Edit: Miêu
Beta: Yingu
Lộ Chỉ vội vàng rút cánh tay đang bị Tần Tư Hoán nắm, bình tĩnh nhìn hắn: "Tần tổng đừng đùa với tôi."
Nhà cậu không phải thiếu vài trăm vạn mà hẳn là mấy trăm triệu. Cho dù tấm lòng Tần Tư Hoán tốt cỡ nào cũng không thể giúp Lộ gia trả hết nợ được.
Kiều Định đỗ xe xong, đi đến bên này tìm Tần Tư Hoán, xa xa đã trông thấy boss nhà mình đang tươi cười vui vẻ(?) với Lộ thiếu. Y đem chìa khóa móc vào tay xoay một vòng, dè dặt đứng chờ một bên, y là một trợ lý có tố chất cực kì cao nên sẽ không đi qua quấy rối họ thì hơn.
Thay vào đó y lấy điện thoại từ túi quần ra, nhắn tin vào nhóm trợ lý: "Hôm nay tôi đã thấy bé nai con...!!"
Trợ lý 1: Ở đâu?!!
Trợ lý 2: Hôm nay boss quay về, cậu không phải đón boss sao?
Trợ lý 3: Mối quan hệ có phải phát triển quá nhanh rồi không??
Trợ lý 1: Tôi cũng cảm thấy thế. Nhưng mà không phải gia đình bé nai đã phá sản rồi sao? Boss định lợi dụng thời cơ à?!
Trợ lý 3: Tôi cảm thấy boss thật giống những chàng bá đạo tổng tài, trực tiếp ném chi phiếu vào người tình bé nhỏ, dùng nó mê hoặc bé nai của boss!
Kiều Định nhìn thoáng qua chỗ Lộ Chỉ chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên cùng đôi mi hơi nhíu lại của cậu, y trả lời: "Tôi lại cảm thấy công cuộc theo đuổi của boss nhà mình không quá suôn sẻ..."
Bên kia.
Tần Tư Hoán cúi đầu sửa sang lại quần áo, nhặt lại cái cúc bị rơi ra lúc đánh nhau, trên người Lộ Chỉ không mặc đồng phục, chỉ có duy nhất cái áo phông tay ngắn làm lộ ra hai cánh tay gầy gò, chân thì mang một đôi giày cũ kém chất lượng.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, Lộ Chỉ phòng bị lùi về sau vài bước, xoay người bảo: "Cháu đi đây."
"Chú đưa cháu về." Tần Tư Hoán tiến lên kéo tay cậu lại, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, hắn mỉm cười: "Thuận tiện gặp bố cháu nói về chuyện kết hôn, thấy thế nào?"
Vai Lộ Chỉ hơi chùn xuống, dây thần kinh căng thẳng từ từ giãn ra, khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn ngày thường: "Cảm ơn chú Tần."
Xe dừng trước cửa trường, ở đầu ngõ rẽ vào là đến.
Kiều Định kéo cửa sau, khom lưng hướng Lộ Chỉ mời cậu vào, giọng điệu đầy thân thiện: "Mời Lộ thiếu."
Lộ Chỉ cười cười với y: "Cảm ơn chú Kiều."
Tần Tư Hoán ở phía sau thẳng thắn liếc y một cái, Kiều định rút cổ vội nói:
"Lộ thiếu quá khách khí rồi, cứ gọi tên tôi là được."
Đánh chết y cũng không dám dùng chung nhân xưng với boss của mình.
Lộ Chỉ gật đầu, không nói là tốt hay là xấu. Lời khi nãy của Tần Tư Hoán làm cậu có phần tin tưởng vào Tần gia một chút.
Cậu ngồi phía sau, Kiều Định ngồi vào ghế điều khiển, riêng Tần Tư Hoán vẫn còn "đứng chờ chồng" ở ngay bên cạnh.
Lộ Chỉ nhường ra một vị trí cho Tần Tư Hoán, cậu ngồi dịch ở bên trong, sống lưng thẳng tắp, hai đầu gối khép vào nhau, tay quy củ đặt trên đầu gối, dáng ngồi vừa ngoan ngoãn lại đoan chính.
