2401

Chương 121: Phiên ngoại: Chia tay


3 năm

trướctiếp

Kho hàng lớn như vậy, âm nhạc đứt quãng, mỗi lần đều là vang lên vài câu liền dừng, chưa đến mấy chục giây lại trở về.

“Đệch!”

Không thể nhịn được nữa Thạch Nghị rốt cuộc nguyền rủa một câu bò qua Anh Minh tìm chiếc điện thoại không biết tối hôm qua bị bọn họ ném ở chỗ nào một cách tâm bất cam tình bất nguyện, không đeo kính cho nên mắt nhìn không rõ, mấy lần đều thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Thật vất vả tìm được điện thoại trong đống quần áo lộn xộn, hắn bực bội đến mức không thèm xem là ai: “Ai vậy!”

Chịu đựng không nói tục đơn giản là vì sợi gân trong đầu vẫn còn kéo căng

Con mẹ nó, giờ nào a!

Kết quả điện thoại thế nhưng là do Vương Nghĩa Tề gọi tới: “Cậu chia tay với Anh Minh?”

“Cậu muốn chết đúng không?” Tính tình vốn dĩ bị người đánh thức đã không tốt lắm, vừa sáng sớm nhận được loại điện thoại này Thạch Nghị có xúc động muốn đánh người. Anh Minh trên giường rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa gầm một tiếng, giơ tay cầm lấy gối đầu đập về phía Thạch Nghị: “Câm miệng!”

Hiếm khi được ngủ một giấc, như thế nào liền không an ổn.

“Hai người vẫn là mở tivi xem một chút đi, bên ngoài đều đang đồn ầm lên rồi, nói hai người chia tay.”

“Bên ngoài đồn ầm lên có quan hệ gì với chúng tớ? Cậu rãnh đúng không!”

Không muốn tiếp tục nói nhảm nữa, Thạch Nghị dứt khoát cúp máy sau đó mới tháo pin, giãy giụa bò lại lên giường mặc kệ Anh Minh bực bội kháng cự đè lại vai anh ngủ tiếp.

Trước đó hắn đi công tác hơn nửa tháng hôm qua mới về, cho nên buổi tối hắn cùng Anh Minh lăn lộn không sai biệt lắm suốt đêm mới ngủ, nằm xuống còn chưa tới ba tiếng điện thoại liền reo không ngừng, cố tình Anh Minh chính là kiên trì sống chết không dậy, Thạch Nghị nếu không tự cứu, khó bảo toàn sẽ không bị cuộc gọi này ồn ào đến chết.

Tuy rằng reng kỳ thật là di động của Anh Minh.

Một giấc này ngủ đến hơn năm tiếng, chờ đến khi Thạch Nghị cùng Anh Minh mở mắt ra, cơm trưa cũng đã qua.

“Mẹ kiếp, mỗi lần cậu đi công tác tôi liền phải nghỉ phép ba ngày.”

Anh Minh đi tìm thuốc theo thói quen, sờ soạng cả buổi mới nhớ tới anh đã đồng ý với Thạch Nghị cai thuốc, cho nên những nơi có thể đặt thuốc trong nhà đều bị Thạch Nghị đổi thành khoai sấy anh chán ghét nhất, bực bội vò vò tóc, anh nằm xuống bên cạnh, sinh ra một loại xúc động muốn giơ chân đạp xuống giường đối với người đàn ông vẫn đang quấy rối tình dục sau lưng anh.

Thạch Nghị ở phía sau bật cười: “Lời này của anh thật sự khiến người ta tâm tình sung sướng.”

“Tôi cũng kỳ quái, đêm qua rõ ràng cậu cuối cùng ngay cả gọi cũng gọi không ra, như thế nào sáng nay có thể tinh thần như vậy.” Anh Minh nheo nheo mắt nhìn Thạch Nghị: “Quả nhiên, cậu tương đối am hiểu phía dưới.”

Vừa mới dứt lời, Thạch Nghị nhoài qua hôn anh, hơi thở của hai người giao hòa dây dưa hồi lâu mới tách ra: “Vì không đả kích anh, lời sau mà nói tôi quyết định không nói tiếp.”

Hắn nằm bên cạnh Anh Minh, tiện tay đùa giỡn mái tóc đã có chút dài của Anh Minh: “Hôm nay đừng xuống giường, hoàn toàn không muốn động.”

