Edit: Miêu
Beta: Yingu
Ba của Tần Tư Hoán - Tần Minh hiện đã rời khỏi Tuấn Thành, bây giờ chủ yếu là ở nhà chơi chim, ngắm cảnh, không còn nhúng tay vào việc ở công ty nữa.
Tần gia và Lộ gia có thể xem như là quen biết, lúc trước Lộ Chỉ từng gặp Tần Minh qua những buổi tiệc, ông năm nay đã sáu mươi, hơn Tần Tư Hoán hẳn ba mươi tuổi, nhưng người vẫn khỏe mạnh, cường tráng.
Đến gần cổng, Lộ Chỉ quay đầu lại hỏi Tần Tư Hoán: "Chú Tần, cháu nên xưng hô với lão gia tử như thế nào?"
Cậu với Tần Tư Hoán chỉ là giả vờ kết hôn, nó có công dụng chặn miệng Tần lão gia. Vì vậy, ngay cả Lộ Mạnh Thịnh cũng không biết về cuộc hôn nhân này.(?)
Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt thiếu niên có chút xanh xao, mềm mại, trông dáng vẻ lại nhỏ nhắn, đôi mắt trắng đen rõ rang, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm dừng trên người hắn, bộ dáng rất ngoan hiền.
Tần Tư Hoán chưa kịp lên tiếng, Kiều Định ở phía trước đã nhảy vào, nhanh chóng nói: "Lộ thiếu, việc này có gì rối rắm đâu chứ! Cậu gọi boss là chú Tần, đây là tình thú riêng của hai người. Đương nhiên sẽ gọi Tần lão gia là ba rồi, cậu đã gặp qua ai đã kết hôn mà gọi ba chồng là ông nội chưa?"
Lộ Chỉ gật đầu: "Thế thì cháu sẽ gọi theo chú à?"
"Cháu vui là được." Tần Tư Hoán dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía trước ngày càng gần đến cổng Tần gia, giọng nói mang theo vài phần sủng nịch: "Cháu thích gọi kiểu nào, cứ gọi kiểu đấy."wattpadtien161099
Kiều Định nín cười, lái xe tiến vào cổng Tần gia, có người chạy ra mở cửa chính để xe chạy vào.
"Chú Tần."
"Chú đây, sao thế?" Tần Tư Hoán quay đầu.
Ngón trỏ bên tay phải của Lộ Chỉ chỉ về túi âu phục của hắn, bên trong chứa hai quyển sổ đăng kí kết hôn, cậu biết đây là tờ giấy kết hôn lúc sáng nhận được, không nhịn được hỏi: "Vì sao chú cứ sờ vào nó thế?"
"Không có gì." Tần Tư Hoán vội buông tay vuốt giấy chứng nhận, mặt không hề biến sắc khi bị cậu bắt gặp, lái sang chủ đề khác: "Đêm nay ở lại đây không?"
"..Hả?" Lộ Chỉ hoang mang, "Tại sao?"
Tần Tư Hoán cúi xuống nghịch đồng hồ trên tay, nói: "Đã kết hôn rồi mà cháu vẫn còn ở nhà cháu thì ông ấy sẽ nghi ngờ."
Đầu lưỡi Lộ Chỉ liếm khóe môi, mũi chân bất an đá vào ghế phía trước: "Như thế không tốt lắm đâu.." Lộ Chỉ liếc hắn: "Tuy rằng bố cháu không quan tâm mấy đến cháu nhưng để ông biết, có lẽ......"
"Cháu sẽ bị ông ấy đánh chết đấy." Lộ Chỉ dứt lời.
Trong mắt Tần Tư Hoán tràn đầy ý cười, lòng thầm thở dài, thiếu niên còn quá nhỏ, hắn lại lớn hơn hẳn một giáp, hắn nghiêm nghị nói: "Có chú ở đây, ai dám đụng cháu chứ?"
Lộ Chỉ nhăn mày, há hốc mồm, không tìm được lý do từ chối.
