Vẫn luôn đứng ngoài cửa cho đến buổi tối, Anh Minh chờ đến khi trời tối hẳn mới lại mở cửa, Thạch Nghị đã ngồi lên sôpha, đang hút thuốc, nghe thấy tiếng Anh Minh mở cửa liền quay đầu nhìn anh.

Đáy mắt cả hai chiếu đến dáng vẻ chật vật của đối phương, nhất thời cũng không biết là phải cười khổ hay là tự giễu.

Trên người Anh Minh nồng nặc mùi thuốc lá, anh đi đến bên sôpha ngồi xuống: “Như thế nào, bình tĩnh chút nào chưa?”

Cuống họng hiện tại của Thạch Nghị nuốt nước miếng đều đau, chỉ có thể lắc đầu thật nhẹ, ý là muốn tỏ vẻ bản thân còn chưa bình tĩnh, nhưng biểu tình đã không còn loại mờ mịt cứng đờ lúc trước, tuy rằng bộ dạng vẫn có chút thê thảm, nhưng trên cơ bản Thạch Nghị hiện tại đã tương đối gần với người mà Anh Minh biết.

Hai người ngồi cả buổi ai cũng không nói ra được lời nào, chỉ đối diện phát ngốc, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí áp lực này.

Anh Minh nghe máy, Thạch Nghị thở dài.

Điện thoại là Đổng Hiểu gọi tới, hỏi anh ngày mốt có định tham gia hay không, lúc trước Anh Minh có đồng ý rồi, nhưng mà chưa chắc chắn, bởi vì không biết đến lúc đó rốt cuộc có thể có thay đổi gì hay không. Biết rõ tình huống của anh, Đổng Hiểu bên kia cũng không bắt buộc. Rốt cuộc lần hợp tác này có thể thành hay không hiện tại rất khó nói, nhưng Đổng Hiểu bên kia một ngày không mở miệng, bản thân Anh Minh cũng sẽ không yêu cầu rời khỏi, nơi có thể phối hợp anh vẫn sẽ bỏ ra toàn lực.

Chờ Anh Minh nghe điện thoại xong, Thạch Nghị bên kia đã đứng lên mặc quần áo tử tế rồi.

Hắn nhìn Anh Minh: “Dù sao tôi cũng về nhà ở, đồ vật gì đó, liền không dọn, có cần tôi lại đến lấy.”

“Ừm.”

Anh Minh cau mày gật đầu, nhìn Thạch Nghị vẫn có chút uể oải tinh thần, vẫn là không mở miệng nói ra mấy lời khuyên giải an ủi.

Hai người bọn họ đánh cũng đã đánh, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, mắng cũng đã mắng xong rồi, cuối cùng vẫn phải để Thạch Nghị tự mình vượt qua ngưỡng này, người khác không giúp được hắn. Nhiều năm như thế, hắn ngoài miệng nói mình vẫn luôn sống dưới cái bóng của cha mình cho nên rất bài xích, nhưng bên trong còn muốn ỷ lại nhà hắn hơn ai hết, Anh Minh biết rõ chuyện này tạo thành kích thích rất lớn đối với Thạch Nghị, nhưng dù anh biết cũng không làm được bất cứ chuyện gì, vào thời điểm này, không có ai giúp được Thạch Nghị, chỉ có dựa vào bản thân hắn.

Lúc Thạch Nghị về đến nhà, trong phòng rất yên tĩnh.

Kỳ thật trên người hắn còn có máu của Anh Minh, quần áo bởi vì một phen lăn lộn kia mà khiến cho chật vật, hắn nhíu mày, vẫn là đi đến phòng ngủ của cha mẹ hắn.

Nơi mà hắn gọi là nhà này, trước kia rất ít khi về.

Kỳ thật hắn quen thuộc với tất cả mọi thứ, cho dù thời gian ở cũng không nhiều, nhưng có mấy nơi sinh ra vốn đã thân thiết từ trong xương cốt, cho dù muốn quên cũng không quên được, huống chi hắn vốn cũng không muốn quên.

Đi đến lầu hai đẩy cửa phòng ngủ ra, mẹ hắn vẫn ôm ảnh chụp của cha hắn ngồi ở mép giường.

