"Nói bậy, sao ta có thể thích nàng, ta chán ghét nàng ta còn không kịp, về sau ngươi không được nói hưu nói vượn như vậy nữa, ta thực sự là ghét nàng ta, tuyệt đối không phải bởi vì nàng ta không thích ta, ta mới không thích nàng ta!" Lời lẽ Mạc Nhàn chính đáng nói, ngữ khí kích động lại nghiêm túc.
"À." Thủy Hương lên tiếng, nàng chỉ tùy tiện nói thôi, không biết vì sao Mạc Nhàn lại phản ứng lớn như vậy.
Nghe Thủy Hương ừ một tiếng như vậy, làm Mạc Nhàn cảm thấy giống như Thủy Hương cũng không coi trọng chuyện này, Mạc Nhàn cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng, nếu không làm sáng tỏ, đại khái liền giống như không có làm mà bị oan vậy.
"Thủy Hương, ta nói cho ngươi, ta chán ghét Tạ Đạo Vi, một chút cũng không thích nàng ta." Giống như sợ Thủy Hương không tin, ngữ khí Mạc Nhàn trịnh trọng mười phần nhắc lại lần nữa.
Sang sớm hôm sau, Mạc Nhàn như thường lệ ngoan ngoãn đến phủ Tạ Đạo Vi, tập võ như thường ngày.
Nói cũng kỳ quái, hôm nay Tạ Đạo Vi rõ ràng có ở đây, nhưng mình lười biếng, nàng ta cũng không bắt mình, cũng không ném đá mình, chỉ lo vội vàng làm chuyện của nàng. Bình thường, cho dù Tạ Đạo Vi có bận, cũng có thể ba đầu sáu tay, hình như hôm nay có chút khác thường.
Ban đầu Mạc Nhàn còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng là xác định Tạ Đạo Vi giống như hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình, Mạc Nhàn lại có cảm giác không đúng chỗ nào đó. Lười biếng hết buổi sáng xong, Mạc Nhàn cũng cảm thấy chán nản, thiếu kiên nhẫn chạy đến trước mặt Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi nhìn thấy Mạc Nhàn vào, nhưng nàng hoàn toàn xem Mạc Nhàn như không khí. Đối với chuyện ngu ngốc mình làm, nàng vẫn là có chút canh cánh trong lòng, vì thế căn bản không muốn quan tâm tới Mạc Nhàn nữa. Nàng còn tưởng rằng hôm qua Mạc Nhàn trãi qua chuyện kia xong, sẽ biết tự giác hơn, không nghĩ tới không quản một chút, hoàn toàn lơi lỏng ngay, thật đúng là gỗ mục không thể khắc, loại người này có thiên phú thì có thể có tác dụng gì? Còn đem lòng hảo tâm của mình xem là lòng lang dạ thú, chẳng những lười, mà còn ngu nữa.
"Tỷ tỷ hôm nay sao vậy?" Mạc Nhàn hỏi.
"Đi ra ngoài." Tạ Đạo Vi cảm thấy nhìn Mạc Nhàn nhiều thêm một cái cũng thấy ghét.
"Sao hôm nay ngươi không giám sát ta tập võ?" Mạc Nhàn làm như không nghe được lời Tạ Đạo Vi nói, trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình.
"Không phải ngươi nói ta phải đối xử tốt với ngươi một chút sao? Cái gì gọi là tốt, còn không phải là không cần lo cho ngươi sao, một khi đã như vậy, ta thỏa mãn nguyện vọng cửa ngươi, chẳng phải là tốt rồi sao?" Tạ Đạo Vi trào phúng nói.
Lời Tạ Đạo Vi nói, xác thực là Mạc Nhàn đã nghĩ qua, nhưng là bị Tạ Đạo Vi nói như vậy, trong lòng Mạc Nhàn lại có chút không thoải mái, thậm chí có loại cảm giác, mình bị Tạ Đạo Vi vứt bỏ. Mình có thể sống như phế vật, nhưng bị người khác xem như phế vật mà vứt bỏ, như vậy thực sự không thoải mái.
"Trước kia ta nghĩ như vậy, nhưng là qua chuyện hôm qua, ta liền muốn trở nên mạnh hơn. Ta chỉ thử lười biếng buổi sáng, lại thấy kỳ lạ, sao ngươi đột nhiên lại mặc kệ ta...." Mạc Nhàn có chút khó chịu giải thích cho sự lười buổi sáng của mình, giống như muốn cho thấy bản thân mình cũng không phải không có thuốc nào cứu được, còn có thể cứu vãn một chút.
Tạ Đạo Vi nghe vậy lúc này mới buông sách y trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Nhàn, chỉ là nhìn như vậy cũng không lập tức nói chuyện.
Mạc Nhàn bị Tạ Đạo Vi nhìn đến đặc biệt thẹn thùng, rốt cục là do nàng hằng ngày đều ước gì được thoát khỏi ma chưởng của Tạ Đạo Vi, giờ lại chủ động đưa đến, để cho Tạ Đạo Vi tiếp tục quản mình, có loại cảm giác tự vả cực mạnh. Người ta, cũng là sĩ diện cao chứ bộ.
"Nha, thật là khó có khi Nhàn muội muội lại giác ngộ như vậy." Tạ Đạo Vi nhếch khóe miệng, ngữ khí nhẹ nhàng trào phúng nói.