Lúc ấy Anh Minh bị tiếng rung khiến cho giật nảy mình, có chút mơ màng mò điện thoại đến, nhìn thấy màn hình hiện lên tên của Khấu Kinh.
“Nữu Tử?”
Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn kỳ cục, Anh Minh dứt khoát hắng giọng cố gắng xốc lên tinh thần: “Có chuyện gì vậy?”
Kỳ thật trong khoảng thời gian này anh căn bản cũng không nghỉ ngơi tốt, khi ở trạng thái làm việc còn chưa cảm giác được, một khi ra khỏi đoàn phim, cảm giác mệt mỏi gần như là ập đến gấp bội.
“Anh Minh, cậu xem tin tức chưa?”
“Tin tức?”
Chữ này lại khiến Anh Minh nhíu mày: “Chưa, tớ đang ở bệnh viện trông Thạch Nghị, không có thời gian phản ứng những thứ kia.”
“Không liên quan tới các cậu, tớ vừa xem tin tức thấy nói Australia bên kia đã xảy ra sạt lở núi, trong đó có hai xe bus du lịch bị kẹt trên núi, danh sách công bố hình như có cả mẹ của Thạch Nghị, nhưng mà tớ không chắc chắn, cậu biết chuyện này không?”
“Làm sao tớ biết được?” Anh Minh biến sắc: “Được rồi, tớ cúp trước.”
Trong bệnh viện lúc này không có tivi, Anh Minh dùng di động lên mạng điều tra danh sách một chút, trong lòng hoảng hốt. Tên quả thật giống, nhưng đầu năm nay trùng tên trùng họ rất nhiều, dù sao cũng chưa đến mức có chuyện trùng hợp như thế.
Nhưng dù nghĩ như vậy, anh vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thành, vào lúc này, điện thoại của đối phương thế nhưng vẫn luôn ở chế độ bận, Anh Minh gọi mười lăm phút rốt cuộc mới thông, kết quả cảm xúc bên kia còn kích động hơn anh: “Thạch Nghị đâu?” Trần Thành gọi điện thoại cho Thạch Nghị cả đêm điện thoại cũng không mở máy, không phải bị ép đến nóng nảy, anh căn bản không muốn tiếp điện thoại của Anh Minh.
“Hiện tại Thạch Nghị đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện?! Trần Thành đứng bật dậy: “Thạch Nghị xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ấy viêm phổi cấp tính dẫn đến viêm đường hô hấp trên, đã dùng thuốc tiêu viêm, tôi đang ở bệnh viện cùng Thạch Nghị.”
Thái độ của Anh Minh xem như bình tĩnh, anh nhìn thoáng qua người đàn ông nằm hôn mê trên giường: “Mẹ của Thạch Nghị ở Australia.”
Đầu dây bên kia cũng không lập tức trả lời anh.
Tuy rằng Thạch Nghị đã từng vì chuyện của Anh Minh mà nghiêm túc nói chuyện với Trần Thành một lần, nhưng nói cho cùng tất cả nhẫn nại của Trần Thành đối với Anh Minh chỉ là vì Thạch Nghị, bỏ qua một tầng này, hai người bọn họ cũng không muốn cùng đối phương có bất kỳ liên lụy nào.
Chính là lúc này cũng không rảnh lo.
Trần Thành nhíu mày: “Đúng, mẹ cùng dì nó đều ở bên kia, danh sách xe bus công bố ra đều có tên của hai người.”
Lại nói tiếp, chuyến đi này vẫn là Trần Thành sắp xếp.
“Mẹ kiếp!” Trong lòng bực bội, anh vò vò tóc: “Thạch Nghị hiện tại tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lúc trước bác sĩ nói cho anh biết, Thạch Nghị ngoại trừ chứng viên rất nghiêm trọng, các chỉ số của thân thể đều không bình thường, cho nên mới suy yếu như thế, thuốc cho hắn dùng vốn dĩ chứa một hàm lượng thuốc an thần vừa phải, để cho hắn nghỉ ngơi đầy đủ.
