Tuy rằng lúc trước Anh Minh có nói qua cho Thạch Nghị, nhưng khi anh về nhà, cũng không báo cho Thạch Nghị biết.
Nếu như không phải Khấu Kinh vừa vặn có chuyện tìm anh nhưng tìm không thấy người trực tiếp gọi điện cho Thạch Nghị, khả năng người kia còn chưa nhất định biết được chuyện này, sau khi gọi năm sáu cuộc không có người tiếp, Thạch Nghị mới hậu tri hậu giác nhớ đến Anh Minh đã nói với hắn.
Lúc ấy có một nháy mắt, đầu óc hắn trống rỗng.
Hai ngày đầu Anh Minh về nhà Thạch Nghị còn có thể hết thảy như thường, ban ngày đi công ty đêm khuya về nhà, tuy rằng tâm tình có chút bực bội, nhưng chưa đến mức bị ảnh hưởng. Đợi đến khi một tuần lễ trôi qua, hắn rốt cuộc nhịn không được cuối tuần lôi kéo Âu Dương ra ngoài chơi bóng.
Nói là chơi bóng, kỳ thật chính là Âu Dương xem một mình hắn phát tiết mà thôi.
Kỳ thật Thạch Nghị không ngừng nói với chính mình hẳn là không có việc gì.
Quen biết Anh Minh lâu như thế, năng lực ứng đối của đối phương vẫn luôn mạnh hơn hắn, nhất là khi dính đến vấn đề người nhà, Thạch Nghị cảm thấy có lẽ Anh Minh thành thục hơn hắn nhiều.
Nhưng mà, cho dù hắn liều mạng tự thôi miên mình như vậy, vẫn là không cách nào đè được lo lắng trong lòng xuống.
Loại bất an này kỳ thật là theo bản năng.
Tình huống trong nhà hắn là đã tới một trình độ tồi tệ nhất, hắn có thể vực dậy được, đã nói lên hắn có chuẩn bị đối với vấn đề sau này, đau đớn của một người đôi khi không thể biến mất theo thời gian, nhưng sức thừa nhận của một người lại bởi vì thời gian mà dần dần trở thành thói quen, hắn đã tiếp nhận sự thật cha hắn rời đi, nhưng thái độ của người nhà Anh Minh sẽ là gì, hắn hoàn toàn không dự đoán được.
Bởi vì hiểu biết của hắn đối với Anh Minh không nhiều.
Lúc hai người ở chung, hầu hết thời gian đều sẽ không đề cập đến gia đình của đối phương, kỳ thật Anh Minh là loại người không thích hồi ức quá khứ, có đôi khi Thạch Nghị nổi lên lòng hiếu kỳ sẽ không ngừng truy vấn, đáp án lấy được là nửa thật nửa giả, nhiều lần, cũng liền lười hỏi.
Cho nên ngay tại lúc này, Thạch Nghị cảm thấy nghẹn muốn chết.
Âu Dương thấy bộ dạng này của hắn, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Tớ nói, nếu cậu thật sự không an tâm, liền qua xem?’
Tuy rằng đến hiện tại Âu Dương cũng không thể lý giải được tại sao Thạch Nghị lại đột nhiên biến thành đồng tính luyến ái, nhưng làm anh em nhiều năm như thế, qua lại vốn dĩ cũng không phải những chuyện không quan trọng này, từ khi cha Thạch Nghị qua đời cho đến giờ, cậu không mở miệng hỏi nhiều một câu, cũng không nói ra những lời an ủi vô vị, bởi vì cậu biết rõ Thạch Nghị cần không phải những thứ này.
Trên sân tập người đàn ông chơi bóng đến sắp thoát lực có chút chật vật nửa tựa ở cây cột dưới khung bóng, lung tung lau mồ hôi, thở hổn hển: “Anh ấy đã nói với tớ chuyện trong nhà anh ấy không cần tớ nhúng tay.”
Kháng cự lúc đó của Anh Minh, quả thật khiến Thạch Nghị cảm thấy trái tim như bị đâm.
