Lúc Anh Minh về đến nhà, Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề đã chờ trước cửa, cũng không biết chờ bao lâu, nhìn thấy anh mở cửa xe liền xông tới.
Thấy anh khắp người là thương cả hai đều sững sờ: “Đệch!”
Thương trên người mặc dù không đặc biệt nghiêm trọng nhưng đau đớn kia cũng không thể giảm bớt trong một chốc một lát được, kỳ thật Anh Minh có thể lái xe trở về liền phí không ít sức lực rồi, vào nhà nằm liệt xuống sô pha liền không động đậy, Khấu Kinh hỏi anh chỗ để hòm thuốc, lấy đến cùng Vương Nghĩa Tề xử lý vết thương cho anh.
“Bộ dạng này cậu có muốn đi bệnh viện không a?”
Trên cánh tay cùng đùi đều thấy máu, máu bầm còn đỡ, cũng không biết có gãy xương hay không.
Anh Minh xua xua tay: “Không có gì, hai ngày nữa là tốt rồi.” Mục đích chính của Trần Thành không phải là lấy mạng anh, cho nên không ra tay độc ác.
Khấu Kinh thở dài: “Sớm biết như thế cần gì...” cảm khái được một nửa liếc nhìn Anh Minh: “Là người nhà Thạch Nghị ra tay?”
Người bị thương khắp người chỉ mím môi, không trả lời.
“Thạch Nghị như thế nào?” Hôm nay Vương Nghĩa Tề hiếm khi được lúc nói ít đột nhiên ngắt lời hỏi một câu, Anh Minh thở dài dựa vào ghế, lắc lắc đầu.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, qua hồi lâu mới hơi dịu lại: “Hai người các cậu tới lúc nào vậy?”
“Khi tớ tới gia hỏa này đã tới rồi.” Khấu Kinh chỉ Vương Nghĩa Tề.
Chuyện cha Thạch Nghị đều đã lên tivi, hai người bọn họ biết được tin tức liền liên lạc với Anh Minh, nhưng anh vẫn luôn không nghe máy, lúc sau Khấu Kinh thật sự ngồi không yên mới tới xem một chút, đụng phải Vương Nghĩa Tề không biết đã đợi bao lâu, hai người dứt khoát cùng nhau chờ đến khi Anh Minh về.
Vào lúc này, bạn bè cũng không làm được gì, chính là dù thế nào cũng phải xác nhận người không có việc gì.
Anh Minh không nói lời nào, nhíu mày, mấy chục tiếng đã qua này quả thật giống như ác mộng, đến bây giờ bên tai anh đều là tiếng oong oong, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản khiến người ta không kịp trở tay. Trên thực tế, đến hiện tại anh vẫn chưa có loại cảm giác chân thật, cảm thấy thế giới này liền vặn vẹo trong vòng một đêm.
Chờ đến khi vết thương của Anh Minh đã được xử lý xong, Vương Nghĩa Tề nói ra ngoài mua đồ ăn, cậu cùng Khấu Kinh ngồi chờ mấy tiếng cũng chưa ăn gì, bộ dạng này của Anh Minh cũng không giống đã uống qua một giọt nước, hai người kia cũng không phản đối, để cho cậu đi.
Nhìn Vương Nghĩa Tề đóng cửa lại Khấu Kinh mới mở miệng: “Vương Mạnh Tề đi rồi.”
Đi vào vòng luẩn quẩn này kết quả cuối cùng chính là như vậy, cố tình không một ai có thể biết trước.
Anh Minh nhíu mày, cũng không biết nói gì.
truyện tiên hiệp hay“Vừa rồi khi bọn tớ chờ cậu ở ngoài, Vương Nghĩa Tề khóc rất lợi hại, cậu ấy không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này…” Khấu Kinh nói một nửa liền không nói được nữa, không riêng Vương Nghĩa Tề, bọn họ ai cũng không nghĩ cục diện sẽ biến thành như vậy, Háo Tử hiện tại cũng không ở thành phố, bằng không thì khẳng định chạy tới, chính là có nhiều người hơn đi chăng nữa, cũng không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.
Anh Minh bởi vì lời Khấu Kinh nói mà cười khổ một cái: “Nếu như tớ biết sẽ xảy ra chuyện thế này, cho dù thật sự bị bất đắc dĩ phạm pháp, cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của Đỗ Tử Hoa.”
Chuyện này cho dù có truy ngược lại, cũng không biết phải trách thế nào.
Nếu như Thạch Nghị không tìm người đánh Mao Vũ, nếu lúc trước anh nguyện ý trả số tiền kia cho Mao Vũ, nếu như trạng thái lúc đó của Vương Nghĩa Tề anh hỏi nhiều hơn hai câu, nếu lúc trước Thạch Nghị không muốn về nhà anh lại kiên trì một chút, có khả năng kết quả sẽ không tệ đến mức này. Nhưng những thứ này nếu đặt ở hiện tại tất cả đều là vô nghĩa, thời gian trôi đi sẽ không trở lại, người đã mất cũng không có khả năng trở về. Lựa chọn thỏa hiệp với người như Đỗ Tử Hoa, vốn dĩ là giảm tổn thương đến mức thấp nhất, ai biết cuối cùng đại giới thế nhưng lại đắt nhất, đắt đến nỗi khiến người không chống đỡ được.
Che mắt hừ một tiếng đầy bực bội, Anh Minh hiện tại không phân rõ rốt cuộc ở đâu khó chịu hơn, chính là cả người đều đau.
Nhìn cái dạng này của anh, Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề cũng không ở lâu, lúc sau cùng Anh Minh tùy tiện ăn xong phần cơm liền đi, trước khi đi Khấu Kinh lại bảo Anh Minh có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho cậu, người kia chỉ xua xua tay, coi như là cảm ơn. Vương Nghĩa Tề còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào, cậu biết rõ vào lúc này, Anh Minh tình nguyện chỉ có một mình.
Bởi vì cho dù là ai đều không hiểu được cảm thụ của anh, loại chật vật này, cho dù là bạn, cũng sẽ không muốn bị người khác trông thấy.
Chờ đến khi chỉ còn lại một mình Anh Minh, anh gọi một cuộc điện thoại cho nhà, sự tình ầm ĩ lớn như vậy, trong nhà khẳng định đã biết, vẫn chưa gọi cho anh, nhưng có thể đoán được tình huống hiện tại khẳng định không tốt.
Quả nhiên, điện thoại trong nhà vừa reo một chút đã được tiếp, bên kia là giọng của cha anh, có chút trầm trọng: “Anh Minh..”
“Ba…” Một chữ vừa ra khỏi miệng cuống họng Anh Minh liền khàn đặc, anh nắm chặt điện thoại trong tay, cố gắng để giọng nói mình trở lại bình thường: “Ba, trong nhà có chuyện gì không?”
Bên kia nhất thời trầm mặc giống như là cha anh thở dài, qua mười giây đối phương mới mở miệng: “Ừ, không có việc gì, con yên tâm đi.”
Anh Minh dựa vào ghế cầm điện thoại, cảm thấy loại cảm giác rét run dưới đáy lòng này lại dần dần rõ ràng, hai cha con cũng không biết nói gì nữa, chỉ cầm điện thoại không lên tiếng, qua thật lâu mới nghe thấy cha anh có chút mệt mỏi đánh vỡ trầm mặc: “Anh Minh, con gần nhất bớt chút thời gian, trở lại nhà một chuyến, ba cùng mẹ có việc muốn nói với con.”
“Dạ.”
Trả lời, Anh Minh nhíu mày.
Trong ấn tượng, cha mẹ anh rất ít khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh, cho dù hiện tại người không ở trước mặt anh, cũng có thể tưởng tượng được tâm tình cùng biểu lộ của hai người hiện tại là gì.
Làm con, anh cũng thật sự là bất hiếu đến cực điểm rồi..
Đè xuống chán ghét xông lên, Anh Minh nghe thấy đầu dây bên kia chỉ đơn giản nói một câu: “Vậy được rồi, con làm gì thì làm đi.” Xem như dặn dò, không đợi anh trả lời, cha anh liền cúp máy.
Loại chỉ trích không nói ra miệng này khiến lòng anh trầm xuống, anh nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, thật lâu không nhúc nhích.
Dùng sức lau mặt một cái, dường như là muốn xóa đi loại bực bội bất an này, anh thở ra một hơi nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tivi đèn ngòm trước mặt lại ngẩn người, phía trên chiếu ra khuôn mặt chật vật không chịu nổi của anh, nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, đầu óc có chút choáng váng.
Anh đã từng ngạo mạn cho rằng, mình đời này sẽ không làm ra quyết định khiến bản thân hối hận, chỉ cần là anh nhận định, cho dù núi cao biển lửa anh vẫn dám tiến lên phía trước, chính là lúc trước vứt bỏ tất cả đi đóng phim cấp ba, cắn răng chịu đựng nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng hối hận, nhưng thời điểm đứng trước phòng bệnh nhìn cha Thạch Nghị được đẩy ra, anh thật sự hy vọng thời gian có thể quay lại thì tốt rồi.
Kể cả vừa rồi gọi điện về nhà, cảm giác áy náy kia thật sự không khác gì lấy dao đâm vào ngực.Khấu Kinh thở dài: “Sớm biết như thế cần gì...” cảm khái được một nửa liếc nhìn Anh Minh: “Là người nhà Thạch Nghị ra tay?”Làm con, anh cũng thật sự là bất hiếu đến cực điểm rồi..Lần đầu tiên căm hận những thứ truyền thông làm mưa làm gió này.Loại cảm giác tội lỗi này quá mức mãnh liệt, căn bản không cách nào giải thoát.Loại chỉ trích không nói ra miệng này khiến lòng anh trầm xuống, anh nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, thật lâu không nhúc nhích.Lúc Anh Minh về đến nhà, Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề đã chờ trước cửa, cũng không biết chờ bao lâu, nhìn thấy anh mở cửa xe liền xông tới.Lúc ấy Khấu Kinh hoàn toàn sửng sốt: “Minh Tử, con đường này cậu đã cắn răng cầm cự nhiều năm như thế, cậu thật sự muốn bỏ?”Lúc này Vòng Khói từ bên ghế nhảy lên nép vào chân anh, dùng đuôi quất qua, lại không vực nổi chút phản ứng nào.Lúc sau cậu gọi điện cho Anh Minh, hỏi anh có ý định gì, Anh Minh nói một câu lại khiến cho Khấu Kinh giật mình.Mệt đến tinh bì lực tẫn, liền nằm liệt xuống sàn nghỉ ngơi một hồi, chờ đến khi dịu lại, liền tiếp tục đánh.Nếu như anh không phải diễn viên, cho dù Đỗ Tử Hoa có chụp cái gì, cũng không gây ra chuyện lớn thế này.Nếu như Thạch Nghị không tìm người đánh Mao Vũ, nếu lúc trước anh nguyện ý trả số tiền kia cho Mao Vũ, nếu như trạng thái lúc đó của Vương Nghĩa Tề anh hỏi nhiều hơn hai câu, nếu lúc trước Thạch Nghị không muốn về nhà anh lại kiên trì một chút, có khả năng kết quả sẽ không tệ đến mức này. Nhưng những thứ này nếu đặt ở hiện tại tất cả đều là vô nghĩa, thời gian trôi đi sẽ không trở lại, người đã mất cũng không có khả năng trở về. Lựa chọn thỏa hiệp với người như Đỗ Tử Hoa, vốn dĩ là giảm tổn thương đến mức thấp nhất, ai biết cuối cùng đại giới thế nhưng lại đắt nhất, đắt đến nỗi khiến người không chống đỡ được.Ngay vào lúc sự nghiệp của Anh Minh tồi tệ nhất, thậm chí gần đến hai bàn tay trắng, cậu cũng chưa từng nghe thấy anh nói ra hai chữ từ bỏ từ trong miệng.Người bị thương khắp người chỉ mím môi, không trả lời.Người biết anh, có lẽ đánh chết cũng không tin Anh Minh sẽ có một ngày dùng đến phương thức cực đoan thế này để phát tiết cảm xúc.Người đầu tiên cảm nhận được loại tín hiệu nguy hiểm này, là Khấu Kinh.Nhà Thạch Nghị vốn không phải tiêu điểm chú ý của truyền thông, chuyện lần này, nguyên nhân lớn là vì nghề nghiệp này của Anh Minh. Nếu như tương lai thân phận diễn viên của anh sẽ khiến cho trong nhà Thạch Nghị phải luôn chịu quấy rối kiểu này, vậy anh chỉ có thể chọn một trong hai.Nhìn cái dạng này của anh, Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề cũng không ở lâu, lúc sau cùng Anh Minh tùy tiện ăn xong phần cơm liền đi, trước khi đi Khấu Kinh lại bảo Anh Minh có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho cậu, người kia chỉ xua xua tay, coi như là cảm ơn. Vương Nghĩa Tề còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào, cậu biết rõ vào lúc này, Anh Minh tình nguyện chỉ có một mình.Nhìn điện thoại trên bàn, do dự đến cuối cùng Anh Minh vẫn là cầm lên bấm d
Loại cảm giác tội lỗi này quá mức mãnh liệt, căn bản không cách nào giải thoát.
Nhìn điện thoại trên bàn, do dự đến cuối cùng Anh Minh vẫn là cầm lên bấm dãy số của Thạch Nghị, đồng hồ trên tường chỉ mười giờ đêm, kho hàng an tĩnh giống như một ngôi mộ.
Điện thoại của Thạch Nghị vẫn không có người nghe.
Từng âm thanh lặp đi lặp lại, Anh Minh lại không muốn dập máy, mãi đến khi điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở điện thoại không kết nối được, anh mới ngơ ngác đóng máy.
Lúc này Vòng Khói từ bên ghế nhảy lên nép vào chân anh, dùng đuôi quất qua, lại không vực nổi chút phản ứng nào.
Thời gian trôi qua không chút ý nghĩa, phần lớn thời gian Anh Minh chính là ngồi yên trên ghế, điện thoại vẫn luôn không dám ngắt điện, cho nên thỉnh thoảng anh sẽ đứng lên nạp điện, ăn gì uống gì đều là tùy tiện mò được gì dùng cái đó, sau khi đám người Vương Nghĩa Tề rời đi Anh Minh cũng không ra khỏi cửa, mở tivi còn có thể nhìn được một vài tin tức về cha Thạch Nghị, đổi kênh chính là ảnh chụp của anh cùng Thạch Nghị bị cho ra ánh sáng, tình huống rất châm chọc, Anh Minh rồi lại nhìn chằm chằm không chịu đổi kênh.
Anh lăn lộn ở trong vòng này nhiều năm như thế, tự nhận tình huống gì đều đã gặp qua.
Lần đầu tiên căm hận những thứ truyền thông làm mưa làm gió này.
Nếu như anh không phải diễn viên, cho dù Đỗ Tử Hoa có chụp cái gì, cũng không gây ra chuyện lớn thế này.
Hiện tại nghĩ lại một chút, thật sự tất cả mọi chuyện tất cả mọi người đều sai.
“Mẹ kiếp!” Chợt giơ tay ném remote vào tường, Anh Minh nhìn remote bởi vì đụng vào tường mà chia năm xẻ bảy liền cảm thấy bản thân cũng không khác gì mấy, loại phát tiết cảm xúc một cách tiêu cực này lại khiến anh cuối cùng tìm được một thứ để giải phóng, thời gian kế tiếp, anh liền giống như tự ngược đối với bao cát, cả người bởi vì đánh quyền mà ê ẩm, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái một cách quỷ dị.
Mệt đến tinh bì lực tẫn, liền nằm liệt xuống sàn nghỉ ngơi một hồi, chờ đến khi dịu lại, liền tiếp tục đánh.
Vết thương trên người Anh Minh đã nứt ra nhiều lần, lúc sau mỗi quyền vung ra đều ném ra máu, anh cũng chỉ dùng răng cắn băng vải chặt một chút, cảm thấy cả người đau rát, mồ hôi trên người cũng không phân rõ là do mệt hay là mồ hôi lạnh.
Người biết anh, có lẽ đánh chết cũng không tin Anh Minh sẽ có một ngày dùng đến phương thức cực đoan thế này để phát tiết cảm xúc.
Trên thực tế, có khả năng năng bắt đầu từ khi anh và Thạch Nghị quen biết, loại thay đổi này liền càng ngày càng nhiều, không nói những người khác, chính anh cũng cảm giác được. Nhưng mà, cảm giác được cũng không cách nào khống chế, hiện tại Anh Minh chỉ nghĩ có thể khiến cho trong lòng thoải mái một chút, cho dù không phải là chuyện anh sẽ làm, không phải là lời anh sẽ nói.
Người đầu tiên cảm nhận được loại tín hiệu nguy hiểm này, là Khấu Kinh.
Lúc sau cậu gọi điện cho Anh Minh, hỏi anh có ý định gì, Anh Minh nói một câu lại khiến cho Khấu Kinh giật mình.
“Nếu như tương lai thật sự đi đến một bước kia, có thể tớ sẽ buông tha cho con đường diễn viên này.”
Nhà Thạch Nghị vốn không phải tiêu điểm chú ý của truyền thông, chuyện lần này, nguyên nhân lớn là vì nghề nghiệp này của Anh Minh. Nếu như tương lai thân phận diễn viên của anh sẽ khiến cho trong nhà Thạch Nghị phải luôn chịu quấy rối kiểu này, vậy anh chỉ có thể chọn một trong hai.
Lúc ấy Khấu Kinh hoàn toàn sửng sốt: “Minh Tử, con đường này cậu đã cắn răng cầm cự nhiều năm như thế, cậu thật sự muốn bỏ?”
Ngay vào lúc sự nghiệp của Anh Minh tồi tệ nhất, thậm chí gần đến hai bàn tay trắng, cậu cũng chưa từng nghe thấy anh nói ra hai chữ từ bỏ từ trong miệng.
Đoạn đường này cậu không thể nói là đã nhìn Anh Minh đi tới, nhưng anh bỏ ra nhiều hay ít, Khấu Kinh tự biết rõ, Anh Minh dùng nhiều năm như thế để chứng minh, kiên trì trong xương cốt của anh, đơn giản cũng chính là vì cái này.
——Nhưng hiện tại lại muốn từ bỏ.
Qua rất lâu, Khấu Kinh đều không nói ra được một câu.
Cậu đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ bởi vì chuyện trong nhà Thạch Nghị, Anh Minh cùng Thạch Nghị đều phải bị phế đi…