Edit: Miêu

Beta: Yingu

Sáng sớm thứ Hai, trời còn nhá nhem tối, trước khi mặt trời sáng hẳn(?), Tần Tư Hoán đã lái xe đưa Lộ Chỉ đến Cục Dân Chính.

Hắn đổi chiếc Audi đen, tự mình lái xe, nắng sớm chiếu lên làm sườn mặt anh chia thành hai, một nửa khuôn mặt đối diện với Lộ Chỉ chìm trong bóng tối.

Một đường trầm mặc.

Lộ Chỉ ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm giấy tờ cá nhân¹, trên mặt không biểu tình gì. Cửa kính xe hạ xuống, gió bên ngoài lùa vào thổi tung tóc mái của
cậu.

Lúc đến Cục Dân Chính vẫn chưa mở cửa, Tần Tư Hoán cởi đai an toàn, rút chìa khóa, cúi người đến gần Lộ Chỉ.

Người hắn thoang thoảng mùi nước hoa cùng với hơi thở đặc trưng nam tính của đàn ông trưởng thành, trong nháy mắt Lộ Chỉ cứng đờ cả người, nhìn gương mặt người đàn ông đang gần trong gan tất, cậu nuốt khan cổ họng: "Chú Tần?"

Tần Tư Hoán cực kì đàn ông, ẩn dưới lớp sơ mi là đôi tay rắn chắc, tóc cắt ngắn, đôi mắt ba phần lạnh lùng bảy phần hờ hững, trước đây Lộ Chỉ nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao chú Tần là cong. Hiện giờ ngồi gần như vậy, Lộ Chỉ không khỏi nghĩ miên man, thậm chí trong lòng nảy vài phần bài xích không nên lời.

"Xuống xe."

Tần Tư Hoán chỉ muốn lấy giấy tờ cá nhân của mình từ tay Lộ Chỉ, giọng điệu bình tĩnh không lộ một tia gợn sóng vô tình lại lộ như không lộ lúm đồng tiền ở bên má trái, tiếc rằng Lộ Chỉ không nhìn thấy.

Hắn trực tiếp kéo cửa xe ra, Lộ Chỉ chỉ nhìn chốc lát rồi cũng xuống theo.

Cậu có chút câu nệ, biểu hiện phá lệ dịu dàng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Tư Hoán đợi chờ Cục Dân Chính mở cửa. Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, cả người cậu so với hắn trông thật nhỏ bé.

"Còn bao lâu nữa thi đại học?" Tần Tư Hoán hỏi.

"Nửa tháng." Lộ Chỉ nhấp môi, đôi mắt hoa đào hơi rũ xuống, hàng mi dài lan ra mí mắt, ngón trỏ cùng ngón cái của tay phải cầm giấy tờ cá nhân, giọng trả
lời rất nhỏ tựa như mèo con làm nũng.

Trong lòng Tần Tư Hoán có chút ngứa, vô thức đưa tay vào túi tìm thuốc lá nhưng mau chóng nhớ lại hôm nay đi chụp ảnh cưới, hắn không có mang theo.

Hầu kết hắn lăn lăn, nâng cánh tay, khuỷu tay gác ở trên vai Lộ Chỉ, ngón tay lơ đãng cọ qua cổ của thiếu niên, hỏi: "Cháu muốn thi vào trường đại học nào?"

Lộ Chỉ mặc áo sơ mi trắng theo yêu cầu của hắn, cúc áo cài đến chiếc cuối cùng, xương quai xanh tinh xảo bị giấu sau lớp áo mỏng, mơ hồ có thể thấy được hình dạng của chúng.

"Đại học Điện Ảnh." Lần này Lộ Chỉ ngẩng đầu, trả lời rất kiên quyết.

"Tại sao không ra nước ngoài hoặc học kinh doanh?" Tần Tư Hoán tựa một người trưởng bối mà hỏi, ánh mắt dừng trên môi Lộ Chỉ: "Về sau còn có thể
giúp bố cháu quản lí công ty."

Môi cậu rất đẹp, không dầy cũng không mỏng, đường cong của viền môi uốn lượn như những cánh hoa, khi đang nhấp nháy môi cũng giống như đang cười.

Tần Tư Hoán thầm mắng chính mình. Ánh mắt dời đi.

Đứa nhỏ này thế nào lại câu dẫn như vậy.

Nói đến vấn đề này mắt Lộ Chỉ sáng rực rỡ, trên mặt hiếm thấy không lộ vẻ tức giận. Vài ngày gần đây bởi Lộ gia phá sản, cậu bận tối tăm mặt mày, bây giờ thì môi cong cong, lời nói ra như đang nhớ lại.

"Trước kia cháu rất ghen tị với những người có thể đứng trên sân khấu, cho nên sau khi học xong trung học cháu đã mong muốn được vào trường đại học
Điện Ảnh."

Giọng cậu mang đậm ý cười, trông rất thoải mái.

"Cháu cũng từng nghĩ đến việc giúp đỡ bố nhưng trước kia bố quản cháu gắt quá, trong lòng không phục liền đối đầu với ông. Mục đích ban đầu chỉ là do giận dỗi vu vơ, sau mới thật sự thích biểu diễn. Chẳng qua chú nói việc học kinh doanh hay du học, cháu không phải không nghĩ đến, là do bố cứ đối đầu với cháu miết."

Cậu uốn cong đầu gối phải, theo thói quen đem gót chân phải nhón lên, gót giày chân phải gác lên mũi chân trái. Giọng điệu đầy khinh bỉ.

Nếu không phải trên người cậu mặc quần áo chỉnh tề, nói cậu muốn đi theo người khác đánh nhau Tần Tư Hoán cũng tin.

Không ngờ Lộ Chỉ còn có một mặt như vậy, Tần Tư Hoán cười cười, ý vị không rõ ràng: "Cháu hư như thế này ai mà quản nổi cháu chứ?"

Câu nói này vô hình trung² đã làm khoảng cách giữa cậu và anh kéo dài
thêm.

Lộ Chỉ nhún vai như nói không sao cả, tay trái để trong túi quần, liếc mắt nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt của Cục Dân Chính, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, xé lớp giấy bên ngoài, vai trái hếch lên, mặt đổi sắc đẩy khuỷu tay Tần Tư Hoán xuống.

Hắn thu hồi cánh tay muốn chuyển đề tài khác, chưa kịp mở lời thì bên môi đã bị Lộ Chỉ chạm vào một thứ đồ lạnh lẽo. Hắn hơi mở to mắt, nghe Lộ Chỉ nói: "Hé môi."

Tần Tư Hoán theo bản năng hé miệng. Mùi vị dâu tây tràn đầy trong cổ họng, kéo dài từ lưỡi xuống tận đáy lòng.

Đôi mắt anh đào của Lộ Chỉ lộ vài tia không đứng đắn, đuôi mắt cong cong, giọng điệu rất ngoan: "Mời chú ăn kẹo ấy mà." Cậu lại tùy ý bỏ vào miệng viên kẹo khác.

Cục Dân Chính đã có người đi làm, bắt đầu mở cửa.

Mặc dù lúc này là giờ hành chính nhưng người tới đăng kí không quá đông, hơn nữa do bọn họ đến sớm, là cặp đôi duy nhất ở đây.

Lộ Chỉ nhìn thoáng qua, lững thững đi vào cửa, mái tóc đen mềm đung đưa theo làn gió ban mai, chiếc cổ được tô họa bởi những nét duyên dáng cùng đường quai hàm rõ rệt.

Tần Tư Hoán hít một hơi thật sâu, ngón tay cầm lấy đầu que của kẹo bước lên một bước, cùng cậu sánh vai: "Cháu thích ăn kẹo à?"

Lộ Chỉ không đáp lời, ngón chân chỉ chỉ trên mặt đất, bỗng nhiên quay đầu, cười: "Đêm qua Lộ Dao cho cháu."

Tần Tư Hoán lại cắn cắn kẹo, mơ hồ không rõ đáp.

Lộ Chỉ hơi nghiêng đầu, giọng điệu chế nhạo: "Con gái nhỏ tuổi như Lộ Dao mới thích thứ này."

Hàm ý là bản thân cậu cho rằng kẹo mút vị dâu tây rất trẻ con, ngây thơ.

Ý cười bên môi hắn ngày càng sâu, cũng không khó chịu khi bị giễu cợt, chỉ là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh ẩn sau lớp áo mỏng kia, đầu lưỡi liếm kẹo, vẻ mặt trầm tư.

Đứa nhỏ càng lớn càng hư, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn như hồi bé nữa.

--------

Đăng kí xong, Tần Tư Hoán đưa Lộ Chỉ về trường.