Anh Minh người này, lúc tùy tiện cái gì đều nói được, đến lúc thật sự cự người ngàn dặm, cũng quả thật khiến người ta rất không dễ chịu. Cố tình Thạch Nghị không có lập trường cùng tư cách nghiên cứu chuyện này với anh. Đối phương dứt khoát tỏ vẻ đây chính là trả thù cho câu nói lúc trước của hắn, lại khiến hắn không thể làm được gì.
Âu Dương từ khi biết Thạch Nghị, liền chưa từng thấy hắn coi ý kiến của người ta ra gì, cho nên chợt nghe một câu như thế, còn có chút không kịp phản ứng.
“Thật không nghĩ tới, cũng có một ngày tớ được nhìn thấy cậu nóng nảy vì ai đó.”
Giọng điệu có chút thổn thức, Âu Dương lắc lắc đầu, đi qua cầm bóng trong tay Thạch Nghị, xoay người làm một cú ném xinh đẹp.
Thạch Nghị tựa ở bên cạnh: “Lời này của cậu, như thế nào lộ ra mùi vị sung sướng khi người gặp họa?”
“Au ui? Nghe ra?”
Không chút che giấu bản thân trêu chọc, Âu Dương vung tay ném bóng cho Thạch Nghị: “Cậu biết có bao nhiêu người ngóng trông nhìn đến một ngày cậu vấp ngã? Chỉ có điều, khả năng rất nhiều người đều không nghĩ tới đối phương sẽ là… một người đặc biệt như thế.” Nói được nửa câu dừng một chút, loại cố ý này của Âu Dương khiến cho Thạch Nghị nhướng mày: “Cậu không cần tìm những từ khác để thay thế, tớ chính là đã yêu một người đàn ông.”
Thạch Nghị chậm rì rì nhồi bóng: “Đã là sự thật, tớ sẽ không sợ người nói ra.”
Những lời này của Thạch Nghị, khiến Âu Dương đứng thẳng: “Thạch Nghị, cậu chính là không giống ngày trước lắm…”
Lời này gần đây thường có người nói, người trong cuộc lại chưa từng hỏi tới, người đàn ông đứng đối diện Âu Dương ôm bóng ngồi dưới đầy, hơi hất cằm: “Chỗ nào không giống, nói nghe một chút.”
“Cậu trước kia là loại người đặc biệt quan tâm người khác nói gì về cậu.”
“Ồ? Là sao?”
Lời này có lệ thậm chí không có mấy phần thành ý, hiển nhiên Thạch đại công tử đối với lời đánh giá này không cho là đúng.
“Bản thân cậu không cảm thấy, nhưng lời không tốt chỉ cần bị cậu nghe được, nhất định có thể nhìn thấy phản ứng của cậu.” Loại chuyện một bên lười nói một bên tìm người đi chỉnh đối phương này không phải Thạch Nghị chưa từng làm, khả năng có chút người sẽ cảm thấy thái độ này của hắn là vì không coi ai ra gì, nhưng dù gì cũng làm anh em với hắn nhiều năm như thế, Âu Dương biết rõ nhiều lúc lời nói ra cùng suy nghĩ trong lòng của Thạch Nghị kỳ thật cũng không đồng nhất: “Rất nhiều người đều là càng không quan tâm lại càng quan tâm, cậu là điển hình cho loại phong cách này.”
Lần này Thạch Nghị không phủ nhận cũng không thừa nhận, chính là nghiêng đầu nhìn Âu Dương, cười như không cười tiếp tục nghe.
“Nói khó nghe một chút, cậu lúc trước ít nhiều ngoài cứng trong mềm*, một mặt không muốn dựa vào người nhà, một mặt lại bởi vì điều kiện được trời ưu ái mà tùy ý dựa theo suy nghĩ của mình đi đối nhân xử thế, nhưng từ nhỏ đến lớn đoán chừng cậu cũng không biết được cái gì gọi là không hài lòng, cho nên tuy rằng mạnh mẽ, lại không đáng tin cậy.” Nói đến đây, Âu Dương bật cười: “Cậu biết, tốt nghiệp năm đó khi cậu nói với tớ cậu muốn tìm tớ mở công ty, tại sao tớ sẽ đồng ý cậu không?”
(*Nguyên văn 强中乾吧 ngoại cường trung kiền: bên ngoài cường tráng, bên trong hư k, hình dung thể chất, năng lực kinh tế của một người, thực lực quốc gia….)
“Chẳng lẽ không phải bởi vì điều kiện tớ nói đến khiến cậu không thể từ chối?”
Điểm ấy Thạch Nghị lại rất tự tin, hắn uống ngụm một nước: “Trước giờ cậu không nói những thứ này với tớ.”
Âu Dương không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ tiếp tục với chủ đầu trước đó: “Lúc đầu tớ đồng ý với cậu thành lập Thạch Dương, là bởi vì cậu khiến tớ cảm thấy, cậu là loại người sẽ quét sạch toàn bộ người cùng vật chắn trước mặt cậu, cậu có năng lực này, hơn nữa cũng sẽ làm như thế.” Cậu đưa mắt nhìn Thạch Nghị: “Cho nên, lúc đó cậu nói với tớ muốn giải tán công ty, tớ rất giật mình.”
“Chuyện kia… là lỗi của tớ.”
Nhân sinh nhiều khi cũng là muốn người vào lúc nhìn về quá khứ mới có thể ý thức được quyết định ban đầu của bản thân ngu xuẩn đến chừng nào.
Âu Dương cười cười: “Cũng không phải đúng hoặc sai, mà là tớ không nghĩ tới người không ai bì nổi như cậu sẽ có một ngày tiêu hao không còn.” Hoặc là nói, trong tiềm thức, Âu Dương không nghĩ tới Thạch Nghị sẽ có một ngày đối mặt với thời điểm lựa chọn, lựa chọn từ bỏ.
Đi qua vỗ vỗ vai Thạch Nghị, Âu Dương cười cười: “Những lời này lúc trước không nói với cậu, là vì nói cậu cũng không nghe lọt.”
“Vậy cậu cảm thấy tớ hiện tại liền có thể nghe lọt?”
“Hiện tại tớ cảm thấy cho dù cậu có nghe vào hay không, tớ đều nói ra.”
Hai người bọn họ, chưa từng trò chuyện giống như thế này.
Làm bạn bè, Âu Dương và Thạch Nghị trước giờ đều duy trì ở một khoảng cách vô cùng lý trí cùng thông minh, không can thiệp nhau quá nhiều, cũng tuyệt đối sẽ không đưa ra quá nhiều ý kiến, trong mắt nhiều người bọn họ là đồng nghiệp nhiều hơn nữa là bạn bè, nhưng đối với bọn họ mà nói có thể cùng nhau khai sáng sự nghiệp, đã nói lên tín nhiệm của bọn họ đối với đối phương là không ai bằng.
Thạch Nghị đáp lại câu trả lời này là ném bóng đến Âu Dương bên kia ý bảo cả hai đấu một trận, bên cạnh sân bóng là mấy thanh niên giống như học sinh đang la hét ai thua mời khách, Thạch Nghị cùng Âu Dương nghe thấy đều không nhịn được bật cười.
Rời sân trường nhiều năm như thế, bọn họ đều sắp quên năm đó đội bóng kề vai chiến đấu sau khi thắng đội bóng ngoài trường là kiêu ngạo đến chừng nào.
Người tới ta đi một trận, cuối cùng bởi vì Thạch Nghị vòng qua Âu Dương bật người ném bóng vào rổ mà chấm dứt, quả bóng nảy vài cái cuối cùng lăn qua một bên, Thạch Nghị lấy chai nước bên cạnh qua uống hai ngụm, nhớ tới một chuyện khác: “Hai ngày nữa chuyện hợp tác với ZP, để tớ lo.”
“Lúc này cậu ra nước ngoài có thích hợp không?”