Đó giờ cậu ở trước mặt người khác luôn là dáng vẻ tươi cười, vui vẻ, không hiểu sao riêng Tần Tư Hoán cậu cứ cảm thấy mình đang bị trói buộc, chẳng hề thoải
mái tí nào.
Tần Tư Hoán tiếp tục cười, nhướng một bên mi khiêu khích cậu: "Chẳng lẽ cháu sợ chú có ý đồ xấu với cháu ư?"
Lộ Chỉ vội lắc đầu.
Trải qua mười tám nồi bánh chưng cậu vẫn chưa yêu, cũng không hề thích một cô gái nào, mặc cho ngày thường là dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng cậu hiếm khi chọn cô gái nào vừa ý mình. Càng không nghĩ đến việc qua lại với con trai.
Sao chú Tần có thể có ý đồ xấu với mình chứ? Dáng vẻ lớn lên của cậu không hề hấp dẫn lũ con trai, ngược lại rất nhiều cô gái thích cậu.
"Nói lại, cháu xem chú là người như thế nào?" Tay trái Tần Tư Hoán tháo cà vạt, hầu kết lăn lăn, bày ra bộ dáng chính nhân quân tử liếc nhìn Lộ Chỉ: "Chú sẽ không cùng cháu ngủ chung một giường."
"Thật không?" Lộ Chỉ có chút dao động.
Số tiền Tần Tư Hoán đưa cho Lộ gia coi như là tiền mua cổ phần, không cần Lộ gia trả lại, cậu rất cảm kích hắn về chuyện này. Giờ phút này hắn thốt ra câu đấy, Lộ Chỉ đương nhiên sẽ tin trăm phần trăm.
"Tiểu Chỉ, chú có từng lừa cháu chưa?" Hắn nhíu mày, trông như bất mãn nói: "Nếu cháu không muốn thì quên đi, chú không làm cháu khó xử nữa."
Theo thói quen Lộ Chỉ cười cười với hắn, ấn tượng đầu tiên của cậu là đối phương rất giống bố của mình, ngược lại Tần Tư Hoán như vậy khiến cậu cực kì hài lòng¹.
Cậu nghiêng đầu, kéo kéo khóe môi, khinh thường nói: "Cháu chưa hề nói chú lừa cháu nha."
"Hửm?"
Qua một lát, đứa nhỏ tiếp lời: "Chẳng phải chỉ là ở lại một đêm thôi sao, có gì mà sợ."
Khóe môi Tần Tư Hoán kéo thẳng, nhưng chính đôi mắt đã bán đứng hắn, nó bỗng dưng cong xuống, khóe lông mày hiện lên vài vẻ đắc ý.
Khi xe dừng lại, Kiều Định nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người, đợi họ bước xuống xe, y vội vàng lấy điện thoại, tung tin hot vào nhóm trợ lý.
Kiều Định: Tối hôm nay bé nai cùng boss ngủ chung một giường!!
Trợ lý một: Tôi đậu mùa! Hiệu suất này quá nhanh rồi! Buổi sáng vừa lãnh chứng, tối đến đã lên giường?!
Trợ lý hai: Nhịn hai năm boss rốt cuộc đã ôm được mỹ nhân về! Á à á~ Đây là loại tình yêu điên cuồng gì thế này!! Tình yêu chiến thắng tuổi tác²!!!
Trợ lý ba: Tôi nhớ không lầm bé nai năm nay vừa mới thành niên?
Lời này vừa nói ra, trong nhóm mọi người bất thình lình trầm mặc. Sau một lúc lại bắt đầu sôi nổi.
Trợ lý bốn: Hừm.. tôi cảm thấy boss quá cầm thú. Chẳng qua.......... Tôi cực thích việc vượt quá giới hạn như thế³!!!!!
Trợ lý một: Boss họ Tần.
Trợ lý hai: Boss họ Tần+1.
Kiều Định: Boss họ Tần+2.
Trợ lý bốn: À đúng rồi, hôm nay trước khi đi, boss có giao cho chúng ta một bản kế hoạch, mấy người làm xong hết rồi hả? Phần của tôi còn nhiều lắm luôn 2333333⁴, các cậu dư dả thời gian trò chuyện phiếm nhể? /chân thành tò mò.jpg/
Tiếp theo đó là những dòng tin nhắn kêu rên thảm thiết.
Kiều Định bình chân như vại, nói: Làm việc cho tốt, cuối tháng sẽ thưởng thêm cho các cậu.
--
Tần Tư Hoán là đứa con duy nhất của Tần Minh nên chuyện hắn cùng Lộ Chỉ kết hôn ông phản đối rất dữ dội mặc cho vài năm trước Tần Tư Hoán đã come-out⁵ với gia đình. Hồi đầu ông không dám tin rằng chính mình đã nuôi dưỡng một đứa con như thế này, đánh đã đánh, mắng cũng mắng rồi, thiếu điều muốn giết luôn nửa đời sau của Tần Tư Hoán nhưng vẫn không lay chuyển được hắn.
Hồi trước Tần Tư Hoán xuất ngoại qua Anh, tự mình lập nghiệp, ông không hề hỏi thăm tin tức gì về hắn.
Lúc về nước, hắn nhanh chóng yêu cầu muốn kết hôn với một thiếu niên.
Thái độ của ông đối với việc này cực kì không vui, nhưng ông biết, mình chẳng thể làm gì được Tần Tư Hoán cả.
Tần Tư Hoán ngoài cứng, trong cũng cứng, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với gia đình ròng rã hai năm trời. Trong lòng Tần Minh tự biết, mình đã không thể quản hắn nữa rồi.
Thay vì chống đối, đẩy hắn ra xa thì ông bằng lòng chiều theo mong muốn của hắn.
Tần Minh vuốt lông chim, quay đầu nhìn Lộ Chỉ đứng cạnh Tần Tư Hoán: "Cháu chính là con trai của Lộ gia?"
Tần Tư Hoán cao 1m88, hơn cậu nửa cái đầu, thân hình thiếu niên mảnh khảnh, trên áo sơ mi còn sót lại dấu vết lộn xộn khi chơi bóng rổ, cúc áo vẫn chưa cài lại nghiêm chỉnh lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đứng bên cạnh Tần Tư Hoán trông thật gầy. Bù lại khuôn mặt cậu rất xinh đẹp, đôi mắt đào hoa hấp dẫn người nhìn, mặt lẫn cánh tay đều cực trắng, không giống với nước da màu lúa mạch, mặt mày thờ ơ như hung thần của Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ vừa mở miệng, bỗng dưng Tần Tư Hoán nắm lấy tay cậu.
Tay người đàn ông có vài vết chai mỏng, khớp xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay vô cùng ấm áp bao phủ toàn bộ tay cậu.wattpadtien161099
Lộ Chỉ rất ít khi nắm tay người khác, mày nhăn lại nhưng vẫn không rút tay ra.
Tần Minh "hừ" một tiếng, nhìn hai người thân thiết nắm tay rốt cuộc không phản đối nữa, chỉ hỏi Lộ Chỉ vài câu qua loa.
Cậu trả lời ngắn gọn, trước mặt người lớn giọng cậu rất dịu nhẹ, trong khi đó Tần Tư Hoán vô cùng lãnh đạm, chỉ dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay của Lộ Chỉ, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Mẹ của Tần Tư Hoán - Vinh Tuệ Linh gặp được Lộ Chỉ, bà rất vui, lúc ăn cơm cứ liên tục gắp đồ ăn cho cậu, thái độ ôn hòa: "Tiểu Chỉ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều vào con nhé, đừng để đói."
Bà là mẹ của Tần Tư Hoán, mang một đôi kính viễn thị, khi cười rộ lên rất hòa ái, khiến Lộ Chỉ không khỏi nhớ lại bà nội đã mất của mình.
Lộ Chỉ nở nụ cười ngọt ngào, đuôi mắt nhướng lên: "Cảm ơn bà nội Tần!"
Nói xong liền rút bàn tay bị Tần Tư Hoán nắm, cầm đũa lên ăn cơm.
Sắc mặt Vinh Tuệ Linh cứng đờ, nhìn thoáng qua Tần Tư Hoán: "A...."
Hắn không đáp một lời, đứng dậy đi vào thư phòng lấy bình rượu đã ủ lâu năm của mình đặt lên bàn.
Tần Tư Hoán mở nắp rượu, rót cho Tần Minh và Vinh Tuệ Linh mỗi người một ly, cười nói: "Hôm nay con trai kết hôn, ba mẹ cùng uống với con một ly nhé."
Lộ Chỉ nhìn cái ly trước mặt mình, trông mong nhìn bình rượu đỏ của hắn, nhẹ nói: "Chú Tần, chú Tần."
Tần Tư Hoán cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho cậu, đáp: "Hửm, sao thế?"
Lộ Chỉ giơ ly của mình lên, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Cháu cũng muốn uống nữa."
Hầu kết của thiếu niên không lộ rõ lắm, chỉ có một đường cong nhẹ nhàng.
Tần Tư Hoán nhìn qua chai rượu nho, hỏi: "Cháu biết uống à?"
Hắn nhớ rõ trong tài liệu của Lộ Chỉ có ghi rằng tửu lượng cậu không tốt lắm, mỗi lần uống xong đều quậy lên bờ xuống ruộng, chẳng lẽ, cục nhỏ lén tập uống rượu từ trước?
Đuôi lông mày hắn nhướng nhướng, lời nói đầy vẻ cự tuyệt: "Cháu còn nhỏ."
Lộ Chỉ cắn môi, ăn một cách nghẹn ngào, khóe mắt, lông mày đều rũ xuống.
Tần Tư Hoán chậm rãi nói: "Thật ra không phải là không được....."
Đôi mắt đào hoa của cậu bỗng sáng rực, ngoan ngoãn gọi hắn: "Chú Tần ơi.."
Hắn gõ gõ mặt bàn, cầm bình rượu rót cho cậu một ly nhỏ, nén cười: "Một chút thôi nhé."
Lộ Chỉ gật đầu lia lịa, cười hề hề nói: "Dạ!"
Vinh Tuệ Linh cùng chồng hiếm khi thấy con trai mình hài hòa, dễ nói chuyện như vậy, hai người quay đầu nhìn lẫn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, đành lắc lắc đầu cho qua chuyện.
Chưa kể, con cháu có phúc của con cháu.
Từ nhỏ, tính tình Tần Tư Hoán đã không ổn, đánh nhau, gây phiền phức càng không có, huống gì đến việc trò chuyện cùng bố mẹ. Bây giờ kết hôn với một người nhỏ tuổi hơn mình, thôi thì coi như duyên trời sắp đặt.
Cùng một thiếu niên kết hôn, tuy về sau không thể có con nhưng chỉ cần hắn không lỗ mãn như trước, hai năm liền nói đi là đi, không một lời từ biệt, như thế đối với Vinh Tuệ Linh và Tần Minh cũng đủ rồi.
Uống xong ly rượu kia, Lộ Chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm, Tần Tư Hoán vẫn luôn nhìn cậu, để ý thấy vành tai đã từ từ chuyển thành màu quả gấc.
Sau khi ăn xong, người giúp việc thu dọn bát đũa trên bàn, Tần Minh ra ngoài tìm ông bạn già chơi cờ, Vinh Tuệ Linh thì ra vườn tưới hoa.
Sống lưng Lộ Chỉ hơi cong, ngồi im ắng trên ghế, tóc mái mềm mại che khuất trán, hai tay vò vò mép bàn.
Ngoan như một đứa bé, không quậy cũng không phá.
Mặt trời lặn chiếu lên nền nhà màu nâu sẩm, khiến gương mặt thiếu niên hiện thêm vài nét nhu hòa.
Tần Tư Hoán đứng dậy qua chỗ cậu, hỏi: "Đi dạo không?"
Lộ Chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu sau đánh cái nấc nhỏ, đáp: "Không đi đâu."
Khóe mắt cậu đỏ bừng, cả khuôn mặt tựa như cánh rừng hoa anh đào.
"Vậy cháu muốn lên lầu làm bài tập không?" Tần Tư Hoán nói, ánh mắt không dao động nhìn cậu.
Lộ Chỉ lắc đầu, phồng má giống như một cái bánh bao: "Tại sao ngài muốn kết hôn cùng tôi?"
Tần Tư Hoán vươn tay gãi cằm cậu, xác định cậu đã say nhẹ giọng cười một tiếng: "Chú thích em."
Lộ Chỉ nhíu mày né tránh: "Nhưng tôi không thích đàn ông!"
"Hửm?" Đôi mắt hắn âm trầm, mang theo vài nét uy hiếp: "Em nói gì?"
Đầu óc Lộ Chỉ không còn rõ ràng nữa, cũng không nhìn rõ người phía trước là ai, thành khẩn đáp: "Tôi không thích ngài."
Vẻ mặt Tần Tư Hoán lạnh xuống, cong môi vỗ vỗ mặt cậu, vẫn chưa hả giận, tiếp tục bẹo má cậu: "Tiểu Chỉ uống say rồi."
Lộ Chỉ giơ tay "bộp" một phát xong cầm lấy tay hắn đặt bên môi, rũ mắt nhìn rồi hé miệng, cắn cái "rụp".
Thật ra cậu cắn rất nhẹ, xong rồi buông ra xoa miệng mình, như cũ mà nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Tôi không thích chú."
Trong mắt Tần Tư Hoán hiện vài phần khí thế lạnh lùng, như cười nhạo chính mình, dõng dạc nói: "Ông đây thích em được chưa?!"
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, hai bên má bị Tần Tư Hoán nhéo có hơi đỏ.
Cậu nắm âu phục của hắn, lắc đầu nói: "Chú đừng nắm tay hay đứng gần tôi như thế, tôi thật sự không thích đâu."
Tần Tư Hoán gật đầu, bắt được cổ tay cậu, không quan tâm sự đời: "Ừ."
Nghe được lời đảm bảo của hắn, Lộ Chỉ vui vẻ hẳn, đôi mắt cong thành vầng trăng non: "Cháu mệt rồi, muốn đi ngủ."
Tần Tư Hoán khẩy khẩy mấy cọng tóc mái của cậu, cũng cười cười: "Để chú đỡ cháu về phòng?"
Lộ Chỉ dẩu môi, muốn dang hai cánh tay nhưng phát hiện đã bị Tần Tư Hoán nắm chặt, cậu chau mày, nói: "Muốn ôm."
Tác giả có lời muốn nói: Chậc! chậc! chậc!
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
-----------------*------------------
Edit: Chương này dài dã man......
Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu kịch trường:
Tiểu Chỉ ngà ngà say: Em không thích anh.
Tiểu Hoán không cảm xúc: Ừ!
Tiểu Chỉ giơ hai tay làm nũng: Muốn! Ôm ôm!
Tiểu Hoán: Không ôm!
Tiểu Chỉ mếu mếu: ..........
Tiểu Hoán ôm vào lòng: Ừ! Ôm ôm em...
Edit: ...... ( hai người này có cần phát cơm chó thế không.)
¹raw: 《互相按着对方的头让叫爸爸,秦斯焕这样反而使他放松下来。》Chả hiểu chém thui =)))
²Đây mình giải thích theo ý hiểu của mình: nghĩa là bạn trợ lý này muốn nói tuổi tác cách nhau không thành vấn đề, mặc dù em Chỉ tuổi còn nhỏ nhưng vẫn cứ muốn yêu thui, không sợ khoảng cách tuổi tác í.
³raw: 《不过......我好喜欢怎么回4.》
⁴233333: mô phỏng giọng cười bên Trung đấy.
⁵Xuất quỹ đấy.