Anh Minh cảm giác đầu mình bị người đấm mạnh một cái.

Chấn động đến độ cả da đầu đều tê dại.

Bắt đầu từ lúc Thạch Nghị vào nhà, anh liền mơ hồ biết được hôm nay Thạch Nghị muốn nói gì, mang minh bạch giả hồ đồ, kéo dài tới loại trình độ này, đối phương vẫn là nói ra.

Vẫn duy trì tư thế nhắm mắt, Anh Minh sau khi bình tĩnh lại, liền cảm thấy ngọn lửa trước ngực kia chợt lan khắp toàn thân, tức đến cực độ rồi, anh ngược lại bật cười.

“Tôi, không, đồng, ý.”

Nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, anh mở mắt nhìn Thạch Nghị, thậm chí nụ cười bên khóe miệng còn lộ ra một loại tàn nhẫn: “Thạch Nghị, cậu muốn chia tay, tôi không đồng ý.”

Anh Minh lại đưa điếu thuốc đến bên miệng, cũng không hút, chỉ là cắn, dường như không làm như vậy giây tiếp theo anh liền sẽ mất khống chế, ánh mắt mang theo ý cười vẫn luôn nhìn chằm chằm Thạch Nghị hiển nhiên là đang hết sức ngoài ý muốn ở phía đối diện, cả người Anh Minh đều bao phủ một loại nguy hiểm sắp sửa bùng nổ.

Anh như vậy, là Thạch Nghị lần đầu tiên nhìn thấy.

Nhíu mày, Thạch Nghị muốn nói gì đó, nhưng cuống họng khô khốc không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, Anh Minh đứng lên, vươn tay kéo cánh tay của Thạch Nghị tới, sau đó dùng sức đẩy hắn xuống sàn giống như điên rồi, Vòng Khói bên cạnh bị hoảng sợ, gào lên một tiếng nhảy đi, Anh Minh từ trên nhìn xuống Thạch Nghị, đáy mắt không còn lý trí.

“Ba cậu mất, cậu muốn chấm dứt công ty, cậu muốn chia tay với tôi. Thạch Nghị, cậu đây là ra vẻ đáng thương cho ai nhìn? Hả? Tự trừng phạt mình, tự mình chuộc tội? Cậu làm vậy ba cậu có thể sống lại sao?”

Anh một bên nói một bên ngồi xổm xuống níu cổ áo Thạch Nghị, không nói lời nào liền xách lên, Thạch Nghị bị bộ dạng này của anh dọa rồi, cổ đột nhiên bị bóp chặt, hắn có chút đau đớn ho khan một tiếng, sau đó mới giữ chặt Anh Minh: “Anh Minh…”

“Vừa rồi Âu Dương thật sự mắng không sai, cậu xem bộ dạng này của cậu có còn giống đàn ông không?” Cổ tay bị Thạch Nghị giữ chặt cho nên lại tăng thêm lực, cảm giác cả người Anh Minh như là muốn trực tiếp nhấc Thạch Nghị lên khỏi sàn, nhưng tư thế quá mức thống khổ, Thạch Nghị gần như không thở được, nhưng Anh Minh hoàn toàn mặc kệ sắc mặt càng lúc càng khó coi của hắn: “Cậu có nhớ lúc trước tôi nói gì với cậu không? Cậu là đồng ý tôi như thế nào? Thạch Nghị, cậu nói vừa rồi cậu mở miệng, tại sao tôi không đồng ý hả?”

Anh Minh cảm thấy đầu choáng váng, choáng đến buồn nôn.

Thấy bộ dạng gần như sắp thở không nổi của Thạch Nghị, anh cảm thấy bản thân cũng sắp hít thở không thông, ngực giống như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, ngay cả chút không gian để hô hấp đều không có. Giọng rất khàn, mỗi chữ nói ra đều mang theo run rẩy, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi vì sao, hỏi đến cuối cùng, đã gần với gào thét.