“Bằng không tớ cứ nghĩ đến việc đi qua…”
Giọng điệu rất bất đắc dĩ, Thạch Nghị lại uống hai ngụm. Chỉ là lúc này chất lỏng không có bất kỳ kích thích này không cách nào xoa dịu buồn bực trong lòng hắn, cuối cùng hắn kéo Âu Dương qua: “Đi thôi, theo tớ đi uống một ly.”
Kỳ thật Âu Dương biết rõ đi uống rượu vào lúc này tuyệt đối không phải một ý kiến hay, nhưng không cách nào từ chối.
Cho nên kết quả cuối cùng chính là Thạch Nghị uống say như chết.
Say đến tình trạng thậm chí ngay cả đi đường cũng không thể, Âu Dương chỉ có thể cùng hắn ở quán bar một đêm.
Ngày hôm sau hai người đều là vẻ mặt chật vật, nhưng Âu Dương làm người bồi rượu ít nhiều vẫn tốt hơn một chút, hơi thở chán chường quanh người Thạch Nghị đã có thể chiếm một vị trí bên đường cầu quyên giúp rồi.
“Cậu như vậy còn về công ty làm gì, về nhà sửa soạn lại một chút đi, tớ sẽ dời buổi họp hôm nay đến ngày mai.”
“Không được, tớ rửa mặt qua là được, văn phòng có âu phục để đổi.”
Thạch Nghị xua xua tay ý bảo không có việc gì, sau đó mới chạy đến toilet trong quán bar tùy tiện rửa mặt, chờ hai mươi phút sau đi ra, người đã tỉnh táo không ít, chẳng qua là do say rượu nên mày nhíu chặt, nhìn ra không quá thoải mái.
Âu Dương lắc đầu không tán đồng: “Cho dù cậu còn trẻ cũng đừng giày vò bản thân như thế, cậu làm việc và nghỉ ngơi quá hỗn loạn rồi, người làm bằng sắt cũng không chịu được bao lâu.” Từ khi cha Thạch Nghị qua đời đến bây giờ, hắn gầy ít nhất hai vòng.
Ngũ quan vốn chỉ có chút thịnh khí lăng nhân* hiện tại đã có thể dùng lăng lệ ác liệt để hình dung, thời điểm trầm mặt không nói lời nào quả thật khiến người né xa ba thước.
(*盛气凌人 Chỉ nét mặt giận dữ khín ai nhìn th́ấy cũng khiếp vía.)
Trên mặt Thạch Nghị vẫn còn mấy giọt nước, hắn tùy tiện lau đi: “Không có gì, chờ qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.”
Không muốn tiếp tục loại đề tài này, người đàn ông còn mang theo mấy phần mùi rượu bước ra ngoài, Âu Dương không khuyên nổi chỉ có thể thở dài.
Ở trình độ nào đó mà nói, Anh Minh có thể cùng một chỗ với Thạch Nghị, cũng thật là một người rất giỏi…
Hợp tác với ZP, vẫn luôn là một hạng mục vô cùng quan trọng trong kế hoạch của Thạch Dương.
Lúc trước chậm chạp không khởi động là vì vấn đề nội bộ trong công ty quá nhiều, Thạch Nghị cùng Âu Dương cần xử lý một vài tình huống trong nước trước mới có thể có tinh lực cùng thời gian để mắt tới hợp tác ở nước ngoài.
Cho nên, kỳ thật lần trao đổi này chỉ là tìm hiểu trước khi hành động.
Chuẩn bị một vài tài liệu trước, hai ngày sau Thạch Nghị liền khởi hành, trước khi đi để lại cho Anh Minh một tin nhắn. Nếu như lúc hắn về nước Anh Minh vẫn không có tin tức gì, hắn liền đến nhà tìm anh.
Hắn không biết là, ngay vào ngày hắn rời đi, Anh Minh đã từ nhà trở về.
Lúc gọi điện cho Thạch Nghị hắn lại tắt điện thoại, hai người cứ như vậy bỏ lỡ chạm mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT