Anh Minh từ nhà trở về, nguyên nhân chủ yếu là vì bộ phim chính thức bấm máy rồi, cần anh vào đoàn.

Cảm giác lần nữa trở lại đoàn phim có chút không quá thích ứng, nhưng so với anh mà nói, càng ngoài ý muốn chính là những người khác.

“Đệch! Cậu…” Vương Nghĩa Tề trừng mắt há mồm nhìn bộ dạng trên người mặc áo gió màu đen cắn một điếu thuốc xuất hiện ở phòng họp của Anh Minh, ngón tay khoa trương run rẩy cả buổi cũng không phun ra được nửa câu.

Đương sự bị cho rằng là người ngoài hành tinh vây xem nhíu nhíu mày: “Cậu có thể không cần diễn khoa trương như thế được không?”

Đến mức đó sao!

Nhưng không chỉ có Vương Nghĩa Tề, Đổng Hiểu cũng có chút kinh ngạc: “Anh cắt tóc rồi?”

Mái tóc vốn dài đến cổ của Anh Minh đã bị cắt sạch sẽ gọn gàng, tuy rằng chưa ngắn đến mức ngốc ngốc giống như kiểu sinh viên gì đó, nhưng theo bản thân anh mà nói, biến hóa lớn đến độ gần như khiến người ta nhận không ra.

Mà ở trong ấn tượng của rất nhiều người, Anh Minh đã thật lâu không để tóc ngắn.

Tư Cơ ở bên cạnh nhướng mày: “Cũng không biết stylist nhìn thấy cậu như vậy có thể tan vỡ hay không.”

“Tôi đã gọi điện hỏi cậu ấy, trong kịch bản nếu tôi là lính xuất ngũ, tóc đương nhiên không có khả năng dài như vậy.”

Đối với phản ứng của những người này, Anh Minh làm như không thấy ngồi xuống ghế bên cạnh, hơi nâng cằm: “Đừng nghiên cứu tóc của tôi nữa, các anh tiếp tục đi.”

Những lời này của anh cũng không thể ngăn cản tất cả ánh mắt tò mò của mọi người, cuối cùng vẫn là dựa vào Đổng Hiểu gõ gõ bàn hai cái mới ngăn cản động tác chuẩn bị chạy tới bát quái của Vương Nghĩa Tề.

Bộ phim này bởi vì thời gian chuẩn bị rất lâu, trong đó bởi vì thiếu chút nữa không qua được thẩm định mà tạm dừng một đoạn thời gian, cho nên kỳ thật không cần nói nhiều mọi người đều tự hiểu được, Anh Minh vào đoàn không sai biệt lắm có thể chính thức khai máy, muốn nói có vấn đề, đại khái là Tư Cơ đến bây giờ cũng không điều chỉnh tốt tâm tính đi làm diễn viên.

Nhưng vấn đề của Tư Cơ Anh Minh ném hết cho Đổng Hiểu.

“Nguyên nhân của anh ấy đơn thuần là do tâm lý, phải dựa vào cậu ra tay.”

Lúc trước Tư Cơ sẽ đồng ý cũng là do Đổng Hiểu, những người khác thật đúng là không có mặt mũi này. kỳ thật Anh Minh ít nhiều nhìn ra giữa Tư Cơ và Đổng Hiểu có gì đó, nhưng mà người trong cuộc không nói ra anh cũng không nguyện ý đi để ý.

May mắn sau hai ngày khởi động máy Tư Cơ cuối cùng cũng bắt đầu tiến vào nhân vật, nội dung cốt truyện nửa phần sau của bộ phim yêu cầu đoàn phim tiến đến một căn cứ khác để quay, cho nên phần trước phải nắm chặt thời gian, Anh Minh nghĩ một chút quyết định phân thành hai đoàn, chia ra ban ngày cùng buổi tối, trợ lý đạo diễn đều là đội ngũ của Tư Cơ lúc trước, đã quen cường độ làm việc cao, ban đầu chống đỡ ngược lại là không thành vấn đề.

Chỉ là Anh Minh cần giám sát cả hai đoàn, thực rõ ràng lượng công việc này khổng lồ có chút kinh người.

Đổng Hiểu cũng nói với anh rất nhiều lần làm việc cũng không phải làm như thế, chính là phong cách làm việc của Anh Minh chỉ có sau khi thật sự hợp tác với anh mới có thể hiểu rõ thái độ cường ngạnh đến đâu, cho dù người khác nói cái gì, anh vẫn làm việc dựa theo kế hoạch của mình.

Thẳng đến khi nhận được điện thoại của mẹ anh.

Kỳ thật, về nhà nhiều ngày như thế, anh cũng không thuyết phục được cha mẹ anh.

Bão tố gia đình này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng ban đầu của anh, người nhà trước giờ gần như không can thiệp quá nhiều thái độ lần này lại đặc biệt kịch liệt, cho dù anh tỏ thái độ cùng giải thích thế nào đều không thể dao động mảy may.

“Anh Minh mẹ nói cho con biết, con là mẹ sinh là mẹ nuôi, nhìn con từ nhỏ đến lớn cũng không phải người đi theo con đường này, mẹ mặc kệ Thạch Nghị kia có địa vị gì, tóm lại mẹ không có khả năng tiếp nhận con biến thành đồng tính luyến ái, nếu con còn muốn làm con của mẹ, liền cắt đứt sạch sẽ cho mẹ!” Đây là thông điệp cuối cùng mẹ anh gửi cho anh, còn về cha anh, từ đầu tới đuôi chỉ có trầm mặc.

Nếu không phải lúc sau đoàn phim yêu cầu anh nhất định phải về, khả năng anh còn ở nhà chịu nạn.

Nhưng loại chuyện này vốn cũng không dễ dàng như vậy, cho dù Anh Minh đã làm xong chuẩn bị tâm lý mới đi đến một bước này.

Lúc anh ra khỏi nhà, thái độ của người nhà vẫn rất kịch liệt, cũng chính vì nguyên nhân này, nhận được điện thoại của mẹ anh, Anh Minh thật sự bất ngờ.

“Mẹ?”

“Con trở về nhanh cho mẹ.”

Giọng của mẹ anh trong điện thoại rất không khách khí, Anh Minh nhíu mày: “Mẹ, hiện giờ con đang ở đoàn phim.”

“Mẹ mặc kệ con đang ở đâu, không muốn cái người gọi là Thạch Nghị bị ba con trực tiếp đánh chết, con liền về nhanh đi!”

Lúc trước anh gọi cho Thạch Nghị điện thoại tắt máy, lúc sau cũng không gọi tiếp. Có một phần nguyên nhân là bởi vì tiến vào đoàn liền vội không biết ngày đêm anh căn bản không nhớ ra chuyện này, còn có một phần nguyên nhân là ngẫu nhiên nhớ tới Thạch Nghị, nhìn điện thoại anh cũng không có suy nghĩ gọi điện hoặc là gửi tin nhắn, cứ kéo dài như thế, không nghĩ tới Thạch Nghị trở về liền chạy tới nhà anh.

Anh Minh lên xe gọi điện cho Đổng Hiểu giải thích tình huống, nhưng cũng không nói nhiều, ra đại lộ anh liền ngắt điện thoại. Từ chỗ đoàn phim lái đến nhà anh cho dù mau cũng phải hơn hai tiếng, dọc đường đi anh thử liên lạc trong nhà nhưng như thế nào cũng không có người nghe.

“Đệch!”

Thầm mắng một câu, Anh Minh đạp chân ga gần như đạp tới cùng.

Một đường xem như bão tố trở về vẫn là bỏ ra gần hai tiếng, lúc xe anh ngừng ở trước cửa nhà, sắc trời đã gần đen.

Mở cửa vào nhà, phòng khách không bật đèn lại khiến Anh Minh sửng sốt một chút: “Ba, mẹ?”

Gọi hai tiếng không có ai trả lời anh, anh mở đèn đi vào trong, lúc gần tới phòng ngủ mới nghe thấy mẹ anh tức giận đáp lại một câu: “Vào đi!” Phòng sách đối diện phòng ngủ cũng sáng đèn, lúc Anh Minh đi ngang nhìn thoáng qua, nhìn thấy cha anh đang trong đó.