Đáy lòng Thạch Nghị trầm một chút, vẫn là mở miệng bằng giọng khàn khàn: “Mẹ.”

Đây vẫn là sau khi cha hắn mất, lần đầu tiên hắn gọi mẹ hắn, người kia hơi nhúc nhích vai, vẫn không ngẩng đầu như cũ.

Vì động tác rất nhỏ này, Thạch Nghị khó chịu nhíu mày, sau đó mới ngồi xổm trước mặt mẹ hắn: “… Mẹ.”

Bầu không khí ngột ngạt trong phòng khiến người hít thở không thông, cảm thấy mọi ngóc ngách đều tràn ngập đau thương, cho dù là Thạch Nghị hay là mẹ hắn đều có chút tinh bì lực tẫn rồi, tra tấn tinh thần mấy ngày liên tiếp này còn thống khổ hơn những tổn thương mà bản thân có khả năng thừa nhận, Thạch Nghị thở dài, cúi đầu yên lặng nhắm mắt lại.

Qua cực kỳ lâu, bên tai truyền tới tiếng của mẹ hắn: “… Ba con… lúc trước khi thân thể không tốt, liền nhắc con mãi.” Có thể là khóc nhiều, giọng nói của mẹ Thạch Nghị cũng khàn khàn, có vẻ suy yếu: “Mẹ liền nói, gọi điện cho con bảo con về nhiều một chút, ông ấy lại nói mẹ, nói con hiện tại đang giao tranh sự nghiệp, đàn ông quý nhất chính là mấy năm này, thành long hay thành trùng, đều là dựa vào đua.” Một bên nói, một bên liền chảy nước mắt, nước mắt đều nhỏ xuống tay Thạch Nghị, đau giống như người dùng dùi đâm vào tim hắn.

“Kỳ thật ba con cũng biết con khi còn bé bị quản quá nhiều, lúc con tốt nghiệp… khuyên can mãi cứ khăng khăng đòi ra ngoài, ba con ở nhà thở dài mấy ngày, còn nói, con trưởng thành rồi… có lý tưởng của mình, ông ấy thật ra là vì muốn tốt cho con, nhưng con nghe không vào.”

“Mẹ…” Thạch Nghị siết chặt tay, đầu lại bắt đầu choáng váng.

Nhưng mẹ hắn làm như không nghe thấy, vẫn một mình hồi ức: “… Chính là cho dù ba con giận con không nghe ông ấy, đi đến đâu vẫn là khen con đến trên trời có dưới đất không*, con là niềm kiêu ngạo của ba con con biết không?” Bà đưa tay sờ mặt Thạch Nghị: “Thạch Nghị, con cũng không nghĩ đến ba con quan tâm con biết bao nhiêu… con cũng không nghĩ đến…”

(*天上有地上无 tốt đẹp đến cực điểm, nhân gian khó gặp.)

Mắt Thạch Nghị khô khốc phát đau, nhưng lại không chảy ra được nước mắt.

Lời mẹ hắn, mỗi một câu một chữ cũng khiến hắn khó chịu muốn chết, nhưng từng chữ đều kéo hắn về với hiện thực, Thạch Nghị chính là rất nghiêm túc lắng nghe, nghe mẹ hắn nhắc lại cho hắn những thứ hắn đã xem nhẹ, đã bỏ qua trong quá khứ, dù là nghe rất thống khổ, hắn vẫn hy vọng mẹ hắn có thể nói nhiều thêm một chút.

Mãi đến khi mẹ hắn nói mệt, Thạch Nghị đi rót ly nước, ngoài phòng trời đã tối đen rồi, mang theo mấy phần âm u rét lạnh, Thạch Nghị hỏi mẹ hắn có muốn ăn chút gì không, người kia đáp không có khẩu vị.

Nhưng Thạch Nghị vẫn là vào phòng bếp.

Hắn lớn như thế, số lần tự mình ra tay làm gì đó có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chính là lúc trước bạn bè trong trường tụ tập một chỗ hắn hứng lên liền thử một chút, cuối cùng đa số bản thân hắn không ăn, dù sao cũng không có tiêu chuẩn, chỉ nghe người bên ngoài vuốt mông ngựa.

Tủ lạnh trong nhà không có thứ gì, có một bộ phận bởi vì để lâu cũng đều bị hư, hắn dọn dẹp lại một chút, trong phòng bếp tràn ngập mùi rau hư, hắn lấy hết ra, có thể rửa sạch liền rửa sạch, không thể ăn liền ném hết đi, tiếng nước chảy rào rào, tưới xuống rau xanh, bắn ra rất nhiều bọt nước.

Rửa được một nửa, hắn đột nhiên móc điện thoại ra, gọi cho Khấu Kinh.

“Thạch Nghị?”

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Thạch Nghị sẽ gọi điện cho cậu, giọng điệu có chút ngoài ý muốn, cũng có chút dè dặt cẩn thận.

Cũng biết hắn hiện tại không dễ chịu, làm bạn bè có lòng nhưng không đủ lực.

Thạch Nghị ừ một tiếng, sau đó mới đơn giản giải thích lý do gọi điện: “Hình như vết thương của Anh Minh bị nứt ra, cậu đi xem anh ấy một chút, không được thì đưa đến bệnh viện đi, đầu còn bị đụng trúng.”

“Hai người gặp nhau?”

“Ừ, buổi chiều ở cùng một chỗ.”

Không giấu giếm chuyện gặp mặt, nhưng cũng không đề cập đến chuyện cùng Anh Minh đánh nhau, cảm giác mệt mỏi của Thạch Nghị là lộ ra ngoài từ mọi nơi trên thân thể, khiến người cũng không có biện pháp hỏi nhiều.

Cho nên Khấu Kinh bên kia chỉ là nhíu mày: “Được, một lát nữa tớ liền qua xem.”

“Nhờ cậu.”

Khó có được nói cảm ơn, Thạch Nghị nói xong cũng liền cúp máy, không muốn đối phương hỏi nhiều, bản thân cũng không muốn nhiều lời.

Thương của Anh Minh, hắn cũng đoán được đại khái là vì cái gì. Đối với hai người bọn họ mà nói, cho dù là tổn thương ở trên người đối phương, kỳ thật đều tương đương với tổn thương trên người mình, Thạch Nghị biết Anh Minh hiện tại cũng chịu không nổi, nhưng không dễ chịu có lẽ là thứ duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ, loại lên án trên tinh thần này, bao giờ cũng khiến người ta phải điên cuồng.

Yên lặng tiếp tục rửa rau thái thịt, Thạch Nghị nấu một nồi cháo đơn giản nấu gần một tiếng, chờ đến khi dọn xong phòng bếp liền bưng cháo đến phòng ngủ, mẹ hắn đã nằm xuống giường ngủ rồi.

Sửng sốt một chút, cuối cùng hắn vẫn đặt cháo bên giường.

Sau đó mới kéo chăn đắp lên cẩn thận, Thạch Nghị do dự có nên đánh thức mẹ hắn dậy hay không, cuối cùng vẫn là lựa chọn từ bỏ.

Đóng cửa lại, trước khi xuống lầu hắn liếc nhìn đến phòng sách của cha hắn. Tứ chi lạnh lẽo bước qua, trước khi mở cửa Thạch Nghị hít một hơi thật sâu.

Những thứ đập vào mắt, dường như vẫn bao phủ bóng dáng của cha hắn.

Vị trí bày biện cố định, vừa nhìn chính là giá sách cùng bàn đọc sách đã dùng thật lâu, Thạch Nghị ngồi xuống ghế, tay vuốt ve góc bàn, dọc theo mép bàn chậm rãi hướng ra hai bên, dường như có thể lại nghe thấy được lời cha hắn giáo dục tư tưởng cho hắn khi hắn còn bé.

“Thạch Nghị, lỗi này là lỗi nguyên tắc*, tuyệt đối không được tái phạm, đã rõ chưa?”

(*原则性错误 nguyên tắc tính thác ngộ: về nghĩa rộng, chính là chỉ làm người, làm việc xâm phạm đến pháp luật, đến đạo đức hoặc nhận thức cộng đồng, xâm hại đến quốc gia, lợi ích tập thể, mạo phạm đến tôn nghiêm cá nhân, quyền cơ bản của con người.)

“Hiện tại con giả vờ cho ba xem là vô dụng, tương lai sẽ có lúc con phải hối hận!”

“Mấy vạn người ba còn quản được chẳng lẽ không quản được một mình con?!”

Vĩnh viễn là giọng điệu nghiêm túc, một chút chuyện đều sẽ bị phóng đại chuyện bé xé ra to*, Thạch Nghị trước kia vẫn luôn là theo bản năng phản kháng một vài ý tưởng cùng an bài của cha hắn, đắc ý đối với việc có thể thoát ra khỏi những khuôn mẫu cố định kia, lại chưa từng nghiêm túc tự hỏi, nếu như dựa theo an bài của cha hắn, hiện tại mình rốt cuộc có bộ dạng gì.

(*Nguyên văn 上纲上线 thượng cương thượng tuyến: đem vấn đề bình thường k phải vấn đề nghiêm trọng, cũng xử lý đối đãi như vấn đề nghiêm trọng.)

Nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Thạch Nghị vẫn là không tưởng tượng ra.

Hắn mở ngăn kéo ra, nhìn thấy một vài tài liệu còn có chú thích sách đọc mà cha hắn viết ở bên trong, hắn cầm một quyển lên chậm rãi lật, càng xem càng cảm thấy chua xót.

Người đều là ở thời điểm mất đi mới hối hận không kịp, Thạch Nghị vẫn cho là mình hiểu rất rõ đạo lý này, cũng luôn khinh thường những người đau đớn muốn chết sau khi mất đi, lúc ấy hắn và Anh Minh ở bên nhau, nhiều ít cũng là ôm theo lý do không muốn bản thân trong tương lai hối hận suốt đời. Chỉ là, ánh mắt hắn chỉ tập trung ở người bên cạnh, rồi lại không để ý đến người vốn nên thân cận nhất, cũng là người hắn để ý nhất.

Có phải là do cha mẹ vĩnh viễn sẽ chờ ở nơi đó, mới dễ dàng đặc biệt xem nhẹ hay không?

Thạch Nghị đọc một hồi nước mắt vẫn là chảy xuống, bởi vì nước mắt kích thích khiến cho hốc mắt đau xót, hắn nhìn những dòng chữ quen thuộc kia, trong đầu tưởng tượng cha hắn nghĩ đến những chuyện gì, lại còn đang lo lắng cái gì vào thời gian cuối cùng, cảm thấy chỗ bị đào rỗng ở đáy lòng nức nở giống như bị gió thổi qua.

“Ba…”

Hắn nỉ non: “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, cũng chăm sóc tốt cho nhà… ba…”

Muốn nói thêm gì đó, rồi lại cảm thấy không nắm chắc, Thạch Nghị khóc xong lại dứt khoát vùi đầu vào những trang sách, liều mạng tìm về hương vị thuộc về cha hắn, lại cảm thấy không thay đổi được gì.

Loại cảm giác thất bại bất lực cùng chán nản này, thật sự có thể quật ngã một người.

Thời điểm tinh thần của Thạch Nghị vô cùng hoảng hốt, nhớ tới Anh Minh lúc ấy tức giận nói loại thống khổ này sẽ theo hắn cả đời, không khỏi cau mày để mặc cho ý thức chìm sâu vào bóng đêm.

Hắn biết Anh Minh nói không sai.

Phần tiếc nuối cùng lên án này, tất nhiên sẽ đi theo hắn cả nửa đời còn lại.

Những trốn tránh, những suy nghĩ đương nhiên kia, đều bởi vì loại đau đớn này mà trở nên dữ tợn, phần thiếu hụt nơi đáy lòng kia không có khả năng sẽ có ngày được lấp đầy, giống như vết xăm, sẽ ở lại nơi đó, nhắc nhở hắn rốt cuộc đã làm cái gì, lưng đeo cái gì.

Lần đầu tiên, Thạch Nghị ý thức được rốt cuộc trên vai mình gánh vác cái gì, cũng là lần đầu tiên, hắn hiểu được hối hận là thứ tàn khốc đến cỡ nào.

Trong túi quần, di động của hắn rung vài cái sau khi hắn hoàn toàn thiếp đi.

Màn hình hiển thị cuộc gọi là của Anh Minh, chỉ sau hai ba tiếng ngắn ngủi lại trở về im lặng.

Ngoài cửa sổ đêm vẫn là đen, làm người cảm thấy ánh sáng vô cùng xa xôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play