Một buổi sáng trôi qua, hắn cố tìm đề tài tán gẫu, cộng thêm bản thân Lộ Chỉ
không phải người hướng nội nên hai người cũng khá quen thuộc với nhau.

Lục Chỉ không thèm nhìn đến giấy đăng ký kết hôn, sau khi cầm lấy liền đưa cho Tần Tư Hoán.

Trường Nhất Trung đã vào tiết được một thời gian.

Tần Tư Hoán dừng xe trước cổng, ngay khi bước xuống xe, Lộ Chỉ bị Tần Tư Hoán nắm tay kéo lại.

Cậu quay đầu, nhướng mày, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, bỡn cợt nhìn tay hắn, hỏi: "Chú Tần, chú luôn làm như vậy-----"

Lộ Chỉ làm mặt quỷ, giọng đậm ý cười. "Luôn cư xử với cháu thế này, cháu nghi ngờ chú thích cháu rồi đấy."

Cậu thuận miệng trêu ghẹo vài câu. Không hề hay biết là một mũi tên trúng hai con nhạn³.

Hắn không định dọa cậu, nghe lời mà buông tay: "Buổi chiều chú sẽ đến đón cháu tan học, buổi tối chúng ta cùng dùng bữa tại Tần gia."

Lộ Chỉ đồng ý, đóng cửa xe xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng về cổng trường.

Thiếu niên Lộ Chỉ nổi danh vô tâm từ lâu, cậu chẳng để ý đến người đàn ông ngồi trong xe nhìn theo đến khi bóng dáng cậu dần biến mất mới rời đi.

Lộ Chỉ không phải là một học sinh giỏi theo kiểu truyền thống xưa cũ, đầu óc tuy linh hoạt, thành tích cũng rất tốt, luôn đứng top 50 trong trường nhưng cậu lại không để học tập ở trong lòng, đi học muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ.

Hiệu suất làm việc của Tần Tư Hoán rất cao, thứ Bảy kết hôn, Chủ Nhât tiền đã được chuyển vào tài khoản của Lộ gia.

Ngặt một nỗi hội đồng quản trị không còn hài lòng với chế độ độc tài, thống trị của Lộ Mạnh Thịnh nữa. Bố cậu trực tiếp từ chức, không nhúng tay vào chuyện trong công ty nữa.

Tin đồn về dự án dòng sông ở thành phố L cũng dần dần biến mất.

Lộ Chỉ bước vào lớp bằng cửa sau, cố gắng làm bản thân như không tồn tại nhưng vẫn bị giáo viên phạt đứng.

Cả lớp đều nhìn về phía cửa sau muốn thấy Lộ Chỉ nổi điên. Trước kia Lộ gia xem như là gia đình giàu có, ở trường Lộ Chỉ cũng không xem ai ra gì, bây giờ Lộ gia phá sản, cậu còn dám hành động lỗ mãng như thế sao?

Lộ Chỉ làm ngơ những ánh mắt đấy, bình tĩnh bước ra ngoài phòng học, sống lưng cong cong, lười nhác dựa vào vách tường.

Cậu đứng gần như ngủ gục thì Tống Du nện bóng rổ vào chân cậu, mở miệng mắng: "Thầy làm cái chuyện chó má⁴ gì thế? Không phải là đi trễ thôi sao, vậy cũng phạt cho được!"

Lộ Chỉ nhướng mi mắt nhìn qua. Bóng rổ bật vài cái, dừng lại bên cạnh chân của cậu.

Cậu dùng mũi chân đạp đạp, tay phải cầm bóng lên, nghiêng đầu, miệng mỉm cười theo thói quen.

"Thôi."

Khó mà thấy Lộ Chỉ cười, Tống Du lập tức hung phấn cả người, cười đùa tí tửng: "Anh Lộ, đi chơi bóng không?"

Năm ngón tay Lộ Chỉ cầm bóng, cậu dùng đầu ngón trỏ xoay trái bóng, Tống Du đi qua, giơ chân đá vào bắp chân của Lộ Chỉ.

"Đi chứ."

Tác giả có lời muốn nói:
-----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹Giấy tờ cá nhân: chắc là CMND, hộ khẩu, nói chung là giấy tờ để đăng
ký kết hôn í.

²Vô hình trung: gây ra, tạo ra.

³Một mũi tên trúng hai con nhạn: kiểu nói trúng tim đen í. Vừa trúng
vào mong muốn của Tư Hoán, vừa nói trúng sự thật chính là vậy á. =))))

⁴Chó má: chửi tục bên Trung á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play