“Mẹ kiếp! Tại sao tôi lại không đồng ý? Thạch Nghị, tôi con mẹ nó nhìn thấy bộ dạng này của cậu lại tức gận, cậu như vậy có ích sao? Hả? Cậu nói cho tôi biết, bộ dạng sống dở chết dở này của cậu có ích sao? Ba của cậu muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu? Cậu chấm dứt công ty, cậu chia tay với tôi, cậu đẩy ngã nhân sinh cậu giữ vững hơn hai mươi năm, cậu không phụ lòng ai? Nếu hiện tại cậu đều cho rằng những thứ này là sai, vậy những năm trước đó rốt cuộc đang làm gì!” Anh Minh đột nhiên đè Thạch Nghị xuống sàn, trực tiếp giật áo sơ mi của hắn ra.

Động tác hoàn toàn không hề có chút tình dục nào, chỉ có phẫn nộ không kiểm soát được, Anh Minh đè trên người Thạch Nghị, bưng lấy mặt Thạch Nghị hôn mạnh xuống, tra tấn tinh thần hơn một tuần lễ, môi của hai người bọn họ đều khô đến tróc da. Cọ vào nhau lộ ra mùi vị đẫm máu, mùi máu tanh gợi lên dục vọng ngược đãi ẩn giấu sâu trong thân thể.

Thạch Nghị là vào lúc cảm thấy mùi máu mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn đẩy Anh Minh ra: “Anh Minh!”

“Đừng con mẹ nó kêu tôi!”

Anh Minh gầm lên lộ ra phẫn nộ điên cuồng: “Cậu muốn dùng sự nghiệp của mình, lý tưởng của mình làm tế phẩm, tùy cậu! Tôi không xen vào, tôi cũng không muốn quản, nhưng cậu muốn dùng đoạn tình cảm này làm vật hi sinh, cậu cho tôi là cái gì hả?”

Giơ tay giật thắt lưng của Thạch Nghị ra, sức lực của cả người Anh Minh vào tình huống này có chút thái quá, Thạch Nghị theo bản năng muốn bắt lấy tay anh, cuối cùng hai người trực tiếp lôi kéo nhau, tình huống bắt đầu mất khống chế. Nhưng Anh Minh vẫn không dừng lại: “Cậu có ba mẹ, tôi không có? Tôi cho cậu biết, con mẹ nó tôi cũng là con trai độc nhất trong nhà, ai cũng không thể so ai đáng giá hơn ai! Cho đến giờ tôi vẫn không dám nghe điện thoại của ba mẹ tôi cậu biết không? Chỉ có cậu áy náy, chỉ có cậu tự trách? Chỉ có Thạch Nghị cậu ghê gớm đúng không? Trong đầu cậu ngoại trừ bản thân ra, rốt cuộc có người khác hay không?”

Đấm một cái vào mặt Thạch Nghị, Anh Minh cắn răng cười lạnh: “Cậu hối hận? Cậu hối hận có ích sao? bảo cậu về thăm nhà nhiều một chút, cậu chịu sao? Bảo cậu về nhà nói chuyện với ba mẹ cậu trước, cậu chịu sao? Bình thường con mẹ nó giả vờ giả vịt*, thời khắc mấu chốt không phải hèn nhát sao, Thạch Nghị, cậu hiện tại cho dù đi tìm chết cũng không đổi được mạng về cho ba cậu cậu biết không? Tội này cậu chính là đeo cả đời, không chỉ là cậu, tôi cũng phải đeo cả đời! Cậu biết cái gì gọi là tiếc nuối sao, tiếc nuối chính là cậu thống khổ cả đời đều không giải thoát được, nhắm mắt lại liền nghĩ đến ba cậu, nghĩ cục diện là do cậu tạo thành, biết không!”

(*Nguyên văn giả 人五人六 nhân ngũ nhân lục: vờ giả vịt, giả bộ dạng chính nhân quân tử.)

Một đấm lại tiếp một đấm, cũng mặc kệ rốt cuộc có trúng Thạch Nghị hay không, trong mắt Anh Minh căn bản đã không nhìn thấy thứ gì, đau đớn nơi đáy lòng kia khiến anh ngoại trừ đấm ra căn bản không thể nghĩ được bất kỳ chuyện gì: “Sau đó cậu còn phải đối mặt tôi, nghĩ đến tất cả thứ này đều là vì cái gì mà xảy ra, ngay cả trốn tránh cũng không được!”

Những lời này, dồn Thạch Nghị đến cực điểm rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn nhịn không được hô một tiếng đầy phẫn nộ, chợt đưa tay túm Anh Minh ném qua bên cạnh, người kia bởi vậy đụng phải bàn ăn, bát đũa cùng bình hoa phía trên rơi vỡ đầy đất, mảnh vỡ bay ra khắp nơi, đầu Anh Minh vừa vặn đụng phải góc bàn, vết thương lúc trước lại bị rách ra, cũng không biết máu ở chỗ nào dính đến chân bàn, không khí tràn đầy cuồng loạn.

Thạch Nghị lung la lung lay đứng lên, chỉ vào Anh Minh: “Anh câm miệng cho tôi, nghe thấy được không? Câm miệng!”

Anh Minh giữ nguyên tư thế té dưới sàn nở nụ cười, vẻ mặt châm chọc: “Cậu cho rằng cậu là ai?”

Anh lau máu trên trán: “Tôi chỉ vừa nói cậu liền chịu không được, về sau còn mấy chục năm nữa, cậu xử lý thế nào? Thạch Nghị, cậu chuẩn bị xử lý thế nào?”

Đỡ bàn đứng lên, Anh Minh nhào thẳng về phía Thạch Nghị, hai người lao vào đánh nhau, ra tay hoàn toàn không khống chế sức mạnh, Thạch Nghị hiển nhiên bị Anh Minh bức đến hỏng rồi, rõ ràng thấy trên người Anh Minh có vết thương, lại hoàn toàn không tìm được lý trí khống chế hành vi của mình, loại thương tổn này căn bản là tra tấn nhau, đánh vào trên người đối phương, đau đớn cùng thống khổ trong lòng liền tăng lên gấp bội, đồ vật trong phòng bởi vì bọn họ ẩu đả mà ngã trái ngã phải, một đống hỗn loạn.

Một tuần này Thạch Nghị gần như ăn uống không được gì, hắn ở nhà nhìn thấy mẹ hắn vẫn luôn khóc, lòng liền khó chịu giống như bị người dùng máy bê tông nghiền nát, cả người đần độn. Điện thoại của Anh Minh gọi tới hắn nhìn thấy, chính là không muốn nghe, cuối cùng thật sự không có biện pháp liền dứt khoát tắt máy. Hắn không có biện pháp đối mặt Anh Minh, bởi vì nghĩ đến đối phương, hắn liền thấy được những chuyện bản thân mình đã làm ra, sau đó tất cả hình ảnh đều dừng lại ở ảnh chụp của cha hắn trên linh đường*, màu trắng đen, đơn điệu không chút màu sắc cùng tử khí trầm trầm**.

(*灵堂 Hội trường để linh cữu, nơi để người ta đến viếng.)

(**死气沉沉 không khí trầm lặng; không khí đầy vẻ đe doạ.)

Loại cảm giác này, đau đớn tột cùng.

Mà vừa rồi khi nghe thấy Anh Minh nói ra câu không đồng ý, hắn cảm thấy giống như lại trải qua một lần, đôi mắt từ sau lễ cáo biệt cũng không còni rơi nước mắt nữa, lại bắt đầu xông lên loại cảm giác chua xót đó.

Anh Minh ghìm cổ áo Thạch Nghị đè xuống sàn, trên người cả hai đều dính màu đỏ của máu, anh dùng sức lực cả người khống chế hành động của đối phương, sau đó một bên tươi cười đầy tức giận một bên kéo quần Thạch Nghị xuống, ghé vào bên tai hắn gầm lên: “Cậu muốn chia tay, tôi không đồng ý, nghe thấy được không? Tôi không đồng ý!”

Thạch Nghị bởi vì câu nói này mà cả người run rẩy, hắn cắn răng, muốn ngăn cản Anh Minh lặp lại những lời này.

Nhưng người phía sau căn bản không để ý đến hắn.

Anh Minh một tay ấn Thạch Nghị, một tay kéo quần của mình ra, bất chấp tất cả liền bắt đầu làm cho dục vọng của mình đứng lên, động tác thô lỗ khiến cả người đau đớn, anh lại cảm giác được một loại khoái cảm quỷ dị.

Này không liên quan đến dục vọng, chỉ đơn thuần là một loại phát tiết.

Anh có bao nhiêu thống khổ, Thạch Nghị liền cảm nhận được bấy nhiêu thống khổ.

Hiện tại Anh Minh chỉ muốn trả lại toàn bộ áp lực kích thích đến mình này về cho Thạch Nghị, ngoại trừ hoàn toàn chế ngự người đàn ông này, đầu óc anh trống rỗng.

Lúc Thạch Nghị nhìn thấy động tác của Anh Minh đầu tiên là có chút sửng sốt, lúc sau khi dục vọng của Anh Minh đặt ở phía sau mình thân thể cứng đờ mới theo bản năng bắt đầu giãy giụa, chính là động tác của Anh Minh hoàn toàn không vì vậy mà dừng lại, ngược lại càng dùng sức đẩy lên trước, loại đau đớn xé rách này kích thích đến điểm mấu chốt của Thạch Nghị, hắn dùng hết toàn lực thoát khỏi giam cầm của Anh Minh, sau đó mới dùng chân đá vào bụng của đối phương một cái, không giữ lại chút lực nào.

Cả người Anh Minh bởi vì một đá này của Thạch Nghị liền trực tiếp quỳ rạp xuống sàn, sắc mặt trắng bệch bắt đầu nôn khan.

Tiếng nôn kia, khiến cho cả gian phòng đều an tĩnh lại.

Thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng không có.

Anh Minh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, cảm thấy có nước từ trên mặt chảy xuống, cũng không biết là máu hay là mồ hôi, anh nôn thật lâu ngay cả chút nước miếng cũng nôn không ra, thẳng đến khi cảm giác co rút này đã qua, mới chật vật lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị, miệng nhếch lên thật nhẹ.

Thạch Nghị cảm thấy mình bị đào rỗng rồi.

Sức lực bị rút sạch sẽ trong nháy mắt, hắn đờ đẫn nhìn Anh Minh dùng tư thế chật vật đứng lên, ôm lấy bụng, sau đó mới chậm rãi đi về phía cửa, trước khi đi cầm chìa khóa trên bàn trà, sau đó mới khóa cửa lại.

Cách một cánh cửa, hắn có thể nghe thấy bên ngoài loáng thoáng một câu: “Thạch Nghị, là đàn ông liền vượt qua, chuyện có lớn đến đâu, hai ta cùng nhau vượt qua.”

Cửa rõ ràng là khóa, Thạch Nghị chính là biết rõ Anh Minh khẳng định đứng ở bên kia, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt giống như nhập ma, cảm thấy toàn bộ nhứng thứ có trong đầu dường như đều vỡ vụn phát ra tiếng kêu rên hắn hoàn toàn chịu không nổi. Hắn không dám tin lắc lắc đầu, từ mờ mịt ban đầu, dần biến thành phẫn nộ không cách nào hình dung, sau đó, nước mắt liền chảy xuống.

Ngực còn thống khổ hơn khi hắn quỳ trong nhà tang lễ lúc trước, hắn ôm chặt ngực, nửa quỳ dưới đất không ngừng gào lên tên Anh Minh.

Lúc đầu là nức nở nghẹn ngào, lúc sau là gào thét, sau nữa, chỉ có thể khàn giọng thút thít nỉ non.

Anh Minh dựa vào cửa run rẩy móc hộp thuốc đã sắp bị đè nát trong túi quần ra, bật lửa, đưa đến trước mặt đốt một điếu, sau đó run rẩy đặt trong miệng.

Anh nhắm mắt lại, cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Tiếng khóc trong phòng xuyên thẳng vào tai anh từ tất cả khe hở, anh chỉ lẳng lặng nghe, mỗi lần Thạch Nghị hô tên anh, anh liền âm thầm đáp lại Thạch Nghị một lần. Giống như chú ngữ, biết rõ đối phương không nghe được, vẫn nỉ non lặp đi lặp lại giống như điên rồi.

Ánh mặt trời buổi trưa vốn là nóng rát, chiếu vào trên người rồi lại lạnh thấu xương.

Ngày hôm nay…

Dài dằng dặc giống như không có điểm kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play