Vừa quay đầu, trong phòng ngủ của anh Thạch Nghị nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích.

“Mẹ?”

Nhíu mày hỏi một câu vị gia trưởng bên cạnh anh lại không trả lời anh, Anh Minh đi đến bên giường đẩy đẩy Thạch Nghị: “Thạch Nghị!”

Nhưng người trên giường chỉ là sắc mặt khó coi hừ một tiếng, hoàn toàn không có phản ứng.

“Mẹ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Kính của Thạch Nghị nát, đặt ở trên tủ đầu giường, trên mặt còn mang theo dấu vết mệt mỏi cùng tiều tụy của một đường phong trần, nhìn dáng vẻ đại khái là máy bay vừa hạ cánh liền đi thẳng tới, nhà cũng không về. Anh Minh đưa tay đỡ Thạch Nghị dậy, ý đồ đánh thức hắn: “Thạch Nghị, tỉnh, Thạch Nghị!”

Cũng chính là gần như thế anh mới cảm thấy được mặt của đối phương nóng đến không bình thường.

“Nó chạy tới muốn tìm con, nói với nó con không có nhà nó không tin, một hai phải đòi gặp con, lúc sau nói vặn nói vẹo, ba con tức giận liền cho nó một gậy.” Chỉ một câu như vậy xem như giải thích, sắc mặt mẹ Anh Minh nhìn không tốt, nhất là khi nhìn thấy Anh Minh nửa ôm Thạch Nghị bà liền cảm thấy phiền, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ quay người đi vào phòng ngủ của mình.

Còn lại mình Anh Minh buồn bực thở dài, vẫn còn ý định gọi tỉnh Thạch Nghị.

Hắn như vậy tuyệt đối không thể nào là bị cây trường thương kia của cha đánh, cảm giác là phát sốt.

Gọi cả buổi phát hiện căn bản gọi người không tỉnh, Anh Minh quyết định nhanh chóng đưa người tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói là viêm phổi dẫn đến viêm đường hô hấp trên, sau khi chẩn đoán chính xác liền trực tiếp nhập viện.

Mọi chuyện xảy ra trở tay không kịp, Anh Minh an bài thỏa đáng cho Thạch Nghị xong mới gọi điện về nhà, cha mẹ anh nghe nói bệnh của Thạch Nghị nghiêm trọng như thế, liền cũng không nói thêm gì nữa.

“Mẹ, con phải ở bệnh viện hai ngày, tạm thời không về.”

“…Ừ.”

Hai mẹ con bởi vì người nằm trên giường bệnh mà lâm vào tình trạng đối mặt không nói gì*, cả hai giằng co trong chốc lát, cuối cùng mẹ Anh Minh thở dài: “ Có chuyện gì, lại gọi điện cho nhà…”

(*Ngu yên v ăn 相对 无言 tư ơng đ ối vô ngôn .)

Miễn cưỡng xem như quan tâm cũng gần như đã đến cực hạn, đầu bên kia nói xong câu này liền cúp máy, Anh Minh nhìn Thạch Nghị nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bực bội vò vò tóc, cảm thấy tất cả mọi chuyện nhét chung một chỗ quả thật sức đầu mẻ trán.

Ánh sáng trong phòng bệnh luôn có một loại cảm giác trắng bệch, ấn tượng lần trước ở bệnh viện chờ Thạch Nghị quá mức khắc sâu với Anh Minh, vì vậy hiện tại ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt này, tứ chi vẫn là cảm thấy rét run. Cố nén dục vọng muốn hút thuốc lá ngồi ở bên giường bệnh, Anh Minh quét mắt từ khuôn mặt cho đến cổ của Thạch Nghị, xuống chút nữa là cánh tay truyền dịch, Anh Minh đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của hắn, có thể cảm thấy loại gầy gò không quá bình thường.

Hai người bọn họ nếu đặt vào trước kia, đại khái xem như là một đôi xúi quẩy.

Sự tình vẫn luôn không dứt từ thuở ban đầu quen biết, trước trước sau sau đều đã đến bệnh viện hai lần…

Vừa rồi khi anh ở đây xử lý thủ tục, nhân viên của bệnh viện có lẽ nhận ra anh, bởi vì anh làm thủ tục nhập viện là cho Thạch Nghị, cho nên lúc ấy biểu tình của nhân viên ít nhiều có chút vặn vẹo.

Loại chuyện này, đại khái dần dần cũng thành thói quen.

Với anh mà nói còn khá tốt, dù sao loại nghề nghiệp diễn viên này bán chính là độ chú ý, nhưng đối với loại người như Thạch Nghị mà nói, đại khái thích ứng đặc biệt thống khổ.

Nhưng dù có đau khổ đi nữa, cũng sẽ có một ngày thích ứng.

Không phải là bọn họ trở nên chết lặng, mà là sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lòng hiếu kỳ của đám người này chết lặng. Bất luận chuyện gì đều không chịu được thời gian xói mòn, khi phong trào thảo luận này vừa qua, mọi người dĩ nhiên sẽ bị đồ vật mới hấp dẫn. Chẳng qua là những vết thương đã hứng chịu này, đều cần chính bọn họ chậm rãi san phẳng.

Hiện tại Anh Minh đặc biệt muốn hút thuốc, nhưng bởi vì ở trong phòng bệnh, anh không có cách nào.

Theo bản năng sờ lên con mắt bị thương kia của Thạch Nghị, chuyện xảy ra lúc đó rõ mồn một trước mắt giống như chuyện cũ tái diễn.

“Nói cho cậu biết ba tôi lúc trẻ là chơi trường thương a, cây thương kia chỉ tính mỗi cán cũng đã dài đến ba mét, nắm tay lại thô như vậy, cậu là muốn chết à, vậy mà thật sự can đảm chạy tới…” Biết rõ người nằm trên giường bệnh không nghe được gì, Anh Minh vẫn không nhịn được quở trách hai câu: “Không động não thì thôi, còn khiến mình thành bộ dạng này, đưa cậu vào chậm thêm chút nữa tôi liền phải đổi thành tử giả gia chúc* rồi!”

(*Ngu yên v ăn 死者 家属 tử giả gia c húc: người thân của người quá cố.)

Bác sĩ nói kỳ thật Thạch Nghị đã đến tình huống rất nguy hiểm rồi, hắn gần nhất hẳn là bị lạnh lại không kịp thời ủ ấm, chứng viêm rất nghiêm trọng.

Này nếu như bị người nhà của hắn biết rõ, không biết còn phải làm ra động tĩnh lớn bao nhiêu.

Nghĩ đến người nhà cùng mẹ của Thạch Nghị, Anh Minh do dự có nên báo cho Trần Thành không, nhưng nghĩ đến cuối cùng anh vẫn là không gọi điện thoại.

Tuy rằng lúc giao Thạch Nghị cho bác sĩ tình huống không tốt lắm, nhưng bác sĩ cũng nói không có nguy hiểm đến tính mạng, kịp thời dùng thuốc có lẽ qua một thời gian ngắn chứng viêm có thể biến mất, gọi người nhà của hắn đến cũng không nhất định có ích đối với sự khôi phục của hắn. Đến lúc đó nếu như lại xảy ra vấn đề gì, khả năng lại phiền toái.

Anh gọi điện về đoàn phim giải thích tình huống bên này, Háo Tử sáng ngày mốt có lẽ có thể tới đây chăm sóc cùng, anh chờ tình huống của Thạch Nghị ổn định một chút liền quay về đoàn.

Thái độ của Đổng Hiểu bên kia khá tốt: “Không có gì, Tư Cơ có thể kiêm được đoàn phim bên này, anh xong việc liền nhanh chóng trở về.”

Cũng may là phim rạp, chu kỳ vốn không dài còn có thể chậm trễ được, nếu là phim truyền hình, Anh Minh rời đi như vậy áp lực tạo thành khẳng định không nhỏ.

Nhưng mà, lúc ấy Anh Minh còn không ngờ tới chuyện xảy ra lúc sau sẽ đột ngột bẻ cong như vậy, anh canh giữ ở bệnh viện đến ngày hôm sau, Thạch Nghị còn chưa tỉnh, một cuộc điện thoại lại khiến anh vô cùng chật vật trực tiếp chạy tới Úc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play