“Hành vi lãng phí sinh mệnh của loại người như cậu là phạm tội.”

“Sai rồi, sinh hoạt không ra ngoài tạo chất thải* này của tôi là đang tạo phúc cho nhân loại.”

(*废弃 phế khí.)

Bắt lấy Anh Minh cắn cắn môi anh, Thạch Nghị lại lần nữa nhận định loại chuyện đi công tác này quá mức vô nhân đạo, lần sau cho dù Âu Dương nói thế nào hắn cũng không thể đi lâu như vậy.

“Nhưng lần này cậu đi lâu như vậy rốt cuộc có thành quả gì không?”

“Thành quả lớn, trên cơ bản nắm chắc rồi.”

Thạch Nghị lần này đi công tác chủ yếu là vì tranh thủ một hạng mục rất lớn, tuy rằng từ tư chất các phương diện của Thạch Dương đều đầy đủ điều kiện , nhưng xã hội này một số thời điểm không phải hoàn toàn dựa vào thực lực phần cứng* để nói chuyện, hắn và Âu Dương thảo luận đến cuối cùng, vẫn là hắn đích thân đi một chuyến tương đối đảm bảo hơn. Ai biết tới bên kia mới phát hiện rất nhiều chuyện đều có không gian tiếp tục phát triển, chỉ tham quan kiến thiết hạng mục đã xài hết bốn ngày của hắn.

(*硬件 ngạnh kiện: chắc để chỉ tố chất, điều kiện j j đấy.)

Anh Minh lười biếng nhắm mắt lại: “Này còn được, không uổng công tôi chịu hơn mười ngày điện thoại quấy rối của cậu.”

Mỗi lần Thạch Nghị ra ngoài điện thoại liền gọi đi một cách liều mạng giống như không cần tiền, người lúc trước chưa bao giờ ưa giải thích đột nhiên biến thành loại này khiến cho người ngồi nhà như Anh Minh thật sự không thể thích ứng, trên cơ bản người này mỗi khi đến một chỗ đều phải gọi điện thoại cho anh, không chút đứng đắn chỉ toàn là nói nhảm, nếu không phải có tính nhẫn nại, anh thật sự muốn vứt di động đi.

“Đêm qua anh không phải nói như vậy.” Thạch Nghị cười cười: “Tôi biết tôi đi công tác anh cùng Vòng Khói đều rất tịch mịch.”

“Tôi đang tự hỏi tại sao Vòng Khói gần đây cứ thích ôm chân ghế so pha gặm.”

Anh Minh mở mắt nhìn Thạch Nghị: “Thì ra là nhớ cậu.”

Một số động vật đại khái chính là khí tràng trời sinh tương khắc lẫn nhau, giống như loại chán ghét lẫn nhau vi phạm với logic tự nhiên như Thạch Nghị cùng Vòng Khói đây chính là hiếm thấy, trước kia còn đỡ, từ khi Thạch Nghị chuyển vào lần nữa, Vòng Khói quả thật giống như bị chích thuốc kích thích không phải cào chính là cắn, không thấy màu đỏ không bỏ qua.

Cho nên hiện tại buổi tối Thạch Nghị nhất định phải khóa cửa, bằng không thì Vòng Khói có thể trèo lên mặt hắn ngủ.

“Nếu không, chúng ta tìm cho Vòng Khói một con mèo cái đi.” Thạch Nghị luôn cảm thấy thuộc tính diện than của con mèo kia chính là chưa thỏa mãn dục vọng: “Cứ nhìn thấy hai ta như vậy, đoán chừng nó cũng nội thương.”

“Cậu bớt lăn lộn, hai tên còn không quản được còn muốn nuôi ba, tôi không rảnh!”

Nghiêm túc mà nói Anh Minh nuôi Vòng Khói vốn dĩ là bị ép buộc, chỉ là nuôi lâu như thế cũng nuôi ra tình cảm, nhưng hiện tại nếu như có thể cho anh lựa chọn, anh quyết định sẽ không kiếm thêm một con đặt trong nhà tự mình làm khó mình.

Suốt ngày tắm rửa cho ăn giống như hầu hạ đại gia.

Nói đến đây, Anh Minh phát hiện có chút đói bụng: “Nếu cậu tinh thần không tồi, dậy! Dậy làm đồ ăn ăn đi.”

Thạch Nghị miễn cưỡng ngẩng đầu: “Trên đạo lý hôm nay hẳn là anh làm chủ bếp.”

Đây là đại giới mặt trên yêu cầu phải trả.

Anh Minh bị lời nhắc nhở của hắn khiến cho bừng tỉnh, mắng một câu không quá văn nhã, anh lại lăn lộn trong chốc lát rốt cuộc vẫn bị bắt ngồi dậy, tùy tiện mặc quần xuống lầu nấu cơm.

Thạch Nghị ở trên giường nhìn theo bóng lưng của Anh Minh, cảm thấy sinh hoạt như thế này cũng thật sự được xưng là thỏa mãn.

Hai người ở bên nhau thời gian dài như thế, tài nấu nướng của Anh Minh rốt cuộc tiến bộ không ít, tuy rằng đồ ăn không tính ngon miệng nhưng cũng có thể ăn, hai người đàn ông ở nhà cả hai đều lười mặc quần áo, dựa theo cách nói của Anh Minh, sinh hoạt cực độ dâm xa* vô sỉ.

(*淫奢: xa xỉ vô độ.)

Lúc ăn cơm, Anh Minh thuận tiện quở trách hai câu: “Lần sau cậu lại phanh thây di động của tôi, tôi liền cầm laptop của cậu cho Vòng Khói.”

Lúc anh nói câu này Vòng Khói vừa vặn nhảy lên bàn, Thạch Nghị liếc nó, khiêu khích gắp một miếng thịt từ bát của Anh Minh.

“Lần sau anh lại quên tắt máy tôi liền trực tiếp ném nó, rõ ràng giấc ngủ không tốt vẫn còn để lại một quả bom hẹn giờ, anh là có bao nhiêu tự ngược?”

Trạng thái khi ngủ được một nửa lại bị giật dậy của Anh Minh chính là gần tới điên cuồng, mà thường thường người trực tiếp bị hại chính là Thạch Nghị.

Nhưng mà mấy năm này, trạng thái của Anh Minh tốt hơn rất nhiều rồi.

Có lẽ là do cai thuốc, cả người cũng lên tinh thần không ít, ít nhất không phải ở trạng thái suốt ngày ngậm thuốc nheo mắt nhìn người, ngày thường thường xuyên bị Thạch Nghị kéo ra ngoài chơi bóng hoặc là chơi mấy loại thể thao mạo hiểm, lần trước Khấu Kinh ăn cơm với bọn họ có nói Anh Minh càng ngày càng mướt*, mặc dù lời khó nghe nhưng Thạch Nghị lại rất đắc ý.

(*嫩 mập, non.)

Dù sao, người nọ là hắn dưỡng mướt a.

Vòng Khói bởi vì khiêu khích của Thạch Nghị mà nhe răng trợn mắt kêu một tiếng, Anh Minh khởi động di động, sau nửa phút âm thanh thông báo tin nhắn bắt đầu công kích điên cuồng: “Đệch, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cho dù tắt máy một chút cũng quá kỳ lạ…

Thạch Nghị vẫn còn cùng Vòng Khói phân cao thấp, tranh thủ xen vào một câu: “Lúc nãy hình như là Vương Nghĩa Tề gọi tới, nói cái gì tôi không nhớ rõ, nếu không anh gọi qua hỏi thử.”

Vừa nói xong, một cuộc gọi trực tiếp gọi tới, Anh Minh cùng Thạch Nghị nhìn qua, có chút dự cảm xấu.

“A lô?” Điện thoại là Khấu Kinh gọi tới, mấy tin nhắn lúc trước cũng là của cậu.

“Đệch! Cậu cùng Thạch Nghị rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cả hai đều tắt điện thoại?”

“Ngủ sợ ồn ào, làm sao vậy?”

Nghĩ tới Khấu KInh cũng đã có một khoảng thời gian không khẩn trương như thế, Anh Minh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Từ sau khi cha Thạch Nghị qua đời, Anh Minh đều theo bản năng mang theo một loại cảm xúc nóng nảy đối với cuộc gọi khẩn cấp như thế này. Thạch Nghị cảm giác được cảm xúc của anh biến hóa cũng dần thu lại ý cười, nhìn qua bên này, hỏi thăm anh rốt cuộc có chuyện gì.

“Hai cậu không biết? Nửa đêm hôm qua có người tung tin cậu và Thạch Nghị chia tay, hiện tại đang xôn xao trên mạng, một buổi sáng này tớ gọi cho cậu không dưới hai mươi cuộc.”

Ngay cả Đổng Hiểu đều gọi điện hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, động tĩnh đủ lớn.

“Chia tay?” Anh Minh kinh ngạc nhướng mày: “Tình huống gì vậy?”

“Cậu hỏi tớ? Hai cậu lên mạng xem một chút đi, chính là nói cậu cùng Thạch Nghị bởi vì cả hai có tân hoan mà tình cảm chuyển nhạt, còn kèm ảnh chụp, nói đến như đinh đóng cột giống như là thật.” Khấu Kinh bên kia còn có chút việc, nói xong liền cúp máy, Anh Minh xoay người đi lấy laptop của Thạch Nghị, lên mạng search một chút, quả nhiên tin tức đầy trời.

Thạch Nghị cũng lại gần xem náo nhiệt, nhìn thấy nội dung tiêu đề đủ sắc đủ dạng sắc mặt hắn vẫn luôn thay đổi.

“Anh Minh tinh thần chán nản một mình mua sắm, bản tình ca mờ mịt* tuyên bố kết thúc…”

(*隐晦恋曲.)

“Cảnh còn người mất, tình yêu năm năm giữa Anh Minh và Thạch Nghị chấm dứt!”

“Thạch Nghị cùng mẫu trẻ soái ca trái ôm phải ấp, Anh Minh biến thành chồng trước*… Đệch! này mẹ nó là cái quái gì vậy!” Ngay cả Âu Dương đều bị chụp đến, vừa vặn là một bức hắn ra khỏi khách sạn Âu Dương mở cửa xe cho hắn, tuy rằng không rõ nhưng chính là không rõ mới khiến cho vô số người không gian tưởng tượng.

(*下堂夫 hạ đường phu.)

Mà Anh Minh tinh thần chán nản chính là ảnh chụp anh ở bên ngoài siêu thị đeo kính râm cúi đầu đi bộ, áo khoác màu đen trên người càng có vẻ đìu hiu cô quạnh.

“Tôi nói đây là ai chụp a…” Như thế nào trùng hợp như vậy, chụp ngoài đường có thể chụp được nghệ thuật như vậy.

Anh Minh search một vài tờ báo mạng nội dung trên cơ bản đều giống nhau, đều nói anh khoảng thời gian trước cơ bản là một mình ra vào, phỏng đoán là bởi vì Thạch Nghị thay lòng đổi dạ, cùng với lúc trước Thạch Nghị tham dự một buổi lễ khai mạc được sắp xếp hai người mẫu nữ bên cạnh, dù sao chính là bịa chuyện, có logic hay không đều không sao cả, có người tin là được.

Cho nên nhiều người gọi điện nhắn tin cho hắn như vậy cũng là vì xác nhận chuyện này...

Anh cầm điện thoại lướt lướt, quen không quen, hẹn phỏng vấn hẹn uống rượu đều có, còn có một tin là Háo Tử nhắn tới, hỏi anh có muốn axit hay không.

“Thật sự đủ nhàm chán!”

Đưa ra kết luận, Anh Minh không thèm để ý ném di động qua một bên, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ngược lại là Thạch Nghị kiên trì thật lâu, càng xem càng khó chịu: “Tại sao tin đồn hai ta chia tay đều là tôi cặn bã? Bằng cái gì không thể là tôi tình si bị anh quăng?”

Anh Minh lườm hắn: “Lúc trước xác thật là cậu đề cập chia tay.”

Tuy rằng người viết tin không biết nội tình, nhưng cũng không tính là toàn bộ đều không đáng tin.

Những lời này vĩnh viễn là tử huyện của Thạch Nghị, quả nhiên Anh Minh nói xong hắn liền không mở miệng, nhíu nhíu mày, nghẹn một hơi cúi đầu ăn cơm.

Tuy rằng mọi chuyện xảy ra không thể hiểu được, nhưng ở trong lòng Thạch Nghị cùng Anh Minh đây không tính là chuyện lớn gì, giới giải trí hợp lâu ắt phân phân lâu ắt hợp, loại tin đồn không chút giá trị này, cũng chính là truyền thông không có gì để viết liền tùy tiện tìm một đề tài.

Thật sự muốn nói có chút ngoài ý muốn, chính là lúc trước khi hai người bọn họ bị đưa ra ánh sáng bị viết đến thiên lí bất dung*, hiện tại bị truyền tách ra thế nhưng còn có không ít người tiếc hận.

(*天理不容 chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ.)

Trước mắt Anh Minh vẫn ở trong một đoàn phim, đạo diễn là Tư Cơ. Bộ phim bọn họ hợp tác lúc trước lấy được một giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, tuy rằng không giải thưởng cá nhân, nhưng ít nhất thuyết minh sự công nhận của ngành sản xuất nội đối với cái này, bên đầu tư tìm Tư Cơ cùng Đổng Hiểu muốn quay phần tiếp theo, bọn họ liền tìm một vở mới chuẩn bị quay về phần tỷ muội. Hai ngày này Anh Minh đều ở đoàn phim, bởi vì Thạch Nghị trở về mới đặc biệt xin nghỉ phép hai ngày. Đoàn phim có hai đạo diễn vẫn là có chỗ lợi, ít nhất một người không có người kia còn có thể nhìn chằm chằm vào cũng không có vấn đề gì lớn.

Thạch Nghị thấy anh thu dọn xong bát đũa liền nằm xuống sô pha đọc kịch bản nhịn không được đi qua quấy rầy: “Lần này anh thật sự chuẩn bị chuyên tâm làm đạo diễn rồi?”

Lần trước Anh Minh vẫn là một trong những diễn viên chính, lần này liền hoàn toàn lui ra sau màn.

“Bộ phim này thì phải, bởi vì kịch bản không có nhân vật đặc biệt khiến tôi muốn diễn, còn về sau này, tôi không tính toán đổi nghề.”

Nhiều năm như vậy Anh Minh vẫn không từ bỏ chính là vì thứ anh chân chính muốn làm vẫn là đóng phim, tuy rằng làm đạo diễn có một loại cảm giác thành tựu mà diễn viên không cách nào lĩnh hội được, nhưng cho đã nghiền cũng liền thôi, này cũng không phải là công việc trong mong ước của anh.

Thạch Nghị cứng rắn chen vào sô pha đè Anh Minh vào trong ngực: “Nếu anh muốn chuyển ra sau màn, khả năng những phiền toái này sẽ ít đi.”

“Đã cố tình lăng xê dù cậu có làm diễn viên hay không cũng có thể viết, không liên quan tới làm gì.” Anh Minh không quá thoải mái mà cựa mình: “.. Tôi nói, sao cậu lại thích ở dưới tôi như vậy?”

Nhiệt độ cơ thể của hai người quá cao, nhiệt độ chồng lên nhau lại có vẻ không quá an toàn, đặc biệt là khi phía trên của hai người đều để trần, kịch bản của Anh Minh dần có xu thế không đọc được nữa.

Kết quả người đàn ông bị nói là nằm phía dưới anh chỉ là cười cười, tay rất không thành thật mà ôm eo anh, vuốt tới vuốt lui: “Đúng vậy, tôi chính là thích ở phía dưới, làm sao bây giờ?”

Cọ xát đầy khiêu khích mang theo ám chỉ rõ ràng, Thạch Nghị quen cửa quen nẻo trêu chọc những nơi mẫn cảm trên người Anh Minh, ác ý liếm láp khiến cho vành tai của người nằm trên cảm giác lạnh lẽo.

Lăn lộn trong chốc lát, Anh Minh rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ném kịch bản qua một bên: “Nếu cậu thích bị tôi đè như vậy thì tôi thành toàn cậu!”

Hai người ôm hôn nhau, lăn từ trên sô pha xuống thảm, vị trí công phòng* tối hôm qua hoán đổi chủ công cùng chủ phòng*, Anh Minh khó chịu đạp hắn một cái vào lúc Thạch Nghị thăm dò vào trong thân thể anh: “Lần sau tôi tuyệt đối khiến cậu không xuống giường được.”

(*tiến công phòng thủ, đại lại là bên làm bên nhận í, trên dưới.)

Bởi vì băn khoăn hắn đi công tác quá mệt mỏi mới không làm hết sức, kết quả khiến cho Thạch Nghị hôm nay đắc ý như thế.

Phản ứng của Thạch đại công tử đối với những lời này chỉ là ngậm cười thẳng tiến một cách chậm rãi nhưng vững vàng, cắn thẻ bài trước ngực Anh Minh: “Anh lại không hiểu cho, kỳ thật tôi muốn xuống bếp……”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp