Ngay cả hơn một tuần tiếp theo, Thạch Nghị cùng Anh Minh đều không không có bất luận liên lạc gì, điện thoại của Thạch Nghị lúc sau trực tiếp đóng máy, Anh Minh không gọi được, ngay vào lúc sức chịu đựng của anh đến cực hạn, Âu Dương bất ngờ tìm đến anh, lúc ấy thái độ của đối phương trên cơ bản có thể xem là tức hộc máu.

“Thạch Nghị đâu? Bảo cậu ta cút ra đây!”

Anh Minh vốn là một đêm không ngủ, sáng sớm bị tiếng đập cửa làm cho kinh ngạc, mở cửa liền thấy vẻ mặt tức giận của Âu Dương.

Anh theo bản năng sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”

Trong ấn tượng, Âu Dương vẫn luôn là bộ dạng nhã nhặn rất dễ nói chuyện, nhất là quan hệ cá nhân với Thạch Nghị không cạn, này là vừa sáng sớm đã có chuyện gì vậy?

Sắc mặt Âu Dương rất khó coi, hiển nhiên đã nhận kích thích không nhỏ: “Một tuần không có tin tức thì cũng thôi đi, cho tôi một tin nhắn nói muốn chấm dứt công ty là có ý gì? Gọi điện thoại mẹ nó còn không tiếp!”

“Chấm dứt công ty?” Anh Minh nhíu mày: “Thạch Nghị gửi mail lúc nào?”

“Ngày hôm qua!”

Nội dung đơn giản giống như thông báo, không có nguyên nhân không có giải thích, chỉ một câu đơn giản nói muốn chấm dứt công ty, vấn đề pháp lý làm theo thủ tục.

Bởi vì chuyện trong nhà Thạch Nghị, trong khoảng thời gian này công ty xảy ra chuyện là một cái tiếp một cái, một mình Âu Dương chống đã có chút sứt đầu mẻ trán, nhưng biết rõ tình huống hiện tại của Thạch Nghị, cậu cũng không nói gì, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới bận rộn một đêm sáng mở hòm thư nhận được một bức mail hiếm hoi của Thạch Nghị rồi lại là một thứ như thế, bất kể là ai cũng sẽ giận điên lên. Càng đừng nói tới vẫn luôn không liên lạc được người, cho dù là Âu Dương vốn muốn nói chuyện tử tế với Thạch Nghị hiện tại cũng không còn tâm tình.

Nếu cậu không phải thật sự nóng nảy, cũng sẽ không trực tiếp tìm đến Anh Minh.

Anh Minh nhíu mày không nói, cuối cùng cầm áo khoác đóng cửa lại: “Hiện tại Thạch Nghị đang ở nhà, cậu có biết đường không?”

“Đương nhiên.”

Hai người trầm mặc một đường chạy đến nhà Thạch Nghị, Âu Dương vốn chính là người quen của Thạch gia, tới cửa tìm người cũng không tốn nhiều sức lực, Anh Minh vẫn luôn chờ trên xe, qua khoảng hai mươi phút, Thạch Nghị mới theo Âu Dương đi ra.

Cả người đều là không xong.

Thay vì nói người nọ là ở trong nhà hơn một tuần lễ, không bằng nói là lang thang bên ngoài.

Tinh thần uể oải bộ dạng chật vật, râu ria không cạo quần áo vẫn là bộ lúc chia tay với Anh Minh ngày đó, nhìn thấy Anh Minh trên xe liền có chút bực bội vò vò đầu, sau đó mới thở dài lên xe: “Đây không phải là nơi nói chuyện, đến nhà Anh Minh đi.”

Anh Minh nhìn bộ dạng nhắm mắt dựa vào ghế sau của Thạch Nghị từ gương chiếu hậu, lòng đột nhiên trầm xuống.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói gì, có lẽ Âu Dương cũng bị bộ dạng này của Thạch Nghị làm cho khiếp sợ, một bụng lửa giận không thể phát ra, ba người cùng với bầu không khí cứng ngắc lại lái xe về nhà Anh Minh, Thạch Nghị xuống xe cũng không vào nhà, liền đứng ở cửa nói với Âu Dương: “Cậu muốn hỏi gì, hỏi đi.”

Hắn vừa mở miệng sắc mặt của Âu Dương liền thay đổi: “Cái gì gọi là tớ muốn hỏi gì? Cậu không cảm thấy cậu mới phải là người giải thích với tớ?”

“Ý của tớ đã rất rõ ràng, tớ muốn chấm dứt công ty.”

“Tại sao?”

Thời điểm tốt nghiệp lúc trước, là Thạch Nghị nhiệt tình tăng vọt mở ra công ty này, cậu vốn dĩ cũng hiểu được không phải là đùa, vật liệu xây dựng vốn cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện chơi nổi, nhưng vì tin tưởng Thạch Nghị, cho nên tất cả mọi người đều bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, hiện tại một câu chấm dứt của hắn liền chấm dứt, rốt cuộc xem bọn họ là cái gì a?

Trên mặt Thạch Nghị vẫn không có biểu tình gì, hắn nhìn ra được phẫn nộ của Âu Dương, lại có chút thờ ơ chết lặng: “Tớ muốn thi tuyển công chức.”

“Cậu muốn cái gì?” giọng Âu Dương chợt cao.

“Tớ muốn thi tuyển công chức.”

Chỉ sáu chữ đơn giản, không có nửa phần cảm xúc.

“Cậu thi tuyển cái rắm!” Âu Dương hoàn toàn phát nổ: “Thạch Nghị, có phải đầu của cậu có vấn đề rồi hay không? Cậu biết công ty kinh doanh đến hiện tại, quan hệ đến bao nhiêu người? Không nói đến nhiều hợp đồng còn đang tiến hành, vào lúc này cậu vi phạm hợp đồng tiền bồi thường đều có thể bồi thường đến mức cậu táng gia bại sản, lại nói công ty trên dưới nhiều người như thế, phần lớn đều là chúng ta đoạt từ những công ty khác tới, tín nhiệm của những người kia đối với cậu đều cho chó ăn rồi đúng không? Nợ nhân tình nhiều như thế cậu trả nổi không? Ngay cả lúc này tớ ở đây nói chuyện với cậu công ty bên kia còn đang tăng ca chỉnh đốn cục diện rối rắm, cậu được lắm, một câu chấm dứt công ty cậu nhưng lại phủi đến sạch sẽ!”

Thạch Nghị không giải thích, chỉ đứng nghe.

Âu Dương thấy bộ dạng này của hắn, lửa giận càng lớn: “Khi tốt nghiệp, là cậu lôi kéo chúng tớ cùng nhau lập nên công ty này, hiện tại một câu muốn chấm dứt của cậu, cậu hỏi qua ý kiến của tớ chưa? Hai ta quen biết nhiều năm như thế, tớ mới biết được thì ra cậu không có trách nhiệm như vậy! Không ngờ những câu nói hùng tâm tráng chí* trước kia của cậu chỉ là giỡn chơi, chính là nói ra để vui đùa đúng không!” Đưa tay nắm cổ áo Thạch Nghị, Âu Dương nhíu chặt mày: “Thạch Nghị, là đàn ông cậu liền vượt qua hố sâu trước mắt, không phải ném một câu ra vẻ đáng thương liền qua, cậu phải có trách nhiệm với công ty này, cậu không thể nói không cần liền không cần.”

(*雄心壮志 hùng tâm tráng chí: quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường, có tham vọng.)

Nhìn Thạch Nghị như vậy, Âu Dương cũng cảm thấy chịu không nổi, cậu biết rõ nguyên nhân Thạch Nghị làm như thế, nhưng cậu không ủng hộ cách làm này của Thạch Nghị, đây không phải là chuyện người anh em cậu quen biết nhiều năm như thế sẽ làm ra.

Nhưng Thạch Nghị vẫn không đáp lại mấy lời của Âu Dương.

Cuối cùng bị Âu Dương nắm cổ áo như thế, cũng chỉ nhíu mày lui về sau một bước, trả lời một câu không lạnh không nhạt: “Nếu cậu thật sự không muốn chấm dứt, tớ cũng có thể dùng pháp luật giao tất cả công ty cho cậu, cổ phần công ty đều cho cậu, tớ không muốn gì cả.” Cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Nếu hôm nay cậu muốn truy cứu bồi thường, trực tiếp làm luật sư gửi thư cho tớ.”

Âu Dương sửng sốt một chút, thật lâu không nói nên lời. Cuối cùng, cậu đưa tay đẩy Thạch Nghị ra, nắm đấm giơ hồi lâu cuối cùng vẫn không đánh xuống: “Thạch Nghị, cậu làm tớ quá thất vọng rồi!”

Nói xong câu đó, Âu Dương không cam lòng lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Anh Minh đợi đến khi Âu Dương đi xa, ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị: “Vào nhà đi, hai ta cũng tâm sự.”

Thạch Nghị cứng đờ không nhúc nhích, do dự cả buổi mới theo vào, không ngồi xuống cùng Anh Minh, chỉ đứng ở xa, vẻ mặt chết lặng.

Vòng Khói đến bên chân hắn vòng hai vòng, cuối cùng phát hiện hắn không có phản ứng gì, liền có chút không thú vị bỏ đi.

Anh Minh đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút, qua thật lâu mới mở miệng: “Nhà cậu thế nào rồi?”

Người kia hạ mắt: “Không có việc gì.”

“Vậy còn cậu.”

“Tôi cũng không có gì.”

Tốc độ trả lời lại rất nhanh, chính là thái độ kia khiến trong lòng Anh Minh nổi lửa, anh nhìn Thạch Nghị: “Không có việc gì tại sao muốn chấm dứt công ty?”

“Tôi đã nói, tôi muốn thi tuyển công chức.”

“Cậu hiện tại thi tuyển công chức gì? Không phải cậu vẫn luôn nói cậu không muốn đi theo con đường này, vì chuyện đó còn tranh chấp với người nhà thật lâu, hiện tại đột ngột thay đổi chủ ý như thế, cậu thật sự muốn làm như vậy?”

Anh Minh nói đến lúc sau tốc độ nói càng nhanh, điếu thuốc trong tay anh thiếu chút nữa bị bẻ gãy bởi vì kẹp chặt, bầu không khí giữa hai người giống như dây thép kéo căng, nói đứt liền đứt.

So sánh với thái độ của Anh Minh, Thạch Nghị liền giống như đề tài đàm luận không hề có quan hệ gì với hắn, chỉ hơi nhíu mày: “Lúc trước không muốn không phải hiện tại không muốn.”

Giọng điệu của lời này khiến Anh Minh cảm thấy quen thuộc, anh dừng một chút: “Vậy là cậu đã quyết định?”

“Ừm.”

“Cậu còn dự định khác không?”

Anh Minh nói xong những lời này Thạch Nghị nhìn anh với một sắc mặt khó coi, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng không thật sự nói ra, dường như Anh Minh nhận ra gì đó siết chặt tay, sau đó đứng lên: “Được rồi, ăn gì trước đã rồi nói sau, buổi sáng bị Âu Dương gọi dậy vẫn chưa ăn cơm.”

Cắn thuốc, anh đi vào phòng bếp tìm đồ, Thạch Nghị liền đứng bên ngoài nhìn vào phòng bếp, một người phòng trong một người phòng ngoài.

Anh Minh vào phòng bếp cả buổi cũng không động, dựa vào bên cạnh nhìn đống bát cùng đũa, trầm mặc hút thuốc.

Một điếu hút xong, lại đốt tiếp một điếu.

Không khí giằng co trong phòng lộ ra loại cảm giác rét lạnh chui vào trong lòng, Anh Minh hút xong ba điếu mới chậm rãi nấu nước, mấy ngày này Thạch Nghị trải qua sống không bằng chết, anh cũng không tốt hơn là bao, kỳ thật căn bản cái gì cũng không có, mò cả buổi mới miễn cưỡng tìm được một gói mì, xé gói bỏ vào nồi, Anh Minh cắn điếu thuốc thứ tư nheo mắt lại, nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, sắp nấu rã mới tắt bếp.

Đặt xuống bàn ăn, anh đi gọi Thạch Nghị.

Người kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, bởi vì tiếng gọi của Anh Minh mà hơi cúi đầu: “Anh ăn đi, ăn xong chúng ta lại bàn.”

Hắn còn có lời muốn nói, hơn nữa chuẩn bị hôm nay không thể không nói.

Anh Minh cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, là cái loại cảm giác buồn bực giống như có dòng nước chảy qua đầu quả tim nhưng chính là không bắt được, anh cố gắng đè xuống lửa giận sắp sửa bùng nổ, lại khuyên một câu: “Tôi đã ăn rồi, cậu ăn chút gì đi.”

Rõ ràng vừa rồi còn nói chưa ăn gì mới đi làm mì, hiện tại lại nói một câu như thế, ngay cả Anh Minh cũng cảm thấy quá buồn cười.

Lại rít hai hơi thuốc, anh thở dài: “Thạch Nghị, cậu muốn nói gì cũng chờ ăn cơm xong, đừng bày ra bộ dạng như quỷ này, tôi nhìn khó chịu.”

Thạch Nghị do dự hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cau mày vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Hắn đến bên bàn ăn ngồi xuống, dưới ánh mắt của Anh Minh cầm đũa ăn vài miếng, mì không chút mùi vị, nát giống như hồ dán. Có lẽ Anh Minh không bỏ gói gia vị, mùi vị gì đều không có, rõ ràng khó ăn muốn chết Thạch Nghị cũng không dừng lại, chỉ là chậm rãi ăn, Anh Minh ngồi đối diện hắn hút thuốc, hai người cách nhau cũng chỉ có một cánh tay.

Chờ đến khi bát mì sắp tới đáy rồi, Thạch Nghị bất ngờ ngẩng đầu nhìn Anh Minh: “Tôi sẽ chuyển về nhà ở.”

Người đàn ông hút thuốc đối diện hắn nhất thời cứng lại, sau đó mới ừ nhẹ một tiếng.

“Tình huống hiện tại của dì, cậu là nên ở bên cạnh.”

Câu giải thích này của Anh Minh không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho Thạch Nghị nghe, anh nói xong tiếp tục hút thuốc, toàn bộ đáy mắt đều là nôn nóng. Thạch Nghị hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi thở ra: “Anh Minh…” Hắn nhìn người đối diện vẫn không chịu nhìn hắn, gặn ra từng chữ vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, đối phương vô cùng dứt khoát nói ra câu kia: “Hai ta, chia tay đi…”

Tay cầm thuốc của Anh Minh hoàn toàn cứng lại.

Sau đó mới chậm rãi nhắm mắt.

——”Anh đáp ứng tôi, cho dù sau này chúng ta ầm ĩ đến không thể cởi bỏ, cho dù đều cảm thấy đi không nổi nữa, anh cũng không nên tùy tiện đề cập chia tay với tôi, vấn đề có thể giải quyết thì giải quyết, chuyện lớn thế nào cũng có thể tìm biện pháp giải quyết, chính là giận điên lên, đừng dễ dàng lựa chọn chấm dứt.”

—— “…. Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play