Edit: Miêu
Beta: Yingu
Từ trên sân bóng đi ra, gió thổi tới đầy khô nóng và oi bức, nhiệt độ bên ngoài rất cao. Những cây long não¹ bên đường mọc đầy những cành lá xum xuê, cành lá rung rinh trước gió.
Lộ Chỉ trên người còn mặc áo sơ mi khi chơi bóng, cổ tay áo quấn vài vòng kéo tận lên đến khuỷu tay ba cúc áo trên cổ đều được cởi ra, làm lộ ra hai đường xương cổ cùng xương quai xanh đầy tinh xảo, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời thật chói mắt.
"Tiểu Chỉ." Tống Du nhìn đến làn da trắng không tì vết của cậu, nói: "Tại sao cậu phơi nắng mãi mà không đen?"
Lộ Chỉ liếc hắn một cái, đầu lưỡi áp vào nứu răng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, bình tĩnh nói: "Trời sinh."
Từ khi còn nhỏ da của Tống Du đã rất đen, không giống Lộ Chỉ, từ nhỏ đến lớn đẹp không chỗ chê, thêm cả làn da trắng rực rỡ.
"Lộ Chỉ cậu đừng tự luyến nhá~." Tống Du mắt trợn trắng.
Hai người xuống căn tin ăn cơm.
Căn tin có rất nhiều người, đủ loại con gái hướng mắt về Lộ Chỉ, có người gan lớn còn muốn tiến lên hỏi chuyện. Lộ Chỉ mặc kệ những ánh mắt ấy, cầm đồ ăn tiến đến bàn ngồi.
Đối với chuyện này Tống Du tập mãi thành quen, hướng người cười với những cô gái đấy, hơi thở đầy gian xảo.
Lộ Chỉ chú tâm ăn cơm, một miếng lại một miếng, tao nhã nhai cơm, trong khi bên kia Tống Du ăn rất gấp, như sợ ai cướp mất bữa cơm của cậu ta, chưa đầy hai phút đã giải quyết sạch sẽ.
Qua một lát, Tống Du bỗng nhiên vỗ vỗ vai Lộ Chỉ, chỉ về phía sau cậu: "Tiểu Chỉ, cậu xem đàn em kia lớn lên trông xinh nhỉ?"
Lộ chỉ buông đũa, từ trong túi lấy ra khăn giấy lau lau khóe miệng rồi mới nhìn theo hướng Tống Du chỉ.
Cô gái có làn da trắng tựa như lụa, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, không trang điểm nhìn rất khuần khiết.
Lộ Chỉ cong môi, giơ tay đưa ngón trỏ để trên chân mày, lần này mắt thẩm mỹ của Tống Du không tệ, cậu gật gật đầu: "Rất đẹp."
"Chờ đến tối, tôi sẽ rủ em ấy đi chơi!" Tống Du chà xát tay, nở nụ cười gian manh: "Lâu rồi chưa thấy cô gái nào ngây thơ như thế!"
Lộ Chỉ nhướng mi, đứng dậy thu dọn đồ ăn, ném vào khu tái chế: "Ừ."
Khi Lộ Chỉ đi qua người cô gái, cô ấy để ý nhìn cậu. Lộ Chỉ không để ý, ngược lại cùng Tống Du nói chuyện: "Buổi tối tôi có chút việc, không thể ra ngoài cùng cậu được."
"Bận gì thế?"
"Gặp phụ huynh." Lộ Chỉ cười cười, núm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.
Tống Du lười quản Lộ Chỉ, đẩy cậu đi trước, mình thì ở lại cùng với đàn em.
--
Lộ Chỉ đứng trước cổng đợi Tần Tư Hoán, cậu nghiêng vai dựa vào thân cây, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, cúi đầu chơi game.
"Anh Lộ!"
Giọng Tống Du từ hướng bên kia gọi tới, đầu lưỡi Lộ Chỉ chạm vào kẹo cao su, cuốn nó lại, vì nhai đã lâu nên kẹo đã chẳng còn vị nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Bên người Tống Du là đàn em nhỏ nhắn hồi trưa ăn cơm gặp, cậu ta vẫy vẫy tay với Lộ Chỉ. Cô gái mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh, đồng phục màu xanh lam dài qua đầu gối một xíu, tóc đuôi ngựa ngang đầu vai.
Lộ Chỉ tắt điện thoại bỏ vào túi quần, đứng thẳng người.
Cô gái với Tống Du đang thầm thì to nhỏ, sau mới cùng nhau đi về phía bên đây.
"Chào đàn anh Lộ, em tên Lý Sương." Nữ sinh vóc dáng nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn Lộ Chỉ, trên lông mày còn có một nốt ruồi xinh xắn.
Tống Du không nói nhiều, tùy tiện véo lên vai Lộ Chỉ: "Cô ấy nói cổ rất thích cậu, muốn gặp mặt cậu. Tiểu Chỉ đừng làm mặt lạnh như thế chứ, đàn em đang đợi cậu nè."
Lộ Chỉ rũ mắt, mắt hai mí lộ rõ rang, cậu "ừ" một tiếng, bởi vì đang nhai kẹo nên cũng có phần lười nhác.
Lý Sương có chút mất mát, đôi tay nắm tay áo đồng phục, cắn cắn môi, giương mắt, ôn nhu nói: "Đàn anh, em đã nghe tất cả mọi chuyện về gia đình của anh."
Lộ Chỉ tặng cô một ánh mắt, màu mắt cậu nhạt hơn màu cà phê, đứng dưới ánh mặt trời lại trông như màu hổ phách với đôi quai hàm sắc bén.
"Đàn anh đừng quá buồn nhé." Tim Lý Sương đập nhanh: "Em tin rằng nhà anh không liên quan đến chuyện này." Mặt Tống Du biến sắc, theo thói quen nhìn về phía Lộ Chỉ.
Bên kia.
Kiều Định nhìn boss của mình ngả người về phía cửa sổ, không chớp mắt nhìn đến trước cổng trường. Khóe môi y giật giật: "Boss, anh có muốn đi xuống không?"
Tần Tư Hoán gác tay lên bên cửa sổ xe, tay chống cằm, đôi mắt bình tĩnh mang theo chút lệ khí nhìn chằm chằm Lộ Chỉ.wattpadtien161099
"Anh rình coi như vậy có gì hay ho đâu, Lộ thiếu cũng không biết." Kiều Định nói: "Không bằng anh trực tiếp đi qua bên đấy, tuyên bố Lộ Chỉ là của anh."
Tần Tư Hoán không hé một lời, mũi chân đá đá ghế ngồi, một tay khác nắm thành quyền, đầu ngón tay khựng lại trên nút mở cửa sổ xe, vừa muốn ấn vừa không muốn ấn.
Lộ Chỉ cuối cùng cũng nhai xong kẹo cao su, thổi nốt cái bong bóng, rút lại rồi nhổ vào thùng rác bên cạnh.
Lý Sương khẩn trương, nuốt nước miếng: "Đàn anh Lộ, em có thể thêm Wechat anh không?"
Từ góc độ Tần Tư Hoán trông qua chỉ có thể thấy cô gái ngửa đầu nói chuyện, Lộ Chỉ thì rũ mắt chăm chú nhìn cô.
Hắn sờ sờ giấy đăng kí kết hôn trong âu phục, cắn chặt răng kéo cửa xe, sửa cà vạt chỉnh chu xuống xe, giày da màu đen được đánh bóng sáng chói, mặt âm trầm đi về phía Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ đưa lưng về phía cô, bình tĩnh nói: "Tôi không dùng thứ đấy."
Sắc mặt cô gái bỗng cứng đờ.
Cô gái sắc mặt cứng đờ.
Lộ Chỉ cong môi cười, mắt đào hoa lãnh đạm, hơi cúi người dựa sát vào cô gái, lời nói không lưu chút tình: "Một bên cô thả thính Tống Du, một bên làm quen tôi, định một chân đạp hai thuyền² à?"
Đúng lúc Tần Tư Hoán nghe được câu đấy.
Sự sắc bén trong mắt dần biến mất thay vào đấy là sự nhu hòa, mềm mại, khóe môi kéo lên một độ cong, từ phía sau Lộ Chỉ gọi: "Tiểu Chỉ."
Lộ Chỉ và Tống Du đều quay đầu lại. Thân hình người đàn ông cao lớn, so với bọn cậu cao hơn hẳn nửa cái đầu, ăn mặc chỉnh tề, âu phục màu đen phối với sơ mi trắng, cà vạt đỏ. Tóc hắn cắt ngắn, ngũ quan hiện nét kiên cường, anh tuấn, trên người mang theo cỗ áp bức không lý giải được.
"Chú Tần." Lộ Chỉ trả lời hắn.
Tần Tư Hoán hất cằm, tầm mắt lạnh như băng đi dạo một vòng trên khuôn mặt nữ sinh, nhưng lúc nhìn về phía Lộ Chỉ lại ôn nhu khó tả: "Đi thôi."
Lộ Chỉ đáp "ừ", quay lại nói vài câu với Tống Du rồi đi theo Tần Tư Hoán, "Bạn gái cháu à?"
Trong xe, Tần Tư Hoán ngồi bên cạnh Lộ Chỉ cố tình thấp giọng dò hỏi. Lộ Chỉ mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc: "Chú nói cái gì?"
Ngón tay hắn vuốt giấy chứng nhận bên trong, mặt đen sì, bắt chéo chân cả người dựa ra sau, bày ra bộ dạng trưởng bối: "Tiểu Chỉ còn nhỏ, tuyệt đối không được yêu sớm."
"Cháu không có yêu sớm." Lộ Chỉ chớp chớp mắt.
Kiều Định ở phía trước lái xe, chút nữa đã nôn sạch cơm ăn từ hôm qua ra ngoài.
Đây là tiếng con người nói sao?
Yêu sớm không đúng, vậy kết hôn sớm là đúng à?! Bé nai nhà người ta vẫn còn ngây thơ lắm, bị boss nhà y dọa mất mật rồi đi.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán nhướng mày, cằm để thẳng, liếc mắt: "Cháu nói gì cơ?"
Đôi mắt đào hoa của cậu chớp chớp. không hề gợn một ngọn sóng nào. Hắn mềm lòng, cố ý nói: "Khi nãy cháu nói gì chú nghe chưa rõ." Đôi tay đan vào nhau trên đầu gối, nói: "Cô gái vừa rồi là bạn gái cháu?"
Lộ Chỉ lắc đầu, mí mắt giương cao: "Không phải mà."
Hầu kết Tần Tư Hoán lăn lăn, mắt híp lại, tiếp tục hỏi: "Vậy đó là cô gái cháu thích?"
Lộ Chỉ có cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm phản đối chuyện yêu sớm, nhưng cho mười lá gan thì có là chủ nhiệm cũng không dám làm thế với cậu.
Cậu nghĩ một chốc, xong lại hướng hắn nói: "Chú yên tâm, kì thi đại học sắp tới rồi, cháu không có yêu sớm đâu."
Không nghe được câu trả lời như ý, Tần Tư Hoán nâng cằm liếc liếc cậu, mặt lạnh như băng, cười nhạt nói: "Thi đại học xong cũng không được."
Lộ Chỉ: .........
Kiều Định: ..................
Y cảm nhận được tam quan³ của mình đã bị boss làm cho vỡ nát.
Tác giả có lời muốn nói: Chú Tần chính là cái tao bao.⁴
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Lời Edit: Chú Tần cưng thế ~~~~
¹ Cây Long Não đây.
Long não hay còn gọi là dã hương là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20-30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Wikipedia
²Bắt cá hai tay đấy.
³Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
⁴???