Tần Tư Hoán không biết là vô tình hay cố ý mà cười khẽ một tiếng: "Lộ Chỉ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi!"
Bentley bắt đầu lăn bánh, cánh cửa trung tá dần biến mất ở phía sau.
Lộ Chỉ liếc Tần Tư Hoán, không mặn không nhạt đáp: "Chú Tần quá khen."
Kiều Định ngồi tại ghế lái, nội tâm sóng gió dâng trào nhưng ngoài mặt lại là vẻ điềm tĩnh lạ thường, nhìn qua kính chiếu hậu mà lòng đầy cảm khái.
Bé nai thật là ngoan, lại ngây thơ, không hề hiểu được ý tứ của boss!
Lộ Mạnh Thịnh đã bán biệt thự tạm thời thuê một căn nhà cũ xem như là an toàn ở thành phố L. Xe chạy vào, Tần Tư Hoán nhìn khu nhà, nhìn khu phố hỗn loạn bên ngoài, quay lại hỏi Lộ Chỉ: "Ở đây có quen không?"
"Cũng được."
"Có ai khác tới đây không?"
Đôi mắt đào hoa của Lộ Chỉ khẽ mở to, cậu nghiêng đầu, sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay nắm chặt lấy chiếc quần thể thao màu đen, hơn nửa ngày sau mới nhỏ giọng đáp: "Có, người đòi nợ từng tới."
Quá nhiều người chết hoặc bị thương ở công trường, vụ này được xếp như một vụ tai nạn lớn nên dự án buộc phải dừng lại, nguồn vốn bị cắt đứt, những công nhân trước đây đều đến đòi nợ.
Trên lông mày cậu có một vết sẹo nhỏ màu hồng hồng đang kết vảy, cậu nghiêm chỉnh ngồi như vậy nhìn không ra vẻ bá đạo trước kia, chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngồi khiến người khác đau lòng.
Tần Tư Hoán khẽ cắn răng, đầu lưỡi đắng chát, tiếng khớp xương lanh lảnh vang lên, một tay nắm thành quyền, tay còn lại xoa xoa tóc cậu, ôn nhu nói: "Không sao, có chú ở đây."
Lạ là hôm nay bọn họ không hề gặp người đòi nợ nào, hai người đi vào nhà, Tần Tư Hoán vô tình nhìn thấy Lộ Mạnh Thịnh và Lộ Dao đang chen chút trong căn nhà nhỏ.
Về đến nhà Lộ Chỉ đi đến bên cạnh Lộ Dao, ngồi trên bàn học cùng cô ôn bài, ở bên khác Tần Tư Hoán cùng Lộ Mạnh Thịnh nói chuyện.
Hắn ở lại dùng xong bữa tối mới rời đi, Lộ Mạnh Thịnh nhường bước chân để Lộ Chỉ tiễn Tần Tư Hoán.
Trời đã tối, đèn dưới lầu đã hỏng cứ chớp tắt chớp tắt, tựa như vài giây tiếp theo sẽ phát nổ. Tần Tư Hoán vỗ nhẹ vai Lộ Chỉ, nói: "Được rồi, mau trở về đi."wattpadtien161099
Cậu dọc theo cầu thang cũ nát mà đi lên, bóng dáng trông đơn bạc, ánh sáng lờ mờ làm người không nhìn rõ được.
Tần Tư Hoán bảo Kiều Định an bài vài người ở dưới lầu bảo vệ Lộ Chỉ an toàn.
------
Trên đường trở về.
Kiều Định hỏi: "Boss, làm sao bây giờ?"
Tần Tư Hoán ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt tựa vào ghế, hỏi lại: "Làm sao là làm sao?"
"Thì... Lộ gia phá sản, anh đối xử như thế nào với Lộ Chỉ đây?"
Tần Tư Hoán lấy tay ấn mở cửa sổ xe, gió đêm bên ngoài thổi vào, hắn mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn cảnh vật xung quanh, môi mỏng hé mở, phun ra hai chữ mang đầy ý cười: "Kết hôn."
Đây là thời điểm tốt nhất.
Khi Lộ gia cường thịnh, chắc chắn Lộ Mạnh Thịnh sẽ không đồng ý cho con trai của ông cùng với Tần Tư Hoán ở bên nhau, nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác.
Kiều Định líu lưỡi.
Chậc chậc chậc!
Đã nói rồi, boss của mình chắc chắn không phải là người tốt. Trong nhà bé nai đang gặp khó khăn vậy mà boss chỉ mơ tưởng đem nai con về nhà!
Tối đó, cả nhóm trợ lý bùng nổ.
Kiều Định cùng luật sư thức đêm chuẩn bị hợp đồng, nhìn hang loạt tin nhắn "Hahahahaaha", "Chờ khi mây tan sẽ thấy trăng sáng", "Boss uy vũ" mà không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Không phải rất hùng dũng sao? Đụng đến lợi ích thì bản chất của một thương nhân sẽ lộ nguyên hình.
Lộ Chỉ dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, tay phải cầm một xấp hợp đồng dày cộm, chầm chậm lật từng trang, trang cuối cùng có chữ ký của Tần Tư Hoán.
Từ chữ đến nét bút đều chỉnh chỉnh tề tề, kéo dài đến khi kết thúc. Có tiếng nhạc du dương truyền ra từ quán cafe.
Lộ Chỉ bình tĩnh xem hết và khép văn kiện lại: "Chú Tần, tại sao?"
"Hửm?" Ngón tay của hắn gõ lên thành ly, nhìn bản hợp đồng bị Lộ Chỉ tùy ý ném trên bàn, trong lòng lộp bộp vài tiếng: "Có vấn đề gì sao?"
Mặt Lộ Chỉ bình tĩnh, giọng cũng kiên định mấy phần: "Chú cũng biết rõ cháu không phải đồng tính luyến ái."
Cho dù Lộ gia có phá sản cậu nhất định sẽ không cùng một người đàn ông kết hôn, cậu tin rằng luôn sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi², nhất quyết không lấy cuộc đời mình ra đánh cược.
Bé con rất là thành thật.
Tần Tư Hoán chắp tay đặt lên bàn, mím môi, bỗng dưng cười như không cười: "Đúng như Tiểu Chỉ nghĩ, chú là đồng tính."
Lộ Chỉ ngửa người ra sau, chân trái bắt chéo chân phải, bất đắc dĩ nói: "Chú đừng làm khó người khác như thế."
"Ba năm."
Lộ Chỉ dừng bàn tay đang đẩy hợp đồng về phía bên kia, thu hồi ngón trỏ, cuối cùng để lên tập văn kiện màu xanh lam.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán rũ mắt, không chút để tâm mà nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, giọng nói lười biếng nghe không ra được phần nhiệt tình: "Năm nay chú 30 rồi nên người trong nhà thúc giục kết hôn gấp, chú lại không muốn, Tiểu Chỉ giúp chú làm tấm bia đỡ đạn nhé?" Hắn nhướng mày, đem bút đưa cho Lộ Chỉ, tiếp tục nói: "Chỉ là hôn nhân giả, sẽ không nói ra bên ngoài."
Khóe môi Lộ Chỉ giương lên một độ cong, dừng mắt trên tập văn kiện xanh lam không nhúc nhích, cũng không buông tay về, có chút thả lỏng.
"Biết cháu không thích con trai, chú sẽ không làm gì với cháu."
Tần Tư Hoán nói như thế.
Tay phải Lộ Chỉ cầm bút ký tên, nhanh chóng lật đến tờ cuối cùng, chuẩn bị ký thì ngẩng đầu, đuôi mắt nâng lên, mí mỏng hơi nhướng, nói: "Ba năm?"
Tần Tư Hoán gật đầu chắc chắn: "Ba năm."
Tay Lộ Chỉ dừng ở trang cuối cùng hơn nửa ngày, sau khi ký cậu đưa lại cho Tần Tư Hoán xem có sai xót gì không, vẫn không quên hỏi: "Chú Tần, khi nào tiền có thể chuyển vào tài khoản Lộ gia?"
Tác giả có lời muốn nói:
-------*-----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹Raw là车停在一中校门口, editor với beta cũm hong hiểu là gì nữa, ai biết
chỉ tụi mình với nha.
² Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.