Trần Thành ở bên kia không biết tình huống của Thạch Nghị, do dự một chút liền quyết định thật nhanh: “Gọi nó dậy, nhất định phải cho nó biết chuyện này.”
Nhưng Anh Minh không đồng ý.
“Hiện tại cho dù cậu ấy tỉnh cũng vô dụng, tình huống của Thạch Nghị rất tệ, căn bản không làm được gì.” Cũng không cần lời dặn của bác sĩ, chỉ cần thấy sắc mặt xanh xao của hắn cũng biết thân thể của người đàn ông nằm trên giường đã đến một điểm cực hạn rồi, lần này chỉ là tích lũy cùng nhau bùng phát mà thôi.
Mở loa, Anh Minh lại lục xem mấy tin tức, tình huống không mấy lạc quan khiến anh bất an hít sâu một hơi: “Trần…” Xưng hô thế nào đều thấy không được tự nhiên, Anh Minh rốt cuộc cũng không gọi ra miệng: “Hiện tại anh có biện pháp đi Australia không?”
“Tôi không có khả năng rời đi.” Ra chuyện lớn như thế, Trần Thành ngoại trừ văn phòng cũng không thể rời đi một bước.
Anh Minh gật đầu: “Tôi biết, tôi đi.”
Đầu dây bên kia sửng sốt một chút: “Cậu đi?”
“Vâng, tôi đi qua xem tình huống một chút, tùy thời liên lạc.”
Hiện tại đoán chừng không thể lấy được vé máy bay, nếu như Trần Thành không ra mặt, Anh Minh cho dù muốn đi, cũng khó khăn.
Trần Thành suy xét ba giây liền đồng ý, anh chuyển số hiệu chuyến bay cùng nơi lấy vé cho Anh Minh: “Chuyến gần nhất là sau hai tiếng nữa, cậu đang ở chỗ nào? Cần tôi cho xe tới không?”
“Không cần.” Anh Minh nhớ kỹ mọi thông tin: “Tôi về nhà báo tin liền đi.”
Cũng may là vào thời điểm này, trên đường căn bản không có xe, Anh Minh về đến nhà gọi cha mẹ đến, nói sơ lược tình huống bên này, sau đó mới đi tìm hộ chiếu cùng thẻ tín dụng.
Mẹ anh khoác áo ngủ nhìn anh vội đến vội đi, mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.
Cuối cùng là cha Anh Minh dặn dò một câu nhất định phải chú ý an toàn.
Anh Minh dựa theo lời của Trần Thành đăng ký vé máy bay, trong đám người đồng hành có khoảng một bộ phận là người nhà của những người gặp nạn, bầu không khí vô cùng áp lực. Nhưng nhân viên trên máy bay vẫn luôn cập nhật tình huống hiện tại của Australia, đất lở là do bão quét qua tạo thành, trước mắt mọi thông tin liên lạc với khu vực kia đã bị ngắt kết nối, đội tìm kiếm cứu nạn đã làm việc tám tiếng, còn chưa phát hiện du khách bị mắc kẹt.
Dù sao tại điều kiện thời tiết đặc biệt ác liệt này tiến hành cứu hộ là vô cùng chật vật, nhưng căn cứ ở ghi chép trước đó, Australia rất ít xuất hiện sự kiện cùng loại mà tạo thành thương vong lớn.
Trước khi lên máy bay Anh Minh gọi điện cho Khấu Kinh, lại bảo cậu và Háo Tử cho dù thế nào cũng phải có người ở trong bệnh viện trông Thạch Nghị, chờ Thạch Nghị tỉnh nói chuyện này cho cậu ấy biết.
Máy bay đáp xuống ở thành phố gần bên thị trấn gặp chuyện không may, máy bay hạ cánh còn phải hơn bốn tiếng đường xe, Anh Minh vừa cúp máy liền liên lạc với Trần Thành hỏi thăm tiến triển gần nhất, nhưng cũng không có tin tức gì quá tốt, ảnh hưởng của cơn bão lần này rất lớn, không chỉ có núi lở, thậm chí còn có số lượng không ít thị trấn nhỏ đều bị thiệt hại nghiêm trọng, cho nên khu vực xung quanh trên căn bản là loạn tùng phèo, một đống người tụ tập ở phi trường cùng nhà ga, căn bản tìm không thấy tài xế nguyện ý lái qua bên kia.
May mắn trình độ của Anh Minh còn có thể, hỏi một vòng cuối cùng tìm được xe cứu thương của đội cứu nạn, thương lượng đến cuối cùng rốt cuộc đồng ý dẫn anh theo, nhưng không thể trực tiếp tham dự vào cuộc tìm kiếm.
Anh nói cho Trần Thành đại khái tình huống bên này, qua một đoạn thời gian ngắn nữa rất có thể lại bị ngắt kết nối: “Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với anh.”
Trần Thành sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài: “Bản thân cậu cũng chú ý một chút.”
“Vâng.”
Đơn giản nói xong vài câu liền dập máy, Anh Minh dựa theo yêu cầu của đội tìm kiếm cứu nạn học một vài biện pháp cấp cứu cần thiết, bởi vì căn cứ vào dự báo của đài khí tượng, rất có thể nơi xảy ra chuyện còn có mưa to cùng sấm chớp mưa bão, tình huống có thể sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.
“Nhiều năm như thế, chúng tôi chưa từng gặp phải tình huống tồi tệ như thế.” Trên xe một thành viên của đội cứu nạn nhìn Anh Minh: “Cậu là tới tìm người thân?”
“Vâng.” Anh Minh gật đầu: “Mẹ tôi bị mắc kẹt ở một trong hai xe bus.”
Kỳ thật trên tin tức cũng công bố tình hình của khu vực gặp nạn, cho dù là ảnh chụp hay video cũng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, nhưng này còn kém xa khi chân chính nhìn thấy hiện trường tai nạn vô cùng thảm thiết, Anh Minh nhìn bầu trời đen nghịt cùng dọc đường đi vắng lặng đổ nát, bất an nơi đáy lòng càng lúc càng đậm.
Anh gần như không dám nghĩ tiếp, nếu mẹ Thạch Nghị lại có bất kỳ ngoài ý muốn, người kia làm sao chịu đựng được.
Xe của bọn họ tiếp tục chạy đến một trấn nhỏ ở gần khu vực gặp nạn, khắp nơi trong trấn đều là lều cứu tế dựng tạm thời, sau khi tới nơi đội cứu nạn cũng không còn dư lực để ý đến Anh Minh, anh đoán chừng nơi đây sẽ có văn phòng liên lạc tạm thời về Trung Quốc, tìm người hỏi thăm một vòng mới rốt cuộc tìm đến nơi.
Người phụ trách bên này họ Khổng, gọi là Khổng Duy, là một tham tán* thường trú ở nước ngoài thoạt nhìn rất trẻ tuổi: “Cậu là Thạch gì...?”
(*参赞 tham tán: là chức vụ trong sứ đoàn ngoại giao đặt ở đại sứ quán nước ngoài.)
Cậu rõ ràng có biết Thạch Nghị, Anh Minh thật sự khác quá xa với người trong trí nhớ của cậu.
Anh Minh cũng không giấu: “Tôi là Anh Minh, là người yêu của Thạch Nghị.”
Câu giới thiệu này thành công khiến cho tất cả mọi người trong tổ liên lạc liếc mắt nhìn anh, Khổng Duy hơi nhíu mày: “Anh có thể đại diện cho Thạch gia sao?”
“Có thể.”
Anh Minh lấy di động ra để cho Khổng Duy nhìn nội dung tin nhắn: “Là cậu Thạch Nghị Trần Thành sắp xếp tôi tới.”
Đối phương gật đầu: “Được, có thể đại diện nói chuyện là được.” Cậu ta kéo bản đồ qua cho Anh Minh xem: “Tình huống hiện tại trên cơ bản đã tìm hết phía Đông, bọn họ phỏng đoán người hẳn là ở khu vực phía Nam, nhưng vì đất sạt cho nên rất nhiều con đường bị chặn, cảnh báo bão lại khiến cho trực thăng không có biện pháp tiến hành tìm kiếm trên không, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Tuy rằng tình huống còn chưa đến tình trạng không xong, nhưng rất nhiều chuyện đều là nói ở phía trước mạnh hơn phía sau.
Anh Minh vẻ mặt ngưng trọng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới nhìn xung quanh: “Có chỗ nào cần tôi giúp không?”
“Anh có thể giúp xử lý vật tư, hiện tại phần ai nấy lo*, chiếu cố tốt mình chính là hỗ trợ.”
(*各顾各 các cố các: mình tự chăm lo cho mình, suy nghĩ cho mình.)
Khổng Duy nói xong câu đó đã bị gọi ra ngoài, điều kiện nơi này rất đơn sơ, không khí nhiều hơi nước có một loại rét lạnh thấu xương, Anh Minh kéo lại áo khoác, lựa chọn tựa bên cạnh tận lực không quấy rầy những người khác làm việc.
Nơi này thật sự chỉ có thể dùng không có ánh mặt trời để hình dung.
Tính thời gian có lẽ lúc này Thạch Nghị đã tỉnh, không biết tình hình như thế nào.
Cau mày, Anh Minh giữ lại một cậu nhân viên: “Chỗ này của các cậu, có thể có biện pháp liên lạc với bên ngoài không?
“Có điện thoại vệ tinh, nhưng mà hiện tại tạm thời tất cả thiết bị truyền tin đều dùng để cứu mạng, không có nguyên nhân đặc biệt đều không cho dùng.” Điện thoại liên lạc của bọn họ đều ở trong tay Khổng Duy.
Lý giải tình huống hiện tại, Anh Minh cũng không nói gì, anh nói câu cảm ơn, cuối cùng bởi vì không chịu nổi cái rét lạnh khó nhịn vẫn là quyết định ra ngoài hỗ trợ.
Tìm một vài chuyện để làm khiến đầu óc anh có thể tỉnh táo một chút.
Mà không khác với dự đoán của anh lắm, Thạch Nghị sau mười lăm tiếng cuối cùng tỉnh lại, lúc ấy Khấu Kinh cùng Háo Tử đều ở bệnh viện, đợi đến khi bác sĩ xác nhận tình huống của Thạch Nghị đã chuyển biến tốt, hai người nói rõ mọi chuyện cho Thạch Nghị nghe.
Thạch Nghị gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thành.
Lúc ấy Trần Thành đang họp, điện thoại là thư ký của anh nhận, bởi vì Trần Thành có nhắn lại, cho nên cậu chuyển lời, hiểu được tình huống, Thạch Nghị lại để cho đám người Khấu Kinh xử lý xuất viện cho hắn.
Nghĩ cũng biết hai người kia sẽ không đồng ý.
“Bộ dạng hiện tại này của cậu còn muốn làm gì? sân bay Australia bây giờ đã ngừng tất cả chuyến bay chở khác, cậu cho dù xuất viện cũng không giúp được một tay. Hơn nữa với tình huống hiện tại của cậu, người còn chưa tới nơi liền quỵ ở giữa đường rồi.” Đoán chừng ngay cả kiểm tra an ninh sân bay cũng khó có khả năng thông qua.
Nhưng thái độ của Thạch Nghị rất kiên quyết, hắn tùy tiện phủ áo khoác của mình ở bên ngoài trang phục bệnh nhân: “Không phải tôi muốn đi Australia, Anh Minh qua đó hữu dụng hơn là tôi.”
Thân thể của hắn chính hắn hiểu rõ nhất.
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn đến nhà Anh Minh.”
Động tác không quá trôi chảy mặc xong quần áo, Thạch Nghị ấn chuông gọi hộ sĩ ở đầu giường, quay đầu nhìn đám người Khấu KInh: “Hiện tại không liên lạc được với người nhà Anh Minh bên kia, cha mẹ của anh ấy khẳng định cũng lo lắng, tôi phải qua đó.”
Anh Minh đến Australia là vì hắn, lúc này hắn không có khả năng lại khiến cho cha mẹ Anh Minh lo lắng.
Lần này, Khấu Kinh cùng Háo Tử cũng không nói gì, cả hai liền hai mắt nhìn nhau, cùng đỡ Thạch Nghị dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT