở dài.
Lộ Chỉ rất cảm kích người đại diện này.
Trương Cập là loại người hòa đồng, sẽ không miễn cưỡng cậu, đa số thời điểm đều rất tôn trọng ý kiến của Lộ Chỉ. Tháng trước có một bộ phim đạo diễn cần người, Lộ Chỉ rất phù hợp với nhân vật đó, Trương Cập muốn Lộ Chỉ đi thử vai trước.
Lộ Chỉ muốn ở trường học giỏi lý thuyết trước, cho nên từ chối.
Đào Đông lúc ấy rất kinh ngạc, nói cậu như vậy sẽ đắc tội người đại diện, cho dù là có lý do chính đáng, hay là có tài nguyên, hoặc là người đại diện không cần cậu.
Nhưng Trương Cập với Lộ Chỉ vẫn giống như trước đây, không có một chút khác thường, còn thường xuyên sẽ đề cử Lộ Chỉ, chân chân chính chính làm việc người đại diện nên làm.
-- chẳng sợ Lộ Chỉ cho tới bây giờ chưa kiếm được đồng tiền nào cho Trương Cập.
Diễn viên cùng người đại diện cũng giống như thiên lý mã cùng Bá Nhạc.
Diễn viên tốt gặp người đại diện họp gơ, trên con đường biểu diễn cũng sẽ rất phát triển. Lộ Chỉ cảm thấy, tính cách của Trương Cập như vậy rất hợp ý cậu.
Lộ Chỉ là muốn nắm chắc kiến thức cơ bản, cậu không có áp lực nổi tiếng, hơn nữa cũng tin tưởng vào kỹ thuật biểu diễn của mình, mà Trương Cập cũng đủ tôn trọng cậu, đối với cậu cũng rất nhiệt tình.
Lúc này Lộ Chỉ thấy hắn như vậy, liền có chút quan tâm hỏi: "Anh Cập, anh làm sao vậy?"
Trương Cập đứng trước cửa nhà hàng nhỏ, nhìn cậu một cái. Trương Cập vóc dáng lùn lùn, thấp hơn Lộ Chỉ một cái đầu, chỉ tới bả vai Lộ Chỉ, Lộ Chỉ nhớ lại lúc ký hợp đồng, Trương Cập nhiệt tình cùng cậu phát họa ra tương lai.
"Có phải gặp chuyện gì rồi không?" Lộ Chỉ hỏi: "Tôi có thể giúp được gì sao?"
Trương Cập lại nhìn Lộ Chỉ liếc mắt một cái.
Mùa đông nhiệt độ không khí rất thấp, nhóc con mặc một cái áo lông vũ che kín cổ, khuôn mặt lộ ra ở bên ngoài rất tinh xảo, môi hồng răng trắng, mắt đào hoa như biết nói, nhưng ánh mắt lại trong suốt như sao, gương mặt diễm lệ thêm vài phần công kích, nhưng cố tình khí chất sạch sẽ, ngây thơ đến muốn mạng người ta.
Trương Cập lại nhớ đến Khương Thời Ngạn.
Hắn không phải là người đại diện ưu tú, lúc làm việc cũng không sử dụng nhiều mánh lới, luôn luôn ổn định tiến lên.
Nhân vật Khương Thời Ngạn là do hắn giới thiệu, sau đó lại bị người đoạt đi hắn cũng không dự đoán được. Khi Khương Thời Ngạn nói với hắn, hắn cũng không có biện pháp.
Người nọ chắc là có quan hệ rồi, mà Trương Cập luôn luôn thành thật, không làm chuyện như vậy.
Chuyện kia xảy ra không lâu, Khương Thời Ngạn liền bắt đầu xa cách hắn, mặt ngoài vẫn gọi hắn là anh Trương, nhưng sau lưng......
Khương Thời Ngạn có tiếp xúc với người đại diện khác trong Tinh Vũ, thậm chí còn báo cáo lên trên, muốn đổi một người đại diện khác.
Nếu Trương Cập không đoán sai, chờ bộ phim Khương Thời Ngạn công chiếu, có chút danh tiếng, hắn sẽ không còn là người đại diện của Khương Thời Ngạn.
Khương Thời Ngạn chỉ mới có chút như vậy mà đã như thế, huống chi Lộ Chỉ vừa có tài vừa có